Chàng Rể Phế Vật

Chương 295: Món Quà Quý Giá




Ngay cả Tô Loan Loan đứng bên cạnh cũng nhịn không được nhìn Trần Xuân Độ vài lần, trong mắt đầy thâm ý, lóe lên ánh sáng kỳ lạ, không đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.

“Anh là người bán nó đi?” Lê Kim Huyên cưỡng ép làm cảm xúc trong lòng ổn định lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi.

Trần Xuân Độ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không hề giống như đang nói khoác nói đùa, giống như là sư thật.

Lê Kim Huyên cười khẩy, giọng điệu mang theo chút trào phúng, tiếp tục hỏi Trần Xuân Độ: “Vậy anh có biết ngọc bội này đáng giá bao nhiêu tiền không?”

“Không biết, lúc đó chỉ thấy nó rất xui xẻo, dính đầy tử khí, sợ giữ nó thì sẽ bị xui nên nhanh chóng bán đi.” Mặt Trần Xuân Độ vô cùng mờ mịt.

Trần Xuân Độ nói xong, cuối cùng cũng làm Lê Kim Huyên không nhịn được nữa, tức giận nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Anh tưởng anh là ai hả, trộm mộ? Anh có thể nói thật không?”

Mặt Trần Xuân Độ đầy vẻ vô tội, mà Lê Kim Huyên lại tức giận hừ lạnh, quay đầu đi, trò chuyện với Tô Loan Loan, không thèm để ý đến Trần Xuân Độ nữa.

Mà Tô Loan Loan lại cho Trần Xuân Độ ánh mắt đầy thương hại, vừa thương hại vừa đáng thương cho Trần Xuân Độ.

Mà Trần Xuân Độ lại mặt mày ngơ ngác...!Năm đó anh dẫn Long Tổ đến châu Âu chấp hành nhiệm vụ, tiện tay lấy lại những báu vật từng bị liên minh tám nước xâm lược nước C cướp đi đem về nước, sau đó lại bán cho viện bảo tàng với cái giá thấp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Cũng may Lê Kim Huyên không hỏi tiếp nữa, nếu cô biết ngọc bội này được bán cho viện bảo tàng với cái giá chín trăm nghìn, những báu vật sưu tầm còn lại cũng chỉ bán cho viện bảo tàng với giá vài triệu, chắc chắn sẽ hoảng sợ nhảy dựng khỏi ghế mất!

Những báu vật Trần Xuân Độ lấy về lúc đó đều có giá trị không bình thường, món nào cũng là báu vật vô giá...!Đừng nói ba trăm nghìn, cho dù là ba tỷ, ba chục tỷ cũng không thể nào đo lường được giá trị của chúng nó!

Cho nên nếu bị Lê Kim Huyên biết, cô chắc chắn sẽ cho rằng Trần Xuân Độ đang làm từ thiện, dùng một cách khác để tặng cho viện bảo tàng!

Nhưng những bí mật này, đương nhiên Trần Xuân Độ sẽ không nói cho Lê Kim Huyên, lúc đó chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn ở nước ngoài...!Khi những thế lực cổ xưa ở châu Âu điều tra việc này, đã biết là Long tổ làm, nhưng tất cả đều im hơi lặng tiếng, giống như chưa bao giờ hó hé tiếng nào cả.

Mặt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, anh không biết vì sao ngọc bội này lại rơi vào tay người thanh niên này, nhưng anh bình tĩnh hơn Lê Kim Huyên rất nhiều.

Chỉ là một khối ngọc bội khá có giá trị mà thôi, Trần Xuân Độ có được rất nhiều báu vật giống như thế này, những thứ nằm trong viện bảo tàng của nước ngoài, chiến lợi phẩm đẫm máu của liên minh tám nước khi xưa, được bày biện trong viện bảo tàng của các quốc gia khác nhau, đều là lịch sử đầy sỉ nhục mà nước C phải chịu đựng vì yếu ớt!

Trần Xuân Độ thấy được thứ tương tự rất nhiều, đương nhiên cũng bình tĩnh, trong mắt Trần Xuân Độ, những báu vật này đều là dòng lịch sử, phía sau những món báu vật xinh đẹp huy hòng này đều là lịch sử đen tối và nặng nề.

Cho nên, trong mắt anh, mấy thứ này có gì hay mà nghiên cứu? Có giá trị gì chứ?

Cho dù là thế, trong lúc Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan nói chuyện với nhau, vẫn thường xuyên nhìn về phía người thanh niên mặc áo dài trắng kia, cô dừng tầm mắt trên ngọc bội của thanh niên mặc áo dài trắng, mắt lóe lên ánh sáng vô hình.

Không ai biết trong lòng cô đang nghĩ gì, Tô Loan Loan ngồi đối diện cô cũng thế.

Đợt bán đấu giá thứ hai bắt đầu, phòng đổ thạch này cao cấp hơn căn phòng khi nãy rất nhiều, khách quý cũng có thân phận rất lớn, mà mỗi một khối đổ thạch được bán đấu giá, một là có gì đó kỳ lạ, hoặc là có nguồn gốc không bình thường.

Sau ba khối đổ thạch, mặt Lê Kim Huyên hơi thy đổi, thường xuyên nhìn về phía người thanh niên mặc áo dài trắng kia, bởi vì trong ba khối, anh ta lại mua được được hai, hơn nữa nhìn anh ta nhẹ nhàng bình thản như thế, không có dấu hiệu muốn rời đi, giống như hai khối đổ thạch này chả là gì với anh cả.

Càng làm Lê Kim Huyên thấy khó hiểu là, sau khi anh ta đấu giá thắng nguyên thạch rồi cũng không cắt ra ngay lập tức, mà lại mang đi.

Vây thì không ai biết được hai khối nguyên thạch anh ta bỏ rất nhiều tiền mua về rốt cuộc là lời hay lỗ.

Mà Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh Lê Kim Huyên, lâu lắm rồi cũng không nói tiếng nào, chỉ bình tĩnh nhìn sân khấu bán đấu giá.

Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, cuối cùng không nhịn được, hài hước hỏi: “Không phải anh muốn đấu giá sao? Sao không ra giá đi?”

Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên: “Không phải em không cho sao? Không lẽ anh cãi lệnh của em à?”

Lê Kim Huyên cứng họng, trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn Trần Xuân Độ, người này trông thì rất thành thật, nhưng Lê Kim Huyên lại biết rất rõ, nếu bàn đến việc cãi lời cô, anh cãi lời cô ít lắm sao?

Sau khi tự hỏi một lúc, Lê Kim Huyên nói: “Lúc trước tập đoàn đã đầu tư không ít vào chi nhánh ở Yên Kinh, chuỗi tài chính có hơi căng thẳng, dựa vào quyền lực của tôi, cũng chỉ có thể điều động ba trăm tỷ.”

Ba trăm tỷ, trong đại hội đổ thạch, đặc biệt là khi đổ thạch cao cấp, chỉ là một con số nhỏ mà thôi, trong lòng Lê Kim Huyên cũng rất rõ ràng, biết rất rõ về điểm này.

Cô bảo Trần Xuân Độ lượng sức mà làm.

Trần Xuân Độ vỗ ngực, bảo đảm cười nói: “Yên tâm đi, Kim Huyên, anh chắc chắn 100%.”

Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, tuy cô không tin Trần Xuân Độ, nhưng hiện tại chỉ có thể dựa vào tên này.

Lê Kim Huyên gật đầu, Trần Xuân Độ nhìn lên sâu khấu bán đấu giá, không hề do dự giơ thẻ bài lên, lớn tiếng nói: “Chín tỷ!”

Mặt Lê Kim Huyên cứng lại, trái tim vọt lên đến cổ họng! Cô nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp trừng to, cái tên này, vừa ra giá đã chiếm hết 1/3 tài chính của cô rồi.

Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, mặt đầy vẻ tức giận, người này, anh muốn là gì, cô đã nói với anh cô chỉ có thể điều động ba trăm tỷ!

Lê Kim Huyên tức giận nhìn Trần Xuân Độ, mặt lạnh như băng.

Lê Kim Huyên đột nhiên lo lắng, lỡ như thật sự dùng chín tỷ để đấu giá thắng, vậy sẽ lập tức mất đi chín tỷ!

Ba tỷ đổi một cục đá, tính kiểu gì cũng thấy lỗ!

Nhưng chuyện làm Lê Kim Huyên lo lắng cũng không xảy ra, khách quý đang ngồi ở đây, cho dù là thân phận hay tiền của đều không thể so được với người bình thường, không lâu sau, lại có vài khách quý ra giá, đẩy giá của cục đá này lên đến mười lăm tỷ!

Lê Kim Huyên kinh ngạc nhìn với cái giá cao ngất của khối nguyên thạch này, trái tim căng thẳng cũng thả lỏng lại.

Cuối cùng, khối nguyên thạch thứ tư lại bị người thanh niên mặc áo trắng đấu giá thắng.

Lê Kim Huyên nhìn người thanh niên mặc áo dài trắng, đôi mắt đẹp lập lòe, không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, giọng Trần Xuân Độ vang lên bên tai Lê Kim Huyên: “Người được chọn trong lòng em là anh ta hả?”

Lê Kim Huyên quay đầu, Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn cô, khóe môi nở một nụ cười đầy nghiền ngẫm.

“Anh có ý kiến à?” Giọng Lê Kim Huyên lạnh lùng.

“Không có, chỉ là hy vọng không lớn.” Trần Xuân Độ nhìn thoáng qua người thanh niên mặc áo dài trắng, hơi mỉm cười.

Lê Kim Huyên lộ ra vẻ khó hiểu...!hy vọng không lớn...!vì sao? Cô không rõ, không lẽ Trần Xuân Độ có quen người thanh niên mặc áo dài trắng kia sao?

Đúng lúc này, sau khi người thanh niên mặc áo dài trắng kia đấu giá được khối đổ thạch thứ tư xong, ông già bán đấu giá nói: “Thưa cậu, cục đá này cũng đóng gói mang đi luôn sao?”

Người thanh niên mặc áo dài lắc đầu, đột nhiên nhìn Lê Kim Huyên, nở nụ cười nhạt: “Không, tôi muốn tặng cho cô ấy, coi như tấm lòng nhỏ của tôi.”

Xoẹt!

Lê Kim Huyên sửng sốt, lập tức cứng mặt lại, cô nhìn người thanh niên mặc áo dài trắng kia, lúc nãy cô còn đang cãi nhau với Trần Xuân Độ, mà bây giờ người thanh niên mặc áo dài trắng này lại chủ động muốn tặng nguyên thạch này cho cô!

“Thưa cậu, cậu xác định muốn tặng khối nguyên thạch dùng hai mươi mốt tỷ đấu giá thắng này cho cô ấy sao?” MC bán đấu giá hơi sửng sờ, không lâu sau, sắc mặt lại lộ vẻ lo lắng.

“Đương nhiên.” Người thanh niên mặc áo dài trắng gật đầu.

Tai Lê Kim Huyên đã ong ong, đầu hơi choáng váng, không kịp phản ứng.

Đây là nguyên thạch trị giá hai mươi mốt tỷ đó! Đây chắc chắc là một món quà có giá trị khó tưởng tượng nổi! Giá trị của nó không thể lường được!

Lê Kim Huyên nhìn người thanh niên mặc áo dài trắng, lúc trước cô còn đang nghĩ làm cách nào để tiếp cận anh, nhưng không ngờ người thanh niên mặc áo dài trắng này lại chủ động lấy lòng cô, chuyện này làm cô có hơi kinh ngạc.

Ánh mắt ở xung quanh đều rơi lên người Lê Kim Huyên, đầy các loại cảm xúc hỗn loạn phức tạp.

Lê Kim Huyên thở gấp, cô có chút không thể chấp nhận nổi bất ngờ đột nhiên như thế này.

Người thanh niên mặc áo dài trắng nhìn Lê Kim Huyên, anh có gương mặt điển trai cười nhạt, visual kiểu này, có thể làm vô số cô gái mê đắm.

Thấy Lê Kim Huyên nhìn anh, người thanh niên mặc áo dài trắng hơi gật đầu coi như chào hỏi.

Không lâu sau, dưới sự cho phép của MC, cục đá lớn cao cỡ nửa người được dọn lại đây, đặt trước mặt Lê Kim Huyên.

Mà MC nhìn Lê Kim Huyên, hỏi: “Thưa cô, cô dự định xử lý khối nguyên thạch này như thế nào?”

Lê Kim Huyên vừa định nói, đột nhiên Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh lại mở miệng, ngắt lời cô: “Khoan đã, chúng tôi không nhận khối nguyên thạch này.”

Lê Kim Huyên quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, lúc này Trần Xuân Độ đang cắm hai tay vào túi quần, vừa mới nói xong câu này, lập tức dẫn đến xôn xao không nhỏ!

Các khách khứa đều thay đổi sắc mặt, khẽ bàn tán xôn xao.

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lộ rõ vẻ bực bội...!nguyên thạch trị giá hai mươi mốt tỷ, nói không cần là không cần à? Lê Kim Huyên không có bất cứ lý do nào để từ chối món quà to lớn trị giá hai mươi mốt tỷ này, cô muốn kiểm tra tài năng đổ thạch của người thanh niên mặc áo dài trắng, muốn mời anh trở thành cố vấn đổ thạch của tập đoàn Lê thị...!mà tất cả mọi kế hoạch, đều bị Trần Xuân Độ nói một câu mà phá hủy hết!

Cô không rõ vì sao Trần Xuân Độ lại nói ra lời này, nhưng lúc này, lửa giận của cô đối với Trần Xuân Độ đã không thể nào kềm nén được nữa.

Sau khi người thanh niên mặc áo dài trắng bị Trần Xuân Độ từ chối thì hơi sững sờ, nhìn Trần Xuân Độ, lộ ra vẻ khó hiểu, giống như đang hỏi vì sao Trần Xuân Độ lại từ chối.

Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói: “Món quà này quá quý giá, chúng tôi không nhận nổi.”

“Không sao, tôi cũng không xem nó là món quà quý giá gì, chỉ coi như là quà gặp mặt tặng cho cô ấy thôi.” Người thanh niên mặc áo dài trắng nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt lóe ra ngọn lửa tham lam nóng bỏng mà người khác khó phát hiện được.

“Cảm ơn.” Lê Kim Huyên cướp lời Trần Xuân Độ, nói.

Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, cuối cùng cũng lắc đầu, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

“Nếu anh đã tặng cho tôi, vậy cắt nó ra ngay luôn đi.” Lê Kim Huyên dùng hết can đảm, nhìn MC nói.

Lê Kim Huyên định tiên hạ thủ vi cường, đỡ cho đêm dài lắm mộng, đến lúc đó xem người này còn có thể nói gì nữa?

Cũng đúng lúc này, Trần Xuân Độ híp mắt, đột nhiên nói: “Không cần cắt, trong đó không có gì cả.”

Xoẹt!

Xung quanh yên lặng, im như ve sầu mùa đông, yên lặng đến kỳ lạ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.