Chàng Rể Phế Vật

Chương 204: Long Tổ Của Ai!




Irene cũng không biết, nguồn gốc tên gọi của Long Tổ bao năm nay, được đặt theo tên của nhân vật Long huyền thoại đó!

Long, là nhân vật cốt lõi của cả Long Tổ, mất đi anh, Long Tổ cũng mất đi linh hồn!

Irene nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt phức tạp hỏi: "Anh còn biết gì nữa?”

Trần Xuân Độ nhàn nhạt thở ra một hơi khói, "Chỉ tiêu của Long Tổ, hắn ta không có tư cách quyết định...!Muốn vào Long Tổ, chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình."

Giọng điệu của Trần Xuân Độ vô cùng thờ ơ nhưng có vẻ chắc chắn không thể cãi lại được, trong vô thức, Irene chọn tin vào Trần Xuân Độ.

“Anh và Long Tổ có quan hệ như thế nào…” Irene hỏi.

Trần Xuân Độ miệng ngậm điếu thuốc, nhìn Irene cười thâm thúy, "Đoán đi, nói ra thì cô sợ chết khiếp."

Trần Xuân Độ nói xong, dưới sự nghi ngờ của Irene, anh ta mở miệng nói: "Cho cô một cơ hội, đừng làm thuộc hạ của anh ta nữa, lập tức rời khỏi thành phố T, nếu không...”

Ánh mắt Trần Xuân Độ chợt lạnh, tia sát ý lạnh lùng và hung tợn bắn ra! Bao trùm lấy thân thể Irene, khiến cô đột nhiên run rẩy: “Chết!”

Chữ "chết" của Trần Xuân Độ ẩn chứa sát khí mạnh mẽ, khiến đôi mắt xinh đẹp của Irene lộ ra vẻ kinh hoảng!

“Hai con đường đều cho cô tự mình lựa chọn.” Trần Xuân Độ xoay người, rời khỏi phòng.

“Rầm!”

Cửa phòng sầm một tiếng đóng lại, cửa đóng rồi, Irene ngồi trên chiếc nệm êm ái, nhìn về hướng Trần Xuân Độ vừa rời khỏi, chìm vào trong trầm tư.

Một lúc lâu sau, Irene đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kiên định, tựa hồ như đã đưa ra một lựa chọn khó khăn.

…………

Tòa nhà Lê Thị, văn phòng giám đốc.

Lê Kim Huyên đứng bất động trước khung cửa sổ cao từ trần đến sàn, giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp.

Chùm sáng vàng chiếu qua cửa sổ và rải lên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Lê Kim Huyên, như thể cả người nữ thần tổng giám đốc được bao phủ bởi ánh vàng rực rỡ, trên dưới toàn thân khắp mọi nơi đều tỏa ra sức hút của nữ thần.

Đúng lúc này, Lâm Trinh Tuyết đẩy cửa bước vào, sau khi nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của Lê Kim Huyên, khuôn mặt xinh đẹp của cô liền ngưng trọng.

Khi cô vào phòng một giờ trước, Lê Kim Huyên cũng đứng đó, nữ thần tổng giám đốc đã đứng bất động suốt một tiếng đồng hồ.

“Lê tổng.” Lâm Trinh Tuyết gọi.

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi đáp: “Đã bao lâu rồi?”

“Một giờ đồng hồ rồi.” Lâm Trinh Tuyết trả lời.

“Hai người họ ăn cơm lâu như vậy vẫn chưa xong?” Lê Kim Huyên hơi cau mày, cô đương nhiên không tin Trần Xuân Độ có số tiền lớn để mời Irene ăn cơm...cô càng không hiểu, Irene vậy mà không nề hà thân phận, cùng đi ăn cơm với Trần Xuân Độ.

“Có thể, là do đường xa chăng.” Lâm Trinh Tuyết nghĩ, tìm lý do biện hộ cho Trần Xuân Độ.

“Liên lạc với hai người họ, hỏi cái tên chết tiệt đó khi nào mới về.” Đôi mắt Lê Kim Huyên lóe lên, nhẹ giọng nói.

Lâm Trinh Tuyết gật đầu, nhưng sau khi cô cầm điện thoại lên gọi, một lát sau lại bỏ xuống, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Lê tổng...anh ấy không nghe máy.”

“Tôi biết rồi.” Đôi mắt Lê Kim Huyên lộ ra vẻ lạnh lùng, cái tên này, chắc giờ đang buông thả bản thân, đến bản thân đang làm gì anh ta còn không biết nữa là!

Trong lòng Lê Kim Huyên hạ quyết tâm, chờ tên này về mình nhất định bắt anh ta phải gánh hậu quả!

Không trừng phạt anh ta đàng hoàng, thì bản thân không phải họ Lê!

Ngay lúc Lê Kim Huyên đang nghĩ như vậy, Trần Xuân Độ đã bước ra khỏi khách sạn, gọi một cuộc điện thoại.

“Đại ca, sao thế?” Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của thanh niên lọt vào tai Trần Xuân Độ.

“Long Tổ bây giờ còn có bao nhiêu người?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Đủ người rồi.” giọng bên kia đầu dây sửng sốt: “Sao đại ca đột nhiên hỏi chuyện này thế?”

“Giúp tôi đưa thêm một người vào.” Trần Xuân Độ nói: “Đưa một người tên Irene vào trong tổ chức”

“Đại ca, không giống phong cách của anh cho lắm?” Người thanh niên sửng sốt, tựa hồ không ngờ Trần Xuân Độ lại giúp người khác đi cửa sau.

Trong ký ức của người thanh niên, bất kể là ai, Trần Xuân Độ đều không thể động lòng.

“Chỉ là tiếc người tài thôi.” Trần Xuân Độ như nghe được tiếng lòng của người thanh niên: “Tôi nể tình vợ tôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”

“Sau khi cô ấy vào Long Tổ, dùng cơ bản để huấn luyện cô ấy.” Trần Xuân Độ giải thích, khiến cho người thanh niên tỉnh táo lại, ngạc nhiên nói: “Đại ca, không phải là anh muốn...”

Trần Xuân Độ gật đầu nói: "Cô ấy là một hạt giống tốt, nếu có thể để tôi sử dụng, cô ấy nhất định có thể khai thác tiềm năng mà cô ấy thậm chí không thể tưởng tượng nổi...!Nhưng bài kiểm tra của cô ấy, nhất định phải nghiêm khắc hơn!"

Trần Xuân Độ dặn dò, người thanh nhiên đề nghị: “Vậy chi bằng tôi ra nước ngoài tìm một hạt giống có cơ bản tốt để bồi dưỡng?”

“Không được, căn cứ là bí mật lớn nhất, những người ở nước ngoài tôi không tin tưởng.”

“Vậy có thể liên lạc với công chúa Châu Âu, không phải cô ta có hứng thú với anh sao?” Người thanh niên bên kia khóe miệng câu lên một nụ cười đầy ẩn ý nói.

Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng: “Gần đây tôi rất ngứa tay, hay là ra ngoài một chuyến giãn gân cốt?”

Khuôn mặt của người thanh niên trở nên cứng ngắc, anh ta lập tức sửa lời, nhếch mép cười nói: "Vâng, vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay bây giờ."

“Chỉ là, lẽ nào anh không nói cho cô ấy, Long Tổ là của anh sao?” Người thanh niên đột nhiên nghĩ đến một câu, hỏi.

Nếu Irene có ở đây mà nghe những gì người thanh niên này nói, tuyệt đối sẽ trừng lớn mắt, có đánh chết cô cũng không tin những lời này đâu.

Long Tổ...vậy mà là của Trần Xuân Độ!

Thân phận mà cô cố hết sức để điều tra, nhưng có điều tra cách nào cũng không được, Trần Xuân Độ không muốn bại lộ thân phận...bởi vì anh biết, chỉ cần để Irene tìm ra bất kỳ manh mối nào, Trần Xuân Độ càng có nguy cơ bại lộ!

Khó có thể mà tưởng tượng, nếu như có một ngày Irene biết được thân phận của Trần Xuân Độ, biểu tình của cô sẽ đặc sắc đến mức nào!

Trần Xuân Độ khẽ thở dài, tay run run cầm điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp ủ ê...

“Tất cả đều là quá khứ rồi.” Qua từ rất lâu rồi, Trần Xuân Độ khẽ nói, rồi chuyển chủ đề.

Mặc dù vậy, Trần Xuân Độ vẫn vô thức nhớ lại…những hiểm nguy trong những lần chấp hành nhiệm vụ lặp đi lặp lại, khiến anh ấy không thể quên, nó như in sâu vào tâm trí anh

Long Tổ...cái tên này mang theo bao hào quang huy hoàng...ảnh hưởng đến biết bao nhiêu đường dây của các nhân vật có máu mặt!

Chỉ có điều bây giờ, mối liên hệ giữa anh và Long Tổ đã không còn từ lâu, nhóm đã được dẫn dắt bởi một thủ lĩnh khác, e rằng nhiều người đã quên mất rồi...

Người thanh niên thở dài, bất bình thay cho Trần Xuân Độ: "Ở nước ngoài tự do biết bao nhiêu, đại ca, anh đổ biết bao nhiêu tiền vào Long Tổ, rồi cuối cùng lại lâm vào tình cảnh này!"

“Thời thế mà thôi.” Trần Xuân Độ nhẹ giọng nói một câu, nghe có vẽ lãnh đạm.

Nhưng trong lòng Trần Xuân Độ lại khẽ run lên, vô cùng phức tạp.

…………

Sau khi một chiếc taxi dừng ở bên đường, Trần Xuân Độ bước xuống xe, đi vào tòa nhà Lê Thị.

Vừa mở cửa bước vào phòng làm việc, Trần Xuân Độ liền nhìn thấy một đôi chân dài thon thả, một đôi bàn chân ngọc ngà thanh tú nhô ra khỏi bàn làm việc, bọc trong đôi tất màu da...!duyên dáng hấp dẫn!

Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên một đường cong, anh đi tới bàn làm việc, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo và hoàn mỹ không bị che khuất bởi màn hình máy tính.

Nhưng khác biệt là đôi mắt xinh đẹp này lại ánh lên vẻ lạnh lùng, nhìn chăm chú vào anh, khiến trái tim của Trần Xuân Độ phát lạnh.

Trần Xuân Độ nặn ra nụ cười trên mặt, cứng ngắc nói: "Này, Lê tổng, sao em rảnh thế mà đến phòng làm việc của anh ngồi?"

Lê Kim Huyên hai tay ôm ngực: “Nghe nói anh đi ăn cơm với Irene?”

“Irene muốn hợp tác với tập đoàn Lê Thị chúng ta, cuộc hội nghị vừa rồi khiến cô ấy có chút khó chịu.

anh bèn mời cô ấy đi ăn cơm để xin lỗi mà thôi.” Trần Xuân Độ cười nói.

Lê Kim Huyên hai tay ôm ngực, cười lạnh: “Anh cũng biết vừa nãy là do anh nên cuộc họp không thể tiếp tục được à? Cho dù nguyên nhân có là vì anh đi nữa, dựa vào đâu mà anh mời cô ta ăn cơm? Muốn mời cũng phải để em mời chứ!”

Trần Xuân Độ sửng sốt nhìn Lê Kim Huyên hùng hổ dọa người, sau đó gãi gãi đầu, lộ ra một nụ cười thâm thúy, "Kim Huyên, em đang...!ghen?!

Lê Kim Huyên sửng sốt, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ bừng lên, Trần Xuân Độ trêu ghẹo trần tụi như thế, thậm chí không có chút che giấu nào, đây là một sự sỉ nhục và khiêu khích đối với nữ thần!

“Đồ thần kinh!” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ nói: “Tôi đến đây để xem anh định bán lô hàng đó như thế nào.

Bây giờ xem ra anh không cần giúp gì nữa, cũng không xứng được tôi giúp!”

Nói xong, Lê Kim Huyên vội vàng xoay người, đạp trên đôi giày cao gót tinh xảo, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, tựa hồ không muốn phải ở đây với Trần Xuân Độ thêm một giây phút nào!

“Rầm!”

ánh cửa phòng làm việc của Trần Xuân Độ bị cưỡng ép đóng lại, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của Lê Kim Huyên ửng hồng một mảng, giống như một quả táo chín đỏ vậy

Lê Kim Huyên mặt mũi nóng bừng, tim đập dữ dội, vừa nãy cô rất bối rối, là căng thẳng do bị Trần Xuân Độ nhìn thấu!

…………

Tối hôm đó, trong một nhà hàng đẳng cấp Michelin, Lê Thần Yên ăn mặc tươm tất, thưởng thức âm nhạc tao nhã trong nhà hàng, ngay ngắn cắt một miếng bít tết thượng hạng.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest và đi giày da bước nhanh tới thì thầm kế bên tai Lê Thần Yên: “Ông chủ, không hay rồi…xảy ra chuyện rồi.”

“Sao vậy?” Con dao trên tay Lê Thần Yên không dừng lại, tiếp tục cho miếng thịt bò vào miệng.

“Lúc trưa chúng tôi theo dõi Irene và Trần Xuân Độ, cả buổi chiều Irene không ra khỏi phòng, nhưng Trần Xuân Độ, thì vẫn còn sống rời đi...” Thuộc hạ cung kính nói, khiến cho con dao trên tay Lê Thần Yên ngừng một lát, ánh mắt Lê Thần Yên lóe lên một tia thâm sâu: “Cô ấy đang ở đâu?”

“Khi chúng tôi kiểm tra quầy lễ tân thì phát hiện ra rằng cô ấy đã trả phòng và mất tích.” Thuộc hạ run rẩy đáp.

“Bốp!”

Con dao trong tay Lê Thần Yên chợt chấn động, đột nhiên cắt ra một vết nứt trên chiếc đĩa trắng sứ!

Chiếc đĩa sứ vỡ tan nát, ánh mắt Lê Thần Yên hằn lên một tia sát khí lạnh lẽo!

Gương mặt của Lê Thần Yên lạnh như băng...!Đôi mắt anh ta bỗng nhiên hiện lên một tia kinh ngạc và không thể tin được!

Anh ta không ngờ rằng Irene, người mà anh ta tin tưởng nhất lại phản bội anh!

“Bằng mọi giá phải tìm cô ta cho tôi!” Lê Thần Yên lãnh lẽo nói, đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.

“Nếu cần… thì cứ diệt khẩu!” Lê Thần Yên đi về phía chiếc xe cách đó không xa.

“Tôi sẽ không bao giờ cho phép người của tôi phản bội!” Chiếc xe nổ máy, lao vút đi, chỉ còn lại giọng nói của Lê Thần Yên vang vọng trong khoảng không….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.