Chàng Rể Phế Vật

Chương 330: Mày Là Kẻ Tàn Phế!




Yên Kinh, trong một tòa nhà cao vút chạm mây, Kinh đứng trước cửa sổ to sát đất, vẻ mặt bình tĩnh.

Sau lưng Kinh, cửa thang máy từ từ mở ra, một cô thư ký với dáng vẻ thướt tha, chân đi đôi giày cao gót cao cấp, chậm rãi bước ra từ bên trong.

Cô thư ký xinh đẹp đi tới trước bàn làm việc mới ngừng, cung kính nói: "Kinh đại nhân gọi tôi có việc gì không?"

"Đại hội đổ thạch đã chọn được top ba vào vòng chung kết trong danh sách nhân viên chưa?" Kinh lên tiếng, giọng điệu lộ ra vẻ sâu xa.

"Tạm thời vẫn chưa, lần này nhân viên tham gia đại hội đổ thạch khá nhiều, bên phía cơ quan vẫn chưa xét kỹ để phân biệt." Cô thư ký xinh đẹp nói.

"Bảo bọn họ chọn nhanh một chút, tôi còn phải xem trò hay." Kinh lạnh nhạt nói.

"Vâng." Cô thư ký xinh đẹp trả lời, Kinh lại tiếp tục nói: "Còn nữa, nói với bên tổ chức, anh ta cũng phải lọt vào top ba chung kết."

Kinh nói, chỉ vào một tấm hình trên bàn làm việc bằng thủy tinh của mình.

Cô thư ký xinh đẹp lấy ra ảnh chụp trên bàn làm việc, chỉ thấy tấm ảnh chụp đó đột nhiên biến thành một phần tư liệu.

"Đại nhân, vì sao tư liệu của anh ta...!chỉ còn lại một vài tin tức cơ bản?" Cô thư ký kinh ngạc hỏi.

"Bởi vì, anh ta không phải người nước C." Kinh chậm rãi lên tiếng, giọng điệu lộ vẻ sâu xa vô tận.

"Không phải người nước C?" Cô thư ký sững sờ, lập tức nhìn kỹ gương mặt của Trần Xuân Độ, không ngừng suy đoán: "Chẳng lẽ là người Đài Loan, Đảo Quốc, Philippines..."

Kinh nhanh chóng cắt ngang suy đoán của thư ký, từ tốn nói: "Không cần đoán, mang những tin tức này tới Đại hội đổ thạch là được, bảo bọn họ làm theo ý của tôi."

"Vâng."

Cô thư ký không tiếp tục quấy rầy Kinh nữa, ghi lại tin tức của Trần Xuân Độ xong thì quay người đi về phía thang máy.

Cũng ngay sau khi cô thư ký rời đi, Kinh đứng trước cửa sổ sát đất lộ ra ý cười đầy thâm thúy, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Như này mới thú vị."

Kinh, từng trước tới giờ anh ta không thích xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.

Anh ta chỉ thích im lặng làm một người đứng xem.

***

Trong Đại hội đổ thạch, khu cược cao cấp, ở một gian hàng trong hành lang, Trương Bảo Thành nhìn Lê Kim Huyên với vẻ mặt cổ quái: "Tổng giám đốc Lê, cô nghĩ thông rồi à?"

"Vòng chung kết top ba này được tuyển chọn vào cũng không có gì thú vị cả, không bằng kiếm thêm một chút ở khu cược cao cấp này.

Dù sao mấy viên nguyên thạch ở nơi này rất có thể là khoản lợi nhuận nhỏ trong nửa tháng của tập đoàn Lê thị." Lê Kim Huyên hít sâu một hơi, cô đã có quyết định...

"Nếu tổng giám đốc Lê đã quyết, vậy tôi cũng không nói thêm nữa." Trương Bảo Thành gật đầu, thân là hội trưởng Hiệp hội đổ thạch ở nước C, ông ta đương nhiên hiểu rõ cách thức của top ba vòng chung kết, cũng luôn ôm thái độ thờ ở với top ba này.

"Hội trưởng Trương, mấy ngày tiếp theo đều nhờ cả vào ông." Lê Kim Huyên nhếch miệng mỉm cười.

Không thể không nói, Lê Kim Huyên cười lên rất mê người, sức hút tỏa ra bốn phía, làm cho sắc mặt của Trương Bảo Thành cũng không nhịn được trở nên hòa nhã.

Không chỉ có thể, còn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cũng đang nhao nhao nhìn về phía cô.

Cũng đúng lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một trận ồn ào.

Đám người tự động tản ra, tạo thành một con đường, cuối đường có một thanh niên mặc tây trang đơn giản, chắp tay đi tới.

Vẻ mặt anh ta thâm sâu lạnh nhạt, bước đi thong thả, ống tay áo trống không bên tay trái đung đưa theo gió.

Mỗi bước đi của anh ta đều trần ổn, hoàn hảo, dường như bẩm sinh đã có được khí thế khống chế đại cục vậy!

Có vài người ở đây là từ nơi khác tới, cho nên không biết anh ta, họ bày ra vẻ mặt tò mò, nhưng được mọi người giới thiệu, biết được chống lưng phía sau của anh ta thì ai nấy đều trang nghiêm, thậm chí khẽ gật đầu, ánh mắt cũng toát ra vẻ tôn kính!

Khi nhìn thấy người thanh niên này, vẻ mặt Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, chỉ có một vệt sâu xa không ngừng ấp ủ nơi đáy mắt!

Mà lúc Lê Kim Huyên nhìn thấy anh ta, gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng cơ thể mềm mại lại đang run nhẹ, bàn tay bất giác siết chặt.

Bởi vì người này đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc ở thành phố T.

Người nối nghiệp Lê Hồng, thiếu gia chủ tương lai của nhà họ Lê, Lê Thần Vũ!

Sau khi Lê Thần Yên chết, Lê Thần Vũ được Lê Hồng đào tạo, giờ phút này, anh ta đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất so với thời trẻ tuổi ngông nghênh khi ở thành phố C.

Lúc ở thành phố C, anh ta chỉ muốn tạo ra thành tích cho gia tộc nhìn, nhân cơ hội thay thế vị trí của anh trai Lê Thần Yên.

Mà bây giờ, mặc dù anh ta không có đối thủ cạnh tranh nhưng lại có thêm một mối hận cụt tay, còn có một kế hoành to lớn mà Lê Hồng đưa cho anh ta.

Anh ta phải thừa kế nhà họ Lê, kế thừa cơ ngơi mà Lê Hồng truyền cho anh ta.

Về phần Trần Xuân Độ, Lê Thần Vũ sớm đã nghĩ thoáng hơn nhiều.

Cái tên này nhiều lắm cũng chỉ là một chướng ngại vật trên con đường của mình, đối với anh ta chẳng qua là một chuyện có thể tiện tay diệt trừ thôi.

Bên người Lê Thần Vũ có một đám vệ sĩ nghiêm ngặt vây quanh.

Thân thủ của bọn họ đều là đặc công siêu đẳng, bọn họ cũng nhạy cảm phát hiện được khí thế không tầm thường của Tô Loan Loan đang đứng cạnh Lê Kim Huyên.

Lê Loan Loan quả thực không phải người thường.

Trần Xuân Độ thì sao? Sớm đã bị bọn họ không để ý tới.

"Lui ra đi." Lê Thần Vũ bỗng nhiên lạnh nhạt lên tiếng.

Đám vệ sĩ kia nhận lệnh, ánh mắt sắc bén vẫn tập trung vào ba người Trần Xuân Độ, nhìn thấy Lê Thần Vũ phất tay thì mới chậm rãi lui ra.

"Kim Huyên, đã lâu không gặp, không ngờ ở nơi này còn có thể gặp em." Ánh nhìn của Lê Thần Vũ nhẹ nhàng bình tĩnh, không mảy may toát ra bất kỳ sát khí nào.

Anh ta đột nhiên đi về phía Lê Kim Huyên, lên tiếng chào hỏi.

Lê Kim Huyên gật đầu nhưng không nhiều lời, chỉ qua loa đáp lại: "Đúng là trùng hợp."

Không ít ánh mắt ở đây đang nhao nhao rơi trên người Lê Kim Huyên, mang theo vẻ nghi hoặc.

Rất nhiều nhân vật lớn ở đây đều không rõ vậy mà cô gái xinh đẹp này lại có thể khiến cậu Lê có thái độ tốt như vậy!

"Tay anh sao vậy?" Lê Kim Huyên nhìn tới cánh tay của Lê Thần Vũ, không mặn không nhạt hỏi một câu.

"Bị chó cắn." Lê Thần Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, trả lời rất tự nhiên, cứ như đang trần thuật một sự thật vậy.

Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên khựng lại, còn khóe miệng của Trần Xuân Độ không nhịn được run run.

Anh nhìn Lê Thần Vũ, đột nhiên thấy hối hận sao lúc trước mình không tát cho con hàng này thêm vài cái! Mà đáng lẽ nên chém đứt cả hai cánh tay của anh ta luôn!

"Kim Huyên, em đang kiếm tiền trong khu cược cao cấp này hả?" Mỗi câu nói được thốt ra từ miệng của Lê Thần Vũ đều rất lịch sự, nho nhã lễ độ, giống như một quý ông chuẩn mực.

Lê Kim Huyên gật đầu, Lê Thần Vũ mỉm cười nói: "Đúng là không may, tôi vừa mới lấy được vị trí trong top ba chung kết."

Lê Thần Vũ vừa dứt lời liền thu hút rất nhiều sự chú ý.

Vô số ánh mắt của các nhân vật lớn đều rơi trên người Lê Thần Vũ, lộ ra vẻ tán thưởng.

Hiển nhiên, Lê Thần Vũ còn trẻ mà đã có thể tham gia vào top ba chung kết, năng lực kiểu này làm cho bọn họ rất tán thưởng.

Càng làm cho bọn họ giật mình là Lê Thần Vũ lại mời cô gái kia cùng tham gia vào top ba chung kết.

Đây là cơ hội mà nhiều người tha thiết mơ ước nhưng khó có được!

"Không cần đâu, cậu Lê, tôi không có hứng thú với top ba chung kết." Đột nhiên lời nói của Lê Kim Huyên làm cho toàn trường trở nên yên tĩnh hẳn!

Lê Kim Huyên từ chối Lê Thần Vũ là điều nằm ngoài dự đoán của mọi người!

Vẻ mặt Lê Thần Vũ vẫn bình tĩnh, khí chất lạnh nhạt.

Dường như đã sớm dự đoán được Lê Kim Huyên sẽ trả lời như vậy, anh ta liền thong thả nói: "Kim Huyên, trước kia có lẽ là tôi có chỗ không đúng, mong em tha thứ cho.

Tôi và em đều biết tầm quan trọng của top ba chung kết là như thế nào, tôi hi vọng em đừng từ chối.

Chỉ khi có em ở bên, tôi mới có thể có lòng tin giành được vòng nguyệt quế."

Ánh mắt của đám người chung quanh lập tức thay đổi, giật mình nhìn về phía Lê Kim Huyên!

Rất nhiều người bắt đầu tò mò, cô gái xinh đẹp này rốt cuộc có thân phận gì, vậy mà có thể được cậu Lê nhận lỗi?

Rốt cuộc thì lai lịch của cô là gì?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.