Chàng Rể Phế Vật

Chương 336-340




CHƯƠNG 337: NGAY CẢ VÕ ĐANG CŨNG DÁM ĐÁNH!

“Âm!”

Sóng âm ào ào, cú đấm này của Thái Thượng trưởng lão chứa đựng một sức mạnh vô cùng kinh khủng, đánh thẳng lên mặt Trần Xuân Đội!

Trần Xuân Độ đứng tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, thậm chí thấy cú đắm này của Thái Thượng trưởng lão chỉ còn cách anh năm sáu mét mà anh cũng không hề né tránh chút nào!

Mà khi anh nói ra lời này, cú đắm đó của Thái Thượng trưởng lão bỗng đình trệ, cơ thể thoáng dừng lại!

Cơ thể của Thái Thượng trưởng lão chắn động, dường như đã nghe thấy lời nói không thể nào tưởng tượng nỗi!

Thái thượng trưởng lão trợn mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, sắc mặt đó y như là thấy ma!

Trong lòng Thái Thượng trưởng lão dâng lên con sóng cuồn cuộn ngất trời! Con kiến hôi trước mắt này lại biết quyền pháp của Võ Đang ư?!

Chuyện này là điều không thể! Rốt cuộc cậu ta có lai lịch gì?!

Thái Thượng trưởng lão không dám tin rằng con kiến hôi có thể bị một ngón tay của ông ta bóp chết lại vừa nhìn đã nhìn ra nước đi của ông ta! Gần như ngay tức khắc, ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lóe lên, phóng ra ý muốn giết người khủng khiếp, ông ta phải giết Trần Xuân Độ!

Dù Trần Xuân Độ có bí mật gì đi nữa thì cũng phải chết!

Cú đấm mạnh mẽ hung hãn của Thái Thượng trưởng lão ầm ầm lao về phía Trần Xuân Độ!

Khi thấy cú đấm đó của Thái Thượng trưởng lão sắp in lên mặt Trần Xuân Độ, trong mắt Trần Xuân Độ bỗng toát ra thần sắc lạnh tanh!

Trần Xuân Độ nhanh chóng tung ra một cú đấm, tốc độ nhanh đến mức khiến Thái Thượng trưởng lão không thể phản ứng kịp!

Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh, ngay cả Thái Thượng trưởng lão cũng không thấy rõ động tác của anh, cú đắm của Trần Xuân Độ đã đánh lên cú đấm của Thái Thượng trưởng lão!

“Âm”

Không trung chắn động mãnh liệt, sự va chạm giữa Trần Xuân Độ và Thái Thượng trưởng lão đã khiến gió mấy cuồn cuộn, làn sóng khí lan ra bốn phía, mắt thường cũng có thể thấy được không khí đang biến dạng vặn vẹo! Phút giây đó thời gian như dừng lại, cơ thể Thái Thượng trưởng lão run rầy, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ lập tức thay đổi.

Một sức mạnh kinh khủng bùng nỗ trong người Thái Thượng trưởng lão, dư chắn hãi hùng, khiến lục phủ ngũ tạng của Thái Thượng trưởng lão đều bị thương, trong người như dời non lấp bể!!

Sắc mặt của Thái Thượng trưởng lão bình tĩnh lạ thường, ngoài mặt thì dửng dung, như không có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng thực tế, cánh tay của ông ta va chạm với Trần Xuân Độ đang không chịu khống chế mà run rẩy…

Miệng ông ta tê tê, sâu trong ánh mắt khi nhìn Trần Xuân Độ đầy sự ngạc nhiên khó mà tưởng tượng nổi!

Ông ta không thể hiểu được, sức mạnh của con kiến hôi mà Ngọc Vinh Hiên miêu tả với ông ta lại không hề kém gì ông ta!!

Thái Thượng trưởng lão tỉ mỉ quan sát Trần Xuân Độ, con kiến hôi trong miệng ông ta… Ánh mắt sâu xa của ông ta nhìn Trần Xuân Độ một lượt, nhưng có làm thế nào cũng không nhìn thấu Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ đứng trước mặt ông ta, cả người có cảm giác như tên lưu manh, nếu không có một cú đắm ban nãy thì Thái Thượng trưởng lão sẽ không bao giờ nghĩ rằng người trước mắt lại có một sức mạnh kinh khủng!

“Làm sao mà cậu biết được công pháp của Võ Đang?” Trong lòng Thái Thượng trưởng lão cảnh giác, nhưng ngoài mặt thì hững hờ hỏi.

“Công pháp Võ Đang nỗi tiếng nước C, có ai mà không biết?” Trần Xuân Độ cười nhạt, sắc mặt bình tĩnh: “Có điều ông lại lầy Phục Hổ quyền mới nhập môn này ra đối phó tôi, ông coi thường tôi quá.”

“Cậu cũng biết Phục Hồ quyền?” Trong lòng Thái Thượng trưởng lão run lên, ông ta không thể ngờ được Trần Xuân Độ vừa nhìn đã nhìn thấu quyền pháp của ông ta.

“Lão phu luyện Phục Hồ quyền mấy chục năm, cậu dựa vào đâu mà nói tôi mới nhập môn, cậu xứng à?”

Thái Thượng trưởng lão cười lạnh, khinh thường nói.

“Quyền pháp, không phải luyện càng lâu thì càng mạnh… Không lĩnh ngộ được quyền ý, ông có luyện cả triệu năm cũng chẳng ra gì.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói.

Thái Thượng trưởng lão hừ lạnh, Trần Xuân Độ càng nói càng khiến ông ta kinh hãi… Ông ta không thể nào ngờ được con kiến hôi này lại biết nhiều thế! Con kiến hôi này không thể giữ lại!

“Chết đi cho tôi!” Thái Thượng trưởng lão bước ra một bước, hóa cú đắm thành chưởng, song chưởng đập về phía Trần Xuân Độ!

“Công pháp Võ Đang?” Trên môi Trần Xuân Độ nở một nụ cười rất là nghiền ngẫm, rồi bỗng bước ra một bước, mặt đất ào ào nứt ra, sắc mặt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, trong ánh mắt bắn ra sự mãnh mẽ thâm thúy vô tận, bỗng hét lên: “Phục Hồ!”

Một chưởng của Thái Thượng trưởng lão ập đến, Trần Xuân Độ nắm tay lại, không sợ hãi mà đón lấy!

Hai mắt của Thái Thượng trưởng lão mãnh liệt nheo lại, khi ông ta thấy Trần Xuân Độ nắm tay lại tắn công, sắc mặt ngạc nhiên, đầy bất ngờ không thể tưởng tượng nỗi.

Đầu ông ta nỗ ầm ầm thành trống rỗng! Như bị cái búa to đập, hai mắt ông ta trợn to, cả người run rẩy!

Cú đắm đó của Trần Xuân Độ ập đến, không trung vang vọng tiếng nỗ ầm ầm, cú đắm như đã xé rách không trung, uy lực khủng khiếp!

“Chết!” Thái Thượng trưởng lão quyết nhẫn tâm, lạnh lùng hét, bàn tay nóng bỏng đỏ bừng, nhiệt độ không khí quanh người tăng mạnh!

Am!

Chưởng này của Thái Thượng trưởng lão có uy lực cực kì mạnh, ông ta rất tự tin vào chính mình, một chưởng này đủ để giết chết Trần Xuân Độ!

Phục Hồ quyền, dù có thế nào cũng không thể sánh bằng Tử Sa chưởng của ông ta được!

“Âm!”

Nhưng khi cú đắm của Trần Xuân Độ va chạm với tay ông ta, sắc mặt của Thái Thượng trưởng lão lập tức thay đổi.

Tiếng gãy xương lanh lảnh vang lên, sau đó tay của Thái Thượng trưởng lão mắt đi tri giác!

Một cơn đau khiến trán Thái Thượng trưởng lão đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ đầy chắn động mãnh liệt!

Một tiếng hỗ gầm vang vọng trong không trung, rất lâu vẫn chưa tan đi! Đinh tai nhức óc, tiếng hổ gầm to hào hùng đi vào trong tai Thái Thượng trưởng lão, khiến tai Thái Thượng trưởng lão ù ù chấn động, màng nhĩ như sắp thủng!

Thái Thượng trưởng lão nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt lạnh lẽo như sương đá… Ông ta chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”

“Kẻ bình thường trong giang hồ.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt trả lời.

Sắc mặt của Thái Thượng trưởng lão càng thêm nghiêm trọng… Lời nói này của Trần Xuân Độ sao mà tin được! Kẻ bình thường trong giang hồ làm sao mà biết Phục Hỗ quyền chứ?!

Hơn nữa, kẻ mà ông ta tưởng là con kiến hôi ở trước mắt… Uy lực của Phục Hỗ quyền chắc phải gấp mười lần ông ta! Quyền ý hào hùng khủng bó, dường như đây mới là Phục Hỗ quyền thật sự!

“Cậu cũng xuất thân từ Võ Đang sao?” Trong lòng Thái Thượng trưởng lão bỗng cảnh giác… Có thể luyện Phục Hỗ quyền đến cảnh giới này thì đều xuất thân từ Võ Đang, Thái Thượng trưởng lão thật sự không nghĩ ra những khả năng khác!

“Võ Đang?” Trần Xuân Độ mỉm cười, giọng nói cực kì vô lại: “Võ Đang còn chưa đủ tư cách để tôi gia nhập.”

“Cậu!” Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão cứng đờ, sự lạnh lẽo trong mắt càng nặng nề hơn, ông ta giận dữ cười: “Cũng chỉ là Phục Hỗ quyền thôi mà cậu đã ngạo mạn thế rồi!”

“Không chỉ là Phục Hỗ quyền, trong mắt tôi, máy thứ quyền pháp của Võ Đang mà ông biết đều là khoa tay múa chân thôi.” Giọng nói Trần Xuân Độ dửng dưng, nhưng tràn đầy sự ngạo mạn!

Sắc mặt của Thái Thượng trưởng lão cực kì lạnh lùng, hai mắt hiện lên sát khí kinh khủng!

Quá ngông cuồng! Vô cùng cuồng ngạo! Đây là lần đầu tiên mà Thái Thượng trưởng lão thấy, loại kiến hôi như Trần Xuân Độ lại cuồng ngạo như thế trước mặt mình!

Thái Thượng trưởng lão thẹn quá thành giận, bởi vì trước đó ông ta đã nói với Ngọc Vinh Hiên, Trần Xuân Độ chỉ là thứ khoa tay múa chân.

Nhưng không ngờ, giờ mới chẳng bao lâu, những lời đó đã bị Trần Xuân Độ dùng để châm biếm ông ta.

“Trần Xuân Độ… Hôm nay cậu không thể nào sống sót đi ra khỏi nơi này!” Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão vô cùng lạnh lẽo, nói từng chữ một, vô cùng sát phạt!

“Vậy tôi cũng nói cho ông biết, năm phút sau, ông không thể nào còn sống.” Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, anh nói, nhưng lại nói ra một câu uy hiếp bỏ mạng trần trụi!

“A…” Thái Thượng trưởng lão hét to một tiếng, hai chân bỗng nhiên dậm một cái, giống như một viên đạn nhanh chóng nhảy lên không trung.

Còn Trần Xuân Độ thì đang nheo mắt, không nghĩ như thế cầm bật lửa châm thuốc, khi rất nhiều vị khách đánh cuộc run lẫy bảy ló đầu ra xem thì Trần Xuân Độ cực kì vô lại nhìn lướt qua và mắng: “Nhìn gì đấy, không muốn sống nữa à?”

Nội tâm những vị khách đánh cuộc đó run run, bị Trần Xuân Độ gào một tiếng thì sợ hãi vội vùng rụt đầu lại, trốn đi.

“Đồ kiến hôi, nhận lấy cái chết đi!” Thái Thượng trưởng lão bỗng nhiên lạnh lùng hét lên, ông ta từ trên bầu trời cao đi xuống, một phá bổ đôi không trung, khí thế hùng hậu mạnh mẽ đánh về phía Trần Xuân Đội Trần Xuân Độ hít mạnh một hơi thuốc, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, phả ra một luồng khói.

Thái Thượng trưởng lão từ trên trời giết xuống, thế mà Trần Xuân Độ lại vô cùng thờ ơ, thậm chí còn chẳng giơ tay đã đỡ.

Đến khi Thái Thượng trưởng lão cách anh chỉ còn năm sáu mét, hai tay Trần Xuân Độ đột nhiên đan chéo lại, trên gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt phủ lên một lớp sương mỏng lạnh lùng!

Âm!

Thái Thượng trưởng lão ầm ầm đánh xuống, bụi đất mù mịt, đá vụn bắn tung tóe!

Thái Thượng trưởng lão nhẹ nhàng rơi xuống đất, dưới sự theo dõi dè dặt của vô số khách đánh cuộc, phủi bụi trên trường bào, nhìn vào trong bụi đất, dáng vẻ trấn tĩnh nhàn nhã.

Cứ như… bụi băm rơi xuống đất thì ông cụ thần bí này, sức lực mạnh mẽ của ông ta, một cú đấm lập tức giết chết người đàn ông đó?

Sắc mặt của vô số khách đánh cuộc nhọt nhạt, trong lòng run rẫy mãnh liệt.

Thái Thượng trưởng lão chăm chú nhìn bụi đất một lúc, thấy không có gì xuất hiện thì yên tâm, châm biếm cười rồi xoay người rời đi.

Ông ta rõ ràng uy lực của cú đạp đó…. dù là mãnh thú cường tráng hung hãn hơn nữa thì cũng toi mạng dưới cú đạp chứa đầy uy lực khủng bồ đó thôi!

Con kiến hôi đó vẫn phải chết, cậu ta càng cuồng ngạo thì chết càng thảm.

Thậm chí Thái Thượng trưởng lão còn có thể đoán được kiểu chết của anh… đó là kiểu chết thảm thương chẳng nỡ nhìn, gần như không dám nhìn thẳng!

Cơ thể cũng Trần Xuân Độ sẽ vỡ ra, chia năm xẻ bảy như đồ sứ, bị sức mạnh khủng bố chắn động đến nứt ra! Rồi nghĩ đến sự cuồng ngạo của Trần Xuân Độ trước đó, dáng vẻ vô cùng vô lại, bây giờ cậu ta còn sống nữa sao?

Nhưng khi Thái Thượng trưởng lão vừa xoay người, định đi tới cửa của hội đổ thạch thì ông ta bỗng dừng chân lại.

Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão cứng đờ, bỗng nhiên cứng người.

Cơ thể Thái Thượng trưởng lão run lên, cơ thể cứng ngắc của ông ta chậm rãi xoay lại, nhìn vào bụi đất không ngừng lan ra bốn phía đó.

“Khụ khu…”

Một tiếng ho khan vang lên từ trong bụi đất, ông ta dường như nhìn thấy một bóng người như ẩn như hiện trong bụi đất, khiến ông ta trợn to mắt, sắc mặt đầy khó tin!

“Không… không thể nào!” Hai mắt của Thái Thượng trưởng lão mãnh liệt co lại, sắc mặt chấn động!

CHƯƠNG 338: MỘT CHƯỞNG ĐÁNH BAY VÀO TRONG TƯỜNG!

Thái Thượng trưởng lão trợn mắt nhìn chằm chằm bóng người trong bụi đất, trong lòng sóng dâng cuồn cuộn, qua rất lâu vẫn không thể nào bình tĩnh!

“Khụ khu…”

Trong bụi đất, bóng người đó loạng choạng bò dậy, phủi bụi bặm trên người, động tác này khiến Thái Thượng trưởng lão như thầy ma, trong lòng không thể nào bình tĩnh.

Bụi đất dần dần tản đi, bóng người đó cũng đi ra khỏi đống bụi, thấy Trần Xuân Độ bò ra khỏi cái hỗ cao chừng nửa người, tóc đầy bụi mặt đầy đất, đến mức trông vô cùng nhếch nhác.

Sau khi bụi bặm tản đi, Trần Xuân Độ nhìn Thái Thượng trưởng lão, ánh mắt thoáng hiện sự hài hước: “Ba chiêu, tôi đã nhường ông ba chiêu.”

Nội tâm Thái Thượng trưởng lão run rầy, tuy ngoài mặt ông ta vẫn bình tĩnh, nhưng ông ta đã cực kì ngạc nhiên… Thì ra cậu ta cố ý không đánh trả… nhường mình ba chiêu?”

“Xong ba chiêu rồi thì đến lượt tôi.” Trần Xuân Độ nói.

Trong lòng Thái Thượng trưởng lão chấn động, nội tâm bỗng hiện ra một cảm giác không ổn.

“Cậu cần phải chết!” Thái Thượng trưởng lão chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt dữ tợn, ông ta có hung ác dữ tợn gào thét đi nữa cũng khó mà giấu được sự hốt hoảng trong lòng ông ta!

“Còn bốn phút!” Trần Xuân Độ không để ý đến Thái Thượng trưởng lão, cúi đầu nhìn đồng hồ!

“A…” Thái Thượng trưởng lão cắn răng, vọt về phía Trần Xuân Độ.

“Ba phút rưỡi.” Trần Xuân Độ nghiêng người tránh thoát cú đắm của Thái Thượng trưởng lão, lại nói, nhưng lần này, sắc mặt của Trần Xuân Độ càng trở nên lạnh lẽo.

“Con kiến hôi, hôm nay tôi phải chém chết cậu!” Nội tâm Thái Thượng trưởng lão cuồng loạn, Trần Xuân Độ bình tĩnh nhàn rỗi, nhưng khí chất trên người anh, ban đầu là cực kì vô lại giờ đã thay đổi hoàn toàn.

Nếu nói ban nãy Trần Xuân Độ như tên côn đồ vô lại… vậy thì Trần Xuân Độ của bây giờ, thật sự là khác hẳn người ban nãy!

Thậm chí khí thế trên người Trần Xuân Độ lúc nãy đã khiến ông ta cảm nhận được mối nguy mạnh mẽ, con kiến hôi mà ông ta từng coi khinh này lại khiến ông ta đánh hơi thấy mùi nguy hiểm tính mạng!

Ánh mắt Trần Xuân Độ trở nên lạnh lẽo, anh đang liên tục đếm ngược, việc đếm ngược này là để đọc cho Thái Thượng trưởng lão nghe, như tượng trưng cho việc gót chân của thần chết càng lúc càng gần!

“Giả thần giả quỷ!” Thái Thượng trưởng lão áp chế sự bắt an trong lòng lại, hừ lạnh nói.

“Hai phút.”

Ở hai phút cuối, Trần Xuân Độ đột nhiên động đậy.

Hai chân Trần Xuân Độ đạp một cái, mặt đất ầm ầm nứt ra!

Thái Thượng trưởng lão ngẩng, thây Trần Xuân Độ trên bầu trời lại giơ đôi chân dài lên, vùn vụt ầm ầm đạp từ trên xuống!

Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão cứng đờ, lúc này mới phản ứng kịp, rõ ràng Trần Xuân Độ đang lấy cước pháp của ông ta ban nãy để phản kích!

Đây đúng là sự trào phúng kinh người đối với ông ta!

Chẳng bao lâu, sắc mặt trên gương mặt lạnh lẽo tức giận của Thái Thượng trưởng lão đã thay đổi, vì đột nhiên thấy sự khác biệt của Trần Xuân Độ.

Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh… hơn xa ông ta! Sức mạnh này, không thể nào tưởng tượng nổi!

Thái Thượng trưởng lão khó khăn lui về sau… Sức mạnh của cú đạp này… da đầu Thái Thượng trưởng lão tê tê, đây đúng là không dám tưởng tượng!

Không trung, dường như có tiếng nỗ ầm ầm vang vọng, giống như thú dữ đang gào thét… khiến lòng người chắn động!

Sóng âm cuồn cuộn, sắc mặt của Thái Thượng trưởng lão liên tục thay đổi… Ông ta không thể nào hiểu nổi… con kiến hôi này… Trong tài liệu mà Ngọc Vinh Hiên đưa rõ ràng viết chỉ là một tên phế vật ăn bám…

nhưng sao cậu ta lại biết công pháp của Võ Đang!

Thái Thượng trưởng lão vừa nhìn là biết…. Phục Hỗ quyền của Trần Xuân Độ… sức mạnh vô cùng mạnh mẽ khủng khiếp!

Bản lĩnh của cú đạp này cũng kinh khủng như thế!

Thái Thượng trưởng lão muốn tránh, nhưng không thể tránh khỏi!

“A…” Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão khó coi, hét to, nhắm mắt chịu đựng chiêu này!

“Âm!”

Một tiếng nổ ầm ầm đinh tức nhức óc vang vọng, Trần Xuân Độ rơi xuống đắt, phủi bụi trên người, nhìn ra xa xa.

Thái Thượng trưởng lão bị sức mạnh chắn động kinh khủng khiến bản thân không chịu khống chế mà lui ra sau, mỗi một bước lui đi lại nôn ra một ngụm máu tươi, lui đến chừng năm sáu mươi bước mới dừng lại!

“Oạch!”

Thái Thượng trưởng lão vô cùng nhếch nhác, hai chân của ông ta không thể khống chế mềm oặt run lầy bẩy… Hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất!

Cả người Thái Thượng trưởng lão đều dang run, mũi, tai… ánh mắt của ông ta đều đang chảy máu tươi!

Ông ta đang bị chảy máu thất khiếu!

“Rốt cuộc cậu là người thế nào?” Thái Thượng trưởng lão đầy sợ hãi không thể nào tưởng tượng được, ông ta nhìn Trần Xuân Độ mà như nhìn thấy thần chết ma quỷ vậy!

Cơ thể Thái Thượng trưởng lão run rẫy mãnh liệt, nếu ở đây có máy kiểm tra đo lường tân tiến nhất thì chắc chắn kiểm tra được, trong cơ thể ông ta, lục phủ ngũ tạng bị nội thương đang chảy máu!

Ông ta của lúc này đã không còn kiêu ngạo hơn người như lúc mới đến, ông ta của bây giờ, áo bào màu xanh bị một vũng đỏ nhiễm lấy mà đổi mày, cả người đều sắp tê liệt trên mặt đắt!

“Kẻ bình thường trong giang hồ.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói.

Trong phòng tổng thống của khách sạn, một tên cấp dưới đi vào trong phòng, nhỏ giọng nói với Ngọc Vinh Hiên: “Cậu Ngọc, đã đặt xong phòng tổ chức tiệc rượu, chỉ thiếu mỗi tin tốt của Thái Thượng trưởng lão thôi ạ.”

Ngọc Vinh Hiên gật đầu, anh ta chậm rãi xoay xoay ly rượu trong tay, sắc mặt hiện lên vẻ bình tĩnh thâm ảo khó nói: “Biết rồi, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Sau khi Ngọc Vinh Hiên một hơi uống hết Lafite trong ly thì mới chậm rãi đặt ly lên khay trà bằng thủy tinh, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu mới đứng dậy nói: “Chúng ta đến chỗ yến tiệc chờ trưởng lão.”

“Dạ.”

“Con dao găm kia làm thế nào rồi?” Sau khi Ngọc Vinh Hiên đi ra khỏi phòng thì hỏi.

“Đã mời mười vị đại sư của đại hội đổ thạch cùng nhau chế tạo, thêm máy tiếng nữa thì chắc là xong ạ.”

Cấp dưới cung kính nói.

Trên môi Ngọc Vinh Hiên nở một nụ cười lạnh lẽo: “Bảo bọn họ nhanh tí nữa, đến khi có tin cái tên Nhĩ Đông Trần đó chết thì tôi sẽ để cái ả họ Lê đó bị chơi chết từ từ.”

“Dạ.” Cấp dưới nói, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó nên sắc mặt hơi lưỡng lự.

Cấp dưới do dự một lúc mới nói: “Cậu Ngọc à, cái cô Lê Kim Huyên đó, lúc trước em đi điều tra thì hình như là có tí liên quan đến nhà họ Lê ở Yên Kinh đấy ạ… ở đây hơn nửa là địa bàn nhà họ Lê, chúng ta ra tay ngay đây thì có mạo hiểm quá không?”

Ngọc Vinh Hiên cười lạnh: “Trước đó tôi đi gặp cũng là vì chuyện này, con đĩ Lê Kim Huyên đó là thứ bùn thối bị đuổi ra khỏi nhà lâu rồi, nhà họ Lê chẳng cần cô ta. Lê Thần Vũ còn buồn bực vì không có cơ hội để đôi cầu nam nữ đó chết vì chuyện bất ngờ đấy… Tôi chỉ là đúng lúc sẵn lòng giúp họ làm vài chuyện không muốn làm thôi…”

“Lúc đó cậu Lê… đã chính miệng cam kết với tôi… Chỉ cần tôi giết chết cả nhà Trần Xuân Độ ở Yên Kinh… thì anh ta sẽ không để cho tôi gặp phiền phức nào… Lê Thần Vũ, chính là cái ô bảo vệ của tôi.”

Giọng nói của Ngọc Vinh Hiên đầy thâm thúy, khiến tên cấp dưới bên cạnh Ngọc Vinh Hiên nhát thời rơi vào im lặng, bị chuyện này làm cho hãi hùng không nói nên lời.

Đây là ván cờ mà Ngọc Vinh Hiên và Lê Thần Vũ đã mưu tính sẵn rồi, chỉ chờ Lê Kim Huyên tự mình nhảy vào thôi! Một ván cờ chắc chắn phải giết, cường cường liên thủ… Lê Thần Vũ bị Lê Hồng hạn chế, không thể làm gì Lê Kim Huyên… nhưng lại cho Ngọc Vinh Hiên cơ hội này… nghĩ kĩ quá kinh khủng, khiến da đầu tê dại!

Nữ thần tổng giám đốc, khi không hề biết gì, bát tri bắt giác rơi vào ván cờ chết chóc này!

Sau khi Ngọc Vinh Hiên ngồi xuống thì nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: “Trưởng lão đã nói với tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm phút nữa là nhận được tin tốt từ ông ấy rồi… Sau khi ông ấy trở lại và chúc mừng xong, con dao găm cũng đúng lúc làm xong… con đĩ đó, cũng đến lúc đi đời.”

“Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, hoàn mĩ thế này… Đây chính là cái giá khi Nhĩ Đông Trần và con đĩ đó nhục nhã tôi!”

Khóe miệng Ngọc Vinh Hiên nhếch lên, nụ cười cực kì thâm thúy.

“Kẻ bình thường trong giang hò…” Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão ảm đạm, lời nói này của Trần Xuân Độ đúng là quá nhục nhất Ông ta đường đường là đệ tử Võ Đang, Thái Thượng trưởng lão của nhà họ Ngọc, thế gia đồ thạch, đường đường đại cao thủ… lại bị một người tự xưng là kẻ bình thường trong giang hồ đánh bại bằng một chiêu! Nực cười biết bao!

Ông ta luyện võ máy chục năm… thế mà vẫn không bằng một hậu bồi hơn hai mươi tuổi… Uy danh một đời của ông ta, tất cả đều bị chôn vùi!

“Trừ đệ tử Võ Đang ra thì không ai có khả năng học trộm công pháp của Võ Đang!” Thái Thượng trưởng lão run rẫy nói.

“Võ Đang… à.” Trần Xuân Độ cười, nụ cười thâm thúy, không ai có thể nhận ra điều gì từ trong nụ cười thâm thúy đó của anh.

Chẳng ai biết rằng, năm đó có một người mạnh mẽ đánh lên tận núi Võ Đang, càn quét vô số trưởng lão và đệ tử Võ Đang, chí khí hăm hở, chắn động cả Võ Đang… Chuyện mà ngay cả trưởng lão của Võ Đang cũng cực kì e ngại thì một đệ tử ngoại môn như Thái Thượng trưởng lão đây có tư cách gì mà biết?

Đó là một truyền thuyết không thể kiểm chứng, cả Võ Đang không ai thừa nhận sự tồn tại của chuyện này… Nhưng lại dần dần hiện ra trong đầu Trần Xuân Độ.

“Ông đây dám đánh cả núi Võ Đang, ông nghĩ công pháp Võ Đang của ông, tôi mẹ nó sẽ quan tâm à2”

Trần Xuân Độ liếc nhìn Thái Thượng trưởng lão, giọng nói vô lại, cực kì phách lối.

Thái Thượng trưởng lão yên lặng một lúc nói: “Nếu cậu giết tôi, nhà họ Ngọc chắc chắn sẽ không tha cho cậu.

Trần Xuân Độ cười nhạo: “Cút về nói cho tên họ Ngọc đó, sau đại hội đỗ thạch, nên tính toán rồi, tôi cũng sẽ tính toán với anh ta như thế.”

Giọng nói của Trần Xuân Độ lạnh như băng, sau khi nói xong thì đá lên ngực Thái Thượng trưởng lão, một đạp đạp bay ông ta!

Thái Thượng trưởng lão lại nặng nề ngã xuống đắt, ông ta gắng gượng đỡ cơ thể bò dậy, còn nghe thầy.

một giọng nói nhẹ nhàng ở xa xa: “Ông cũng thế thôi, ai cũng không chạy thoát!”

Sau khi Thái Thượng trưởng lão rời đi, sâu trong ánh mắt Trần Xuân Độ hiện lên sự lạnh lẽo âm u.

Anh không giải quyết Thái Thượng trưởng lão, đương nhiên là muốn tìm hiểu ngọn ngành. Ngọc Vinh Hiên dám công khai ra tay trong đại hội đổ thạch… chắc chắn là có chỗ dựa vào… Đây là Yên Kinh, khác hoàn toàn thành phố T, trên đất vua chúa, nhà họ Ngọc cũng chẳng phải là gia tộc ở Yên Kinh, làm chuyện thế này thì có rất nhiều kiêng kị… Nhưng Ngọc Vinh Hiên lại dám can đảm như thế, chắc chắn là có được sự ủng hộ nào đó.

Trần Xuân Độ mơ hồ đoán được, nước trong này sâu lắm, chắc chắn không đơn giản thế đâu!

Thái Thượng trưởng lão mang theo vết thương, chật vật đi từng bước… tới gần chiếc Maybach đỗ ven đường, tên cấp dưới đang đợi thấy được thì sắc mặt ngạc nhiên.

Anh ta không ngờ được, Thái Thượng trưởng lão thế mà lại bị thương nặng như thế!

Sau khi tên cắp dưới đó đỡ Thái Thượng trưởng lão vào trong xe, Thái Thượng trưởng lão ồm ồm thở gấp, giọng nói cực kì lạnh lẽo: “Đến khách sạn, ngay lập tức.”

Lúc này, Ngọc Vinh Hiên đang ngồi trong phòng, lẳng lặng chờ.

Năm phút trôi qua, một tên cắp dưới đi vào phòng, cung kính nói: “Cậu Ngọc, Thái Thượng trưởng lão đã ra khỏi đại hội đồ thạch.”

“Giải quyết rồi, tên Nhĩ Đông Trần xem ra phải xuống địa ngục mà phách lồi rồi… Tối nay đến phiên con đĩ Lê Kim Huyên này rồi.” Khóe miệng Ngọc Vinh Hiên nhếch lên, trong nụ cười lạnh lẽo còn xen lẫn một sự tàn nhẫn vô bờ.

“Đi, lấy rượu vang ngon nhất quý nhất mà tôi cất giấu ra, tôi phải chờ trưởng lão về, chúc mừng ông ấy”

CHƯƠNG 339: GẶP LẠI NỮ THẦN LIVESTEAM

“Dạ.” Sau khi người cấp dưới đó nói dạ thì xoay người bước nhanh ra ngoài.

Ngọc Vinh Hiên lại nhìn tên cấp dưới bên cạnh anh ta, hỏi: “Dao găm làm đến đâu rồi?”

“Em đã dặn các vị đại sư tăng nhanh tốc độ rồi ạ, chắc là sẽ chế xong sau khi cậu Ngọc và Thái Thượng trưởng lão chúc mừng xong.” Tên cắp dưới đó cung kính nói.

Ngọc Vinh Hiên gật đầu, trong đầu không khỏi hiện lên bóng hình nữ thần tổng giám đốc lạnh lùng kiêu ngạo bị mình mạnh mẽ đùa bỡn… Rất là thâm thúy nói: “Đi chuẩn bị một phòng mới, tiệc rượu xong thì xả sẵn nước nóng, phái người phong tỏa tầng lầu mà con đĩ đó ở, đừng có để con đĩ đó chạy ra khỏi lòng bàn tay tôi.”

Ngọc Vinh Hiên liên tiếp ra mấy mệnh lệnh, từng cấp dưới vội vàng ra khỏi phòng, còn Ngọc Vinh Hiên thì nhìn một bàn món ngon sang trọng ngay ngắn, tâm trạng thoải mái.

Vừa nghĩ đễ chuyện Trần Xuân Độ tát mình một cái trước bao nhiêu bề trên thượng khách là lại khiến Ngọc Vinh Hiên tức giận vô cùng.

Nhưng lúc này Thái Thượng trưởng lão đã tiêu diệt Trần Xuân Độ, sợ rằng đến tận trước khi chết tên đó mới hiểu ra, đây chính là cái giá phải trả khi đắc tội mình!

“Tự tìm chết.” Ngọc Vinh Hiên cười lạnh, rít một hơi xì gà.

Lúc này, Tô Loan Loan ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Lê Kim Huyên, nhắn chuông cửa.

Chẳng bao lâu sau, Lê Kim Huyên mặc áo tắm màu trắng đã xuất hiện trước cửa phòng.

“Tô Loan Loan, có chuyện gì không?” Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, giọng nói từ tính hỏi.

Tô Loan Loan gật đầu, nói: “Có thể vào không?”

“Đương nhiên có thể.” Lê Kim Huyên gật đầu không hề nghĩ ngợi.

Lê Kim Huyên xoay người, đi vào trong phòng. Tô Loan Loan theo Lê Kim Huyên vào trong phòng khách, ngồi trên sofa, sau khi uống một ngụm nước thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Tổng giám đốc Lê, chúng ta bị khống chế rồi.”

“Bị khống chế tức là sao?” Lê Kim Huyên hơi sững sờ, không rõ nguyên do.

Tô Loan Loan nói: “Ban nãy tôi phát hiện ngoài hành lang và cửa vào thang máy nhiều thêm mấy người, những người này canh giữ ở cửa vào thang máy và hành lang, không cho tôi đi.” Tô Loan Loan nói đúng sự thật mà cô ta nhìn thấy.

“Chuyện này…” Lê Kim Huyên suy tư một lúc, gương mặt xinh đẹp mới ngước lên, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Tôi biết là ai, trong khách sạn này, người có thể ra tay với chúng ta, chỉ có Ngọc Vinh Hiên thôi.”

Tô Loan Loan gật đầu, suy nghĩ của Lê Kim Huyên giống như cô ta.

“Vậy tiếp theo chúng ta làm sao?” Lê Kim Huyên từ tính hỏi.

“Mọi chuyện đều nghe theo tổng giám đốc Lê.” Tô Loan Loan nói.

“Đi một bước tính một bước vậy, ít nhất trước tiên chúng ta phải biết rõ Ngọc Vinh Hiên muốn làm gì.” Lê Kim Huyên suy nghĩ rồi nói.

“Trần Xuân Độ vẫn chưa trở lại sao?”

Tô Loan Loan lắc đầu: “Tôi gọi điện thoại cho anh ta, anh ta không nghe máy.”

“Người này….” Lê Kim Huyên vừa nghe đến Trần Xuân Độ là giận, một bụng giận dữ, cô hừ lạnh: “Tôi block anh ta rồi, dù sao anh ta cũng không chết được, chờ anh ta trở lại rồi nói tiếp.”

Tô Loan Loan nhìn sắc mặt đầy tức giận của Lê Kim Huyên, sắc mặt kì lạ, dáng vẻ của Lê Kim Huyên của lúc này cực kì giống cô người yêu đang ghen, khiến cô ta không nhịn được mà nghĩ bậy nghĩ bạ…

Chẳng bao lâu sau, một tên cắp dưới đứng trước cửa vội vàng đi vào, cung kính báo cáo tình hình: “Xe của Thái Thượng trưởng lão đã sắp đến khách sạn rồi ạ.”

“Đi tìm mấy người ra nghênh đón, đưa Thái Thượng trưởng lão đến đây, tôi cho ông ấy một chuyện ngạc nhiên mừng rỡ.” Ngọc Vinh Hiên mỉm cười, sắc mặt thêm vẻ đắc ý không nói thành lời.

Tên cấp dưới đó nói dạ rồi vội vàng ra khỏi khách sạn Ngoài cửa khách sạn, một chiếc Maybach chạy nhanh đến, sau khi đến gần khách sạn mới giảm tốc độ, dừng trước cửa khách sạn.

Sau khi mấy cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên thấy chiếc Maybach này thì chen nhau đi tới, cùng nói ra: “Cung nghênh Thái Thượng trưởng lão.”

Cửa xe mở ra, tên cấp dưới lái xe sắc mặt tái nhợt xuống khỏi ghế tài xế, nhìn lướt qua máy tên cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên, vội vàng nói: “Nhanh lên, Thái Thượng trưởng lão cần chữa trị!”

Chữa trị?!

Mấy tên cấp dưới đó sửng sốt, trố mắt nhìn nhau, rõ ràng cậu Ngọc nói là Thái Thượng trưởng lão chiến thắng trở về… Với thực lực sâu không lường được của Thái Thượng trưởng lão mà lại bị thương nặng cần chữa trị sao? Điều này không thể nào!

Tên cấp dưới đó mở cửa xe, ánh mắt những cấp dưới khác nhìn vào trong xe, lập tức nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão nằm trong xe, cả người loang lỗ máu, cơ thể co quắp trên ghế, hơi thở yếu ớt mệt mỏi!

Thái Thượng trưởng lão khó khăn bước ra khỏi xe, chân đạp trên đất, nào uy phong như lúc rời đi nữa, chân đạp trên đất mà cả người suýt ngã xuống!

May thay mấy cấp dưới nhanh tay nhanh mắt, mấy người tiến lên đỡ Thái Thượng trưởng lão.

“Ngọc Vinh Hiên ở đâu?” Thái Thượng trưởng lão yếu ớt nói, ánh mắt lạnh lùng, để lộ sự sát phạt khiến người ta run rấy cả linh hồn!

“Cậu Ngọc đã chuẩn bị tiệc rượu… Cậu ấy nói, cậu ấy đang chờ ngài mang tin tốt đến cho cậu ấy, chúc mừng ngài chiến thắng trở về!” Tên cấp dưới đó liên tục nhìn ánh mắt của Thái Thượng trưởng lão, dè dặt nói.

“Với năng lực của tôi…” Thái Thượng trưởng lão lẫm bẩm, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, trong nụ cười thêm phần giễu cọt.

“Dẫn tôi đi gặp cậu ta.” Thái Thượng trưởng lão chậm rãi nói…. giọng nói cực kì thâm thúy.

“Dạ.”

Mấy tên cấp dưới đỡ Thái Thượng trưởng lão, đi vào trong khách sạn… Bọn họ vừa đỡ Thái Thượng trưởng lão, trong lòng vừa không nhịn được mà phỏng đoán… Thực lực của Thái Thượng trưởng lão mạnh thế mà lại bị trọng thương đến mức này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!

Lúc này, Ngọc Vinh Hiên ngồi trong phòng, môi nở nụ cười, càng cười nụ cười càng trở nên nghiền ngẫm, chẳng ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

“Lê Kim Huyên… Chẳng bao lâu nữa cô sẽ chủ động phục tùng, ngoan ngoãn tôn tôi là chủ…” Ngọc Vinh Hiên nhìn màn hình trong chiếc laptop trên bàn, là từng tắm chụp chân dung của Lê Kim Huyên, mỗi một tấm đều đã hoàn mĩ chụp được khí chất mạnh mẽ lạnh lùng kiêu ngạo của nữ thần tổng giám đốc, cả đường cong của vóc dáng không thể nào bắt bẻ càng mê hoặc hơn… Dù là Ngọc Vinh Hiên đã thưởng thức vô số người đẹp thì lần đầu nhìn thấy Lê Kim Huyên, buộc phải thừa nhận là, trái tim của mình, suýt bị báu vật này chỉnh phục!

Kể từ phút giây mà anh ta nhìn thấy Lê Kim Huyên thì đã quyết định chinh phục báu vật thượng hạng này, muốn khiến cho người là nữ thần trước mặt mọi người, hàng đêm đều ở trong mình, trở nên ngoan ngoãn khéo léo say đắm tình dục… Anh ta đã nhìn chằm chằm con mồi này từ lâu, thậm chí trong lòng đều đã có một kế hoạch… Ai ngờ Trần Xuân Độ xuất hiện, gián đoạn hết mọi kế hoạch của anh ta, khiến anh ta nỗi giận đùng đùng!

Thế nên, Trần Xuân Độ phải chết… Còn con mồi Lê Kim Huyên này…. chỉ thuộc về mình anh ta!

Vào lúc này, ngoài hành lang của căn phòng bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân.

Trên mặt Ngọc Vinh Hiên thoáng hiện nét vui mừng, vội vàng đứng dậy, thậm chí trong lòng đều trở nên vui mừng kích động!

Chẳng bao lâu, Thái Thượng trưởng lão được mọi người dìu đã xuất hiện trước cửa phòng.

Ánh mắt kích động của Ngọc Vinh Hiên nhìn vào Thái Thượng trưởng lão, rồi ánh mắt chợt cứng đờ.

“Thái Thượng trưởng lão…” Ngọc Vinh Hiên nói, nét mặt kích động của anh ta bỗng nhiên cứng ngắc, nụ cười trên môi tan biến, giật giật mạnh!

Anh ta nhìn thấy gì?

Trường bào màu xanh không một hạt bụi giờ đã nhuốm máu tươi, vết máu loang lỗ, cùng với khi Thái Thượng trưởng lão đi vào là một mùi máu tanh nồng nặc, tràn ngập cả căn phòng nhỏ.

Thái Thượng trưởng lão tiên phong đạo cốt, lúc này lại vô cùng nhếch nhác, thở vào thì ít, thở ra thì nhiều, hơi thở thoi thóp!

Chuyện này sao có thể chứ! Ngọc Vinh Hiên khó tin trợn to hai mắt, đầu vù vù nỗ ầm ầm, khó mà chấp nhận được!

“Trưởng lão…” Ngọc Vinh Hiên nói, từng bước đi về phía Thái Thượng trưởng lão, trong lòng khó mà bình tĩnh được!

Bầu không khí yên tĩnh lạ thường, mỗi tên cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên yên tĩnh đứng xung quanh, ai nấy cũng câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám!

Lúc này chỉ cần không phải là tên ngu thì đều cảm giác được, tiếp theo sẽ xảy ra một cơn cuồng nộ!

“Trưởng lão… Chẳng phải ngài đi chém giết Trần Xuân Độ hay sao… Sao, lại trở thành thế này!” Ngọc Vinh Hiên hãi hùng nói.

Thái Thượng trưởng lão nhắm chặt mắt, sau khi nghe thấy lời nói của Ngọc Vinh Hiên mới chậm rãi mở ra, nhìn Ngọc Vinh Hiên, ánh mắt lạnh thấu xương, khiến Ngọc Vinh Hiên không kiểm soát được sau lưng lạnh lão.

“Cậu nói với tôi, cậu ta chỉ là một tên ở rễ của nhà họ Lê, một tên vô dụng ăn bám, được một nữ tổng giám đốc nuôi?” Giọng nói của Thái Thượng trưởng lão cực kì bình tĩnh, nhưng lúc này lại bình tĩnh đến mức hơi kì lạ, giọng nói xa xăm lạnh lẽo, giọng như vang lên từ tận dưới vực sâu.

“Tất nhiên.” Ngọc Vinh Hiên gật đầu, trong lòng anh ta thắc mắc, không hiểu Thái Thượng trưởng lão hỏi chuyện này làm gì.

“Cậu còn nói, cậu đã liên hệ với nhà họ Lê ở Yên Kinh… bảo đảm khi tôi giết Nhĩ Đông Trần thì sẽ không có bất kì chướng ngại nào.” Thái Thượng trưởng lão lại nói, nhưng ánh mắt càng lạnh lùng hơn chăm chú nhìn Ngọc Vinh Hiên, khiến anh ta cảm thấy một sự rùng mình vô hình.

Ngọc Vinh Hiên lại gật đầu, ánh mắt của Thái Thượng trưởng lão dần dần trở nên lạnh lùng hơn, nói từng chữ một lạnh lùng chất vấn: “Vậy cậu nói cho tôi…”

“Vậy tại sao cậu ta lại biết công pháp của Võ Đang?!”

Thái Thượng trưởng lão đột nhiên quát lên, mắt trợn tròn, đột nhiên có một khí thế kinh khủng từ trên người ông ta mạnh mẽ khuếch tán ra!

Không trung chấn động run rầy mạnh liệt… Cả người Ngọc Vinh Hiên đều đang run lầy bẩy, anh ta đang sợ hãi… Áp lực mà Thái Thượng trưởng lão bộc phát ra quá kinh khủng… thậm chí khiến anh ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn!

Lúc này, Ngọc Vinh Hiên ngu luôn, hai mắt trợn to, đầu óc trống rỗng!

Khiến cho anh ta hãi hùng chính là câu nói đó của Thái Thượng trưởng lão, con kiến hôi đó thế mà lại biết công pháp của Võ Đang!

Điều này sao có thể chứ? Trong đầu Ngọc Vinh Hiên hiện lên dáng vẻ cực kì vô lại của Trần Xuân Độ, Ngọc Vinh Hiên thật sự khó mà liên hệ anh và Võ Đang lại với nhau! “Sao anh ta biết công pháp Võ Đang được chứ! Tiền sinh hoạt mỗi tháng của anh ta đều là do người phụ nữ đó cho anh ta!” Ngọc Vinh Hiên liên tục lắc đầu giải thích.

Anh ta cho người đi điều tra cũng tính là rất kĩ càng tỉ mỉ, ngay cả chỉ tiết thế này mà cũng biết, nhưng anh ta nào ngờ được, câu nói tiếp theo của Thái Thượng trưởng lão càng khiến anh ta đờ đẫn!”

“Hiểu biết của cậu ta về công pháp Võ Đang còn sâu sắc hơn cả tôi… Một tên ở rễ vô dụng thì làm sao mà biết công pháp Võ Đang?” Thái Thượng trưởng lão lạnh lùng chăm chú nhìn Ngọc Vinh Hiên, cả người đầy ý chí giết chóc lạnh lùng.

Ông ta nhìn kĩ Ngọc Vinh Hiên, đáy mắt phủ đầy hài hước, cực kì châm biếm.

Cơ thể Ngọc Vinh Hiên run rẩy, sắc mặt anh ta tái nhợt! Có thế nào anh ta cũng không tin lời nói của Thái Thượng trưởng lão!

“Âm!”

Cơn giận vô bờ của Thái Thượng trưởng lão không có chỗ để xả ra, ông ta giơ tay lên, đập lên bàn cơm đủ năm sáu người ăn bằng gỗ lim! Một tiếng vang lớn, nồi niêu chén bát đặt trên bàn ào ào bắn tung ra bốn phía, giống như viên đạn bắn nhanh vào bốn bức tường!

Còn chiếc bàn ăn cơm đó thì xuất hiện một bàn tay rất sâu… Thậm chí có thể thầy rõ cả đường chỉ tay trên bàn tay! Trên chiếc bàn gỗ lim sang trọng đó bỗng nhiên có một vết nứt nhanh chóng lan ra, cả chiếc bàn gỗ lim nguyên vẹn chia làm hai.

“Âm”

Thức ăn cơm canh văng khắp người Ngọc Vinh Hiên, cậu Ngọc anh dũng oai hùng, tuấn tú phóng khoáng, lập tức biến thành kẻ ướt như chuột lột!

Ngọc Vinh Hiên run bần bật, cơ thể điên cuồng phát run, anh ta rất muốn nhúc nhích, nhưng hai chân anh ta như nhũn ra… Dưới sự thật chắn động khó mà tưởng tượng được và cơn giận của Thái Thượng trưởng lão, mẹ nó chứ anh ta sợ đến mức sắp ra cả quần!

Mặt Ngọc Vinh Hiên như giấy vàng, sợ hãi đến mức sắp quỳ xuống!

Thái Thượng trưởng lão chậm rãi rút tay lại, lạnh lùng nhìn Ngọc Vinh Hiên, đột nhiên một chưởng nhanh như chớp ập đến.

“Đùng!”

Cả người Ngọc Vinh Hiên lập tức bay lên như đạn pháo, một tiếng vang thật to, cơ thể Ngọc Vinh Hiên bay vào tường thành một cái hố hình người.

Rất nhiều cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên ở đây đều ngạc nhiên, bọn họ không ngờ cậu Ngọc sẽ bị Thái Thượng trưởng lão đánh một chưởng này!

Bọn họ theo bản năng muốn cứu Ngọc Vinh Hiên ra, nhưng lúc này một cỗ sát khí lạnh lẽo che phủ người bọn họ, bọn họ run lầy bẩy, không dám nhúc nhích!

Mọi người đều chứng kiện được sự khủng bố của Thái Thượng trưởng lão, dù Thái Thượng trưởng lão bị thương nặng, nhưng uy nghiêm của ông ta thì không được phép khiêu khích, ông ta càng không chấp nhận chuyện lừa gạt!

Thái Thượng trưởng lão liếc nhìn một lượt, sau đó nhìn lên cái hố hình người trên vách tường, nói: “Nhớ, đây là một lần dạy dỗ, đừng có mong tái diễn.”

Nói xong, dưới sự nâng đỡ của máy tên cấp dưới, Thái Thượng trưởng lão chậm rãi đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi trị thương.

Lúc này những tên cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên mới vội vàng chạy tới cạnh vách tường.

Cậu Ngọc tuần tú tiêu sái, lúc này thê thảm không nỡ nhìn, anh ta mắc kẹt trên tường, kết cục gần như y chang tên cấp dưới trước đó!

Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ, mình sẽ gặp cảnh này!

Những cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên lấy đâu ra cái thang, vội vàng kéo Ngọc Vinh Hiên từ trong tường ra ngoài, áo quần của cậu Ngọc xộc xệch rách bươm, cả người mặt mũi bầm dập, y chang đầu heo!

“Trần Xuân Độ! Tao muốn mày chết! Mày phải chết! Nếu mày không chết thì tao không mang họ Ngọc nữa!” Sau khi Ngọc Vinh Hiên được cứu ra, phản ứng đầu tiên chính là ngẩng lên trời gào thét, hận Trần Xuân Độ thấu xương!

CHƯƠNG 340: CHỈ LÀ MỘT TÊN ĐÀN BÀ MÀ THÔI!

“Cậu Ngọc…”

Hai tên thuộc hạ đỡ Ngọc Vinh Hiên, tìm thấy một chiếc ghế may mắn chưa bị hỏng dưới lòng bàn tay của Thái Thượng Trưởng lão, sau đó đặt Ngọc Vinh Hiên ngồi xuống.

Máy người họ cần thận vây xung quanh Ngọc Vinh Hiên, cả gương mặt của Ngọc Vinh Hiên bị đánh cho sưng vù. Cái tát của Thái Thượng Trưởng lão thật sự có uy lực quá khủng khiếp, khiến người ta chỉ liếc một cái thôi mà da đầu cũng tê rần!

Trên vách tường phía sau Ngọc Vinh Hiên, khắp nơi đều là những mảnh vỡ gốm sứ khảm sâu vào trong tường. Những mảnh vỡ gốm sứ đó sắc bén giống như những lưỡi dao… Một cái tát của Thái Thượng Trưởng lão đánh bay Ngọc Vinh Hiên, nhưng vẫn khiến anh ta không chút sứt mẻ, chỉ bị thương ngoài da, đây cũng có thể coi là Ngọc Vinh Hiên may mắn.

“Cậu Ngọc, cậu… không sao chứ?” Một tên thuộc hạ dè dặt hỏi.

“Ta có sao hay không, ngươi bị mù à?!” Ngọc Vinh Hiên bị một chưởng của Thái Thượng Trưởng Lão làm suy sụp đi mấy phần, quát lên với tên thuộc hạ.

Lúc này, Ngọc Vinh Hiên không còn dáng vẻ nhã nhặn, dửng dưng thường ngày nữa, bây giờ, kẻ mắc chứng cuồng loạn như anh ta không khác gì một kẻ điên cả!

Anh ta bị một chưởng của Thái Thượng Trưởng Lão và sự thật kinh người kia làm cho khiếp sợ, gần như sắp mắt hết lý trí!

“Trở về phòng của ta.” Ngọc Vinh Hiên hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập điên cuồng của mình.

Nhưng ngay sau đó, Ngọc Vinh Hiên bèn phát hiện, hai chân anh ta lại không nghe theo sự khống chế của anh ta, cử động rất khó khăn!

Anh ta bị dọa sợ đến nỗi chân cũng mắt kiểm soát luôn rồi!

“Khốn kiếp, phế vật, khiêng ta qua đó!” Ngọc Vinh Hiên nghiền răng, nghiền lợi, dữ tợn quát lớn.

Ngọc Vinh Hiên tái xanh mặt mày, khi anh ta giận dữ gào lớn, gân xanh lập tức hiện lên trên mặt anh ta!

Mắy tên thuộc hạ của Ngọc Vinh Hiên nào dám làm trái, vội vàng khiêng chiếc ghế Ngọc Vinh Hiên đang ngồi lên, mỗi người gác ghề lên vai, cẩn thận, lảo đảo đi về phía phòng của Ngọc Vinh Hiên…

Năm phút sau, Ngọc Vinh Hiên hai chân mềm nhữn ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt u ám.

Trước mặt anh ta, một tên thuộc hạ quỳ trên mặt đất, cả người run rẫy, sợ sệt, điên cuồng dập đầu, đau khổ cầu xin tha thứ: “Cậu Ngọc, xin cậu tha cho tôi, tôi thật sự đã điều tra kỹ rồi, hắn biết công pháp võ đang, tôi thật sự không biết vì sao…”

“Ngươi thật sự chưa điều tra được?” Ngọc Vinh Hiên đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt âm u, đáng Sợ.

Tên thuộc hạ đó liều mạng gật đầu, trán anh ta đầm đìa máu tươi: “Cậu Ngọc, tôi lấy tính mạng mình ra thề, tôi thật sự chưa điều tra được.”

“Ngươi chưa điều tra được, lẽ nào là ta sai?” Ngọc Vinh Hiên cười khẩy: “Người đâu, phế hắn cho ta.”

Ngọc Vinh Hiên vừa dứt lời, vài bóng người lập tức xông từ bên ngoài vào, kéo tên thuộc hạ phụ trách điều tra ra ngoài!

“Khốn kiếp!” Vẻ mặt của Ngọc Vinh Hiên đầy dữ tợn, anh ta đắm mạnh lên chân, thấp giọng, giận dữ quát: “Trần Xuân Độ! Coi như mày may mắn!”

“Cậu Ngọc, những người trên tầng, vẫn phải trừ khử hết sao?” Một thuộc hạ đứng bên cạnh hỏi.

Một lát sau, Ngọc Vinh Hiên khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thâm sâu khó lường thường ngày, thản nhiên lên tiếng: “Một đám phế vật, trừ khử hết đi.”

“Tình hình hiện giờ của Thái Thượng Trưởng Lão thế nào?” Ngọc Vinh Hiên hỏi.

“Tình hình hiện giờ của Thái Thượng Trưởng lão vẫn ổn, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.” Thuộc hạ thành thật trả lời.

“Sau khi ông ấy tỉnh lại thì phải lập tức thông báo cho tôi biết, tạm thời đừng nói chuyện Thái Thượng Trưởng lão bị thương cho những Trưởng lão khác.” Ngọc Vinh Hiên dặn dò.

Sau khi Ngọc Vinh Hiên đuổi tên thuộc hạ kia đi, anh ta tự rót cho mình một ly rượu whisky, sau đó đi đến bên cửa sổ, nhìn mặt trời lặn ở phía Tây với ánh mắt vô cùng thâm sâu, khó lường.

Nhĩ Đông Trần… anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Nhĩ Đông Thần!

Mà lúc này, trong đại hội đồ thạch, Trần Xuân Độ cúi đầu liếc qua xác của vị khách đổ thạch kia. Vị khách đổ thạch trợn trừng hai mắt, vẫn giữ nguyên biểu cảm sợ hãi và khó tin trên mặt trước khi chết. Cho dù chết rồi, anh ta vẫn không dám tin mình lại vô duyên vô cớ chết thảm như vậy!

Trần Xuân Độ bắt lực than nhẹ một tiếng, sau đó gọi một cuộc điện thoại, nói với chàng trai trẻ phía đầu dây bên kia: “Chỗ tôi có một xác chết, cậu qua đây xử lý đi.”

“Xác chết? Anh làm à?” Chàng trai trẻ phía đầu dây bên kia kinh ngạc hỏi: “Đại ca à, anh bắt đầu nảy sinh sự đồng cảm với loại người như thế này từ bao giờ thế?”

“Không phải là tôi làm, sau khi cậu tìm được người thân của cậu ta thì trả lại tiền dưới danh nghĩa bảo hiểm đi.” Trần Xuân Độ đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng đỗ máu đáng sợ, nhưng khi nhìn thấy những đồng bào ngày trước bị tàn sát một cách vô tội, nó vẫn chạm đến trái tim anh.

“Cậu yên tâm, cái chết của cậu suy cho cùng vẫn là vì tôi, tôi sẽ báo thù cho cậu.” Trần Xuân Độ ngồi xổm xuống, chậm rãi vuốt nhẹ đôi mắt vẫn mở trân trân của chàng trai trẻ kia.

Cũng đúng lúc này, Trần Xuân Độ có nằm mơ cũng không thể ngờ, có một người anh ta chưa bao giờ nghĩ đến lại xuất hiện ở đây.

Ở phía xa xa có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở nơi đó, một chiếc váy ren phá cách, giẫm trên một đôi giày cao gót đang chậm rãi đi đến với gương mặt vô cùng kinh ngạc.

Hồi lâu sau cô ta vẫn chưa phản ứng trở lại, đáy lòng trước sau vẫn chưa thể bình tĩnh.

Cô ta đi một mạch đến với đôi mắt đầy vẻ tiêu điều… giống như bị một con thú dữ cuốn lấy, khiến cô ta đi đến đó với tâm trạng vô cùng sợ hãi.

Trong tay cô ta cầm thiết bị livestream, đang tiến hành ghi hình trực tiếp: “Tôi không biết ở đây xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ đây không phải là chuyện tốt đẹp.”

Trong lúc livestream, rất nhiều người hâm mộ bàn tán xôn xao, họ đồng loạt thể hiện cảm nghĩ của mình đối với cảnh tượng xảy ra ở nơi này.

Đột nhiên, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thiến Nhiên bỗng nhiên cứng đờ khi nhìn thấy ở phía không xa, Trần Xuân Độ đang ngồi xổm bên cạnh xác chết.

Cô ta chĩa ống kính về phía Trần Xuân Độ, đặt câu hỏi cho rất nhiều người hâm mộ: “Vì sao anh ta lại ngồi xổm ở đó, còn cái thứ nằm trên đất kia… là người sao?”

“Nữ thần không biết thì đến xem thử đi, liếc một cái là biết ngay ấy mà.”

“Tại sao lại là người đàn ông này, thấy anh ta là phiền.” Người hâm mộ sau khi nhận ra Trần Xuân Độ thì điên cuồng để lại bình luận.

“Lần trước bên cạnh người đàn ông này còn có một cô gái xinh đẹp thi đấu với nữ thần, lần này sao lại không thấy ở đây?”

Sau khi nhìn thấy cơn mưa bình luận trong livestream, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thiến Nhiên lập tức cứng đơ, đáy mắt xẹt qua tia khó chịu, không vui.

Trong livestream của mình, cô ta nhìn thấy người hâm mộ đang thảo luận về một cô gái xinh đẹp khác, điều này đương nhiên khiến cô ta khó chịu rồi.

Nghĩ vậy, Diệp Thiến Nhiên lập tức đi về phía Trần Xuân Độ.

Diệp Thiến Nhiên đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, lên tiếng chào hỏi: “Trần Xuân Đội”

Trần Xuân Độ ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp, đáng yêu của Diệp Thiển Nhiên lập tức đập vào mắt anh. Anh hơi sửng sốt, khóe môi cong lên ý cười: “Ò, là cô à.”

“Trần Xuân Độ, lần trước tôi đưa cho anh danh thiếp, vậy mà anh lại không hề gọi điện thoại cho tôi.”

Diệp Thiến Nhiên mỉm cười, khí chất của cô ta vô cùng tốt, cười lên một cái là khiến mọi thứ xung quanh giống như bị lu mờ.

“Danh thiếp…” Trần Xuân Độ nghe thấy Diệp Thiến Nhiên đề cập đến danh thiếp… thì suýt nữa cạn lời!

Đây là anh không muốn gọi lại ư? Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời, đừng nói là tìm hiểu sâu sắc, có thể quen biết thôi cũng là tốt lắm rồi!

Huống hồ nếu có được Diệp Thiền Nhiên, đến lúc đó được đà tiến tới có thêm được nữ thần Tổng Giám đốc, ôm trong lòng cả hai người phụ nữ xinh đẹp ấy… thật là chuyện tốt đẹp biết nhường nào! Trần Xuân Độ nghĩ cũng không dám nghĩ!

Trần Xuân Độ vô thức suy nghĩ xa xôi… nếu có thể nắm trong tay cùng lúc hai người phụ nữ xinh đẹp, có khí chất khác nhau ấy… cùng nhau phục vụ mình… như thế là quá mãn nguyện rồi!

Nghĩ vậy, Trần Xuân Độ bắt đầu trở nên kích động. Anh nhìn Diệp Thiền Nhiên, lộ ra ý cười bỉ ổi.

Nhưng khi ý cười bỉ ổi của Trần Xuân Độ thu vào trong ống kính máy quay của Diệp Thiền Nhiên, cảnh tượng này lập tức dấy lên vô số sự ghê tởm và hoang mang của người hâm mộ Diệp Thiến Nhiên.

“Mẹ nó, tên đàn ông này mắt cứ híp lại, chắc chắn không phải dạng tốt đẹp gì cả, nữ thần thế mà lại tiếp xúc với hắn tai”

“Tên đàn ông này là cái thá gì chứ, vậy mà lại dám đụng vào nữ thần của chúng ta!”

“Nữ thần sơ suất trong việc kết bạn rồi, thế mà lại quen biết cái loại xấu xa như thế này!”

Trong chốc lát, người hâm mộ để lại cơn mưa bình luận trong livestream của Diệp Thiến Nhiên, ngay đến cả Diệp Thiến Nhiên cũng nhất thời ngơ ngác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.