Chàng Rể Phế Vật

Chương 298: Gặp Lại Bạn Cũ!




Mọi người đều nhìn thợ cắt, ông đang ngồi bệch dưới sàn, trợn tròn mắt nhìn phiến đá đó, lúc nãy ông vẫn còn kích động kinh ngạc, nhưng giờ chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên, không dám tin.

Ngọc Vinh Hiên đi tới ngay, đã có nhát dao thứ nhất rồi, nên nhát thứ hai cắt rất nhanh, sau khi anh ta nhìn thấy nó, sắc mặt nhất thời trắng bệch như giấy vàng.

“Chuyện này không thể nào...!chuyện này không thể nào...” Rất nhiều khách quý thấy Ngọc Vinh Hiên lẩm bẩm, thì đồng loạt tò mò tới nhìn.

Sau khi khách quý có mặt tại đây nhìn thấy phiến đá thô, cũng đồng loạt kinh ngạc thốt lên như thấy ma.

Bọn họ đã nhìn thấy gì?

Trên phiến đá thô, có tia màu lục phác họa ra một chiếc đầu lâu mờ nhạt, đôi mắt đó lạnh lẽo oán độc, đường nét đơn giản thậm chí là méo mó, nhưng lại ẩn chứa thần vận lạ thường, lúc bọn họ nhìn thấy đầu lâu phát ra tia sáng trong phiến đá thô, thì cả người lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Nhất là Ngọc Vinh Hiên, lúc đó anh ta suýt ngất đi.

Nếu mấy tia sáng màu lục này là ngọc bích còn đỡ, nhưng nó chẳng khác gì ánh sáng màu lục khi nãy, đều là viên đá sắp thành ngọc, nhưng vẫn còn kém xa ngọc cấp thấp nhất.

Giá trị của nó chẳng khác gì viên đá bình thường.

“Chúng ta đi thôi.” Lúc Lê Kim Huyên định đi tới xem thực hư, thì Trần Xuân Độ bỗng khẽ nói, rồi không nói câu nào kéo cô rời đi, để Tô Loan Loan ở phía sau chuyển hai phiến đá thô này.

Không một ai trong phòng đổ thạch chú ý đến việc Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đã rời đi, toàn bộ sự chú ý đều bị phiến đá bị cắt ra này thu hút, vì nó quá quỷ dị, hoàn toàn không thể do con người tạo ra, mà chắc chắn là do thiên nhiên tạo nên.

“Điêu luyện sắc sảo, đây chính là điêu luyện sắc sảo trong truyền thuyết.” Thợ cắt lẩm bẩm, nhìn phiến đá thô bằng đôi mắt kính nể.

“Đây là lời nguyền rủa trong truyền thuyết, không phải là đổ thạch gì cả, mà là tà thạch.” Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên trắng bệch bỗng lên tiếng, giọng điệu mang theo vẻ bất lực tuyệt vọng.

“Là sao?” Có khách quý không hiểu nên hỏi.

“Truyền thuyết kể rằng, chạm vào đồ chôn theo người chết từ việc đào trộm mộ sẽ chết, vì nó tràn đầy tà khí, như tà thạch...!Mà tảng đá này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ai ngờ sẽ có một ngày được tận mắt nhìn thấy nó...” Ngọc Vinh Hiên cười thảm.

Không biết ai bỗng thốt lên: “Hai người đó biến mất rồi.”

Ngọc Vinh Hiên quay đầu, quả nhiên Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đã biến mất, thậm chí còn mang theo hai phiến thô kia nữa.

“Đây là một vụ cá cược, bọn họ muốn lấy thì cứ để họ lấy.” Ngọc Vinh Hiên thở dài, rồi cả người anh nhất thời run lên, hình như nhận ra điều gì đó, nên biến sắc.

Chắc chắn Trần Xuân Độ đã biết đây là tà thạch nên mới rời đi trước...!bằng không sẽ không bỏ đi đột ngột...!nói đúng hơn là anh ta cố ý kích thích Ngọc Vinh Hiên cắt thêm nhát dao thứ hai.

“Chết tiệt!” Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên trở nên khó coi, siết chặt nắm đấm, đứng phắt dậy.

Hai vệ sĩ từ bên ngoài xông vào, cung kính đứng trước mặt anh ta.

“Anh ta dám trêu đùa Ngọc Vinh Hiên tôi, hai người mau đi tìm bọn họ, tôi phải khiến bọn họ sống không bằng chết.” Ngọc Vinh Hiên từ tốn nói, từng câu từng chữ tràn đầy sát khí lạnh lẽo.

Anh không nói đùa, giờ cả người anh tràn ngập hơi thở nguy hiểm, như thể chỉ cần lắc mình sẽ biến thành mãnh thú vô song.

Bình thường anh lịch sự nhã nhặn, nhưng giờ, cuối cùng anh cũng nổi giận, để bảo vệ con cháu khỏe mạnh trưởng thành, sao thế gia đổ thạch lại không có vệ sĩ?

Hai vệ sĩ nhanh chóng lao ra ngoài như mũi tên, Ngọc Vinh Hiên cũng đuổi theo dấu vết của họ.

Nhưng giờ anh rất thâm trầm, làm người khác hoàn toàn không dám đến gần.

Trần Xuân Độ kéo Lê Kim Huyên sải bước rời đi, anh đi rất nhanh, gần như sắp bắt đầu chạy.

“Anh làm gì đấy, sao lại đi nhanh như vậy?” Lê Kim Huyên nhíu mày hỏi.

Trần Xuân Độ không giải thích, mà giục cô mau chạy đi.

Tô Loan Loan đi sau hai người, không biết cô ta lấy đâu ra một bao tải, bỏ hai phiến đá thô vào đó, rồi nhanh chóng đuổi theo Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.

Đối với người bình thường thì hai phiến đá thô này rất nặng, nhưng với Tô Loan Loan từng trải qua huấn luyện tàn khốc, thì cường độ này vẫn chưa là gì với cô.

Sau khi Lê Kim Huyên cùng Trần Xuân Độ chạy được mấy chục mét, thì cô bỗng lảo đảo, rồi thốt lên “ui da”, suýt ngã chổng vó.

Cũng may Trần Xuân Độ đỡ kịp, kéo cánh tay Lê Kim Huyên, nên cô mới không ngã.

“Sao thế?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Tôi bị trẹo chân rồi, anh chạy nhanh như vậy làm gì, làm như có người đang truy sát chúng ta ở phía sau vậy?” Lê Kim Huyên xoa đôi chân tinh xảo xinh đẹp, khẽ oán trách.

Trần Xuân Độ khẽ nhíu mày, không kịp nói gì với Lê Kim Huyên, anh bỗng kéo cô lên lưng mình như tia chớp.

“Á...!Anh làm gì vậy?” Lê Kim Huyên khẽ biến sắc, định nói gì đó, nhưng câu nói ngắn gọn mạnh mẽ của Trần Xuân Độ đã truyền vào tai cô: “Em ôm chắc vào.”

Một giây sau, Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, sải chân phóng nhanh về phía xa.

“Á!” Lê Kim Huyên không kịp phản ứng lại, vô thức hét lên, tiếng hét mềm mại quyến rũ thấm vào trong xương.

Hình như việc Trần Xuân Độ cõng Lê Kim Huyên đã cởi hết sự trói buộc, tốc độ ngày càng nhanh, cô nằm nhoài trên lưng anh, sắc mặt tái nhợt, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn ôm chặt cổ anh, cơ thể mềm mại tựa lên lưng anh.

Mắt cô mở to, đầy vẻ sợ hãi và kinh ngạc, mái tóc dài rối tung, hơi thở dồn dập.

Cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, từ đầu đến cuối đều mơ màng.

Trần Xuân Độ cõng Lê Kim Huyên, tốc độ ngày càng nhanh, gió gào thét, thậm chí còn có gió lớn thổi vào mặt cô, làm cô đau như dao cắt, tai cô đã không còn nghe rõ anh đang nói gì, mà chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vù vù.

“Anh thả tôi xuống!” Lê Kim Huyên không ngừng vùng vẫy, nhưng hai tay Trần Xuân Độ như gọng kìm, dù cô vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Trần Xuân Độ vừa cõng Lê Kim Huyên chạy nhanh về phía xa, vừa móc điện thoại, bấm một dãy số, bên kia vừa nghe máy đã cúp ngay.

Tô Loan Loan chạy phía sau Trần Xuân Độ, thấy hành động nhỏ này của anh, thì đôi mắt thoáng qua tia sâu xa.

Cùng lúc đó, ở gần Trần Xuân Độ, trong phòng đổ thạch “Ba nhát dao cuối cùng”, một thanh niên đang cùng mấy người xem một viên đá, tiến hành đấu giá kịch liệt.

Điện thoại thanh niên bỗng đổ chuông, anh vội lấy ra liếc nhìn, sau khi nhìn thấy dãy số trên màn hình, anh liền thở dài, rồi ra khỏi phòng đổ thạch.

Anh vừa bước ra khỏi phòng đổ thạch, cả người không ngừng dâng lên hơi thở ác liệt, như dao sắc ra khỏi vỏ.

Thanh niên bỗng quát lạnh, mặt đất hơi chấn động, rồi anh biến mất tại chỗ, cả người lao về phía xa như mũi tên.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, thanh niên vừa lao ra khỏi hành lang, thì thấy bóng dáng đang điên cuồng bỏ chạy của Trần Xuân Độ.

Đúng lúc này, có hai bóng người chạy tới từ hướng khác, đang đuổi theo Trần Xuân Độ.

Thanh niên lắc đầu, bỗng giậm mạnh xuống sàn.

Rầm!

Mặt đất nứt nẻ xuất hiện vết lõm, hai bóng người kia nhất thời ngừng lại, vô thức nhìn về phía thanh niên, chỉ thấy anh đã xuất hiện trước mặt họ trong tích tắc.

Đến khi bọn họ phản ứng lại, thì bóng dáng như ma quỷ của thanh niên đã xuất hiện ở phía sau họ.

“Nơi này đều có nhân vật tai to mặt lớn, nên không thiếu cao thủ, chút thực lực như gà bệnh của hai người thì đừng nên ra ngoài.” Giọng nói của thanh niên vang vọng bên tai hai người.

Rồi thanh niên giơ tay lên như dao chém, hai người nhanh chóng ngất đi.

Thanh niên lắc đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, như đang tự lẩm bẩm: “Không ngờ cũng có lúc anh bị truy sát, ở nước ngoài chỉ có anh truy sát người khác, nhưng giờ lại có người dám truy sát anh...”

***

“Bốp!”

Lê Kim Huyên tát vào mặt Trần Xuân Độ, thở hổn hển, cố gắng bình ổn lại hơi thở, mặt lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn, đồ lưu manh!”

Dứt lời, hình như Lê Kim Huyên vẫn chưa hả giận, nên phun nước bọt.

Vì sau khi Trần Xuân Độ thoát khỏi nguy hiểm, đã thả chậm tốc độ, nhưng vẫn không chịu thả Lê Kim Huyên xuống, ban đầu cô còn tưởng anh muốn lãng mạn, ai ngờ anh chỉ muốn để cô nằm trên lưng anh, là do cô suy nghĩ chủ quan.

“Sao anh lại bỏ chạy, lúc nãy có ai đang truy sát chúng ta à?” Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, chất vấn.

Cô là người thông minh nhanh trí, dù không đoán ra được nguyên nhân, nhưng cũng nhìn ra chút manh mối, lúc nãy chắc chắn Trần Xuân Độ đang trốn tránh chuyện gì đó.

Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, khuôn mặt cô xinh đẹp tinh xảo như điêu khắc, không có một chút tỳ vết, nhìn rất sướng mắt.

Trần Xuân Độ mở miệng, định giải thích chuyện gì đó, nhưng lại bị một giọng nói khác cắt ngang.

“Thật trùng hợp, mấy người cũng ở đây à?” Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở gần đó, đang đi về phía Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.

Trần Xuân Độ bình tĩnh liếc nhìn bóng dáng đó, nhưng lúc tầm mắt nhìn qua người bên cạnh, con ngươi bỗng thu nhỏ khó có thể nhận ra.

Bản thân anh cũng không ngờ...!lại gặp lại bạn cũ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.