Chàng Rể Phế Vật

Chương 200: Cút Ngay Lập Tức




Có ma mới tin kiểu phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như Irene lại không có người theo đuổi.

Mặc dù tính cách của cô ta cũng lạnh lùng, xa cách như Lê Kim Huyên nhưng số người muốn theo đuổi cô ta có lẽ phải xếp được thành vài con phố bao quanh tòa nhà Lê thị.

Khuôn mặt cô ta xinh đẹp tuyệt mỹ, bộ váy dài liền thân, bộ ngực đầy đặn phập phồng theo từng chuyển động của cơ thể.

Ánh mắt của hầu hết mọi người đều nhìn chằm chặp vào đó, máu huyết dâng trào.

Irene chỉ đứng trước cửa tòa nhà Lê thị một lát mà đã có không ít nhân viên bên trong chú ý tới, trong lòng nảy ra suy nghĩ muốn bước tới bắt chuyện.

Khi Trần Xuân Độ tới và nói chuyện với Irene, tất cả mọi người đều như muốn rớt hai con mắt ra, trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy tức giận vô cớ.

“Mẹ nó, bây giờ mấy người xinh đẹp đều mắt mù hết rồi sao, sao lại đâm đầu vào một người như anh ta chứ?”

“Anh ta còn không đẹp trai bằng tôi nữa.

Hạng người này đúng là vô liêm sỉ, độc chiếm một mình Lê tổng và thư ký Lâm thì thôi đi, nay có một mỹ nhân mới tới mà anh ta cũng không tha.”

“Tức quá đi mất, dựa vào đâu chứ, tôi ở tập đoàn Lê thị làm việc bao nhiêu lâu rồi mà cũng không quen biết được mấy người xinh đẹp, vậy mà hắn vừa mới vào không được bao lâu, mấy cô gái xinh đẹp kia đều muốn xin Facebook của hắn.”

Nhân viên của tập đoàn Lê thị nói chuyện ồn ào với nhau, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ thể hiện rõ vẻ phẫn nộ và oán thán.

Trần Xuân Độ đứng đó, nhận đủ lời bình phẩm nhận xét của những nhân viên nam bên trong nhưng khuôn mặt anh vẫn rất bình tĩnh.

Tự nhiên Irene tiến gần tới Trần Xuân Độ, nói nhỏ một câu, đôi môi xinh đẹp tươi thắm nhếch lên nở một nụ cười: “Anh nghe đi, bọn họ đang bàn tán về anh đấy.”

“Anh thử nói xem nếu Lê tổng của tập đoàn Lê thị các anh nghe được những gì bọn họ nói thì sẽ thế nào?”

Sắc mặt Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Anh nhìn Irene, trong lòng chửi thầm… chiêu này của Irene đúng là quá hiểm….

Anh hoàn toàn không thể ngờ tới.

Vừa nãy tâm trạng của Lê Kim Huyên đã không tốt lắm, nếu nghe thấy những lời bàn tán của nhân viên Lê thị, mười phần thì có tới chín phần là anh sẽ rắc rối to.

“Cô muốn làm gì?” Trần Xuân Độ thở dài rồi nghiến răng nói.

“Tôi chẳng làm gì cả, coi như là tôi đang trả thù thôi… Ai bảo hôm đó anh tự nhiên bỏ đi.” Irene hừ lạnh một tiếng.

Trần Xuân Độ cạn lời: “Cô đi vệ sinh mà tốn bao nhiêu thời gian như vậy sao, tôi còn tưởng bồn cầu xả nước cuốn cô đi luôn rồi.

Cô còn ở đấy mà nói tôi à?”

“Anh…” Bị Trần Xuân Độ chọc đúng chỗ đau, Irene đỏ mặt: “Con gái đi vệ sinh lâu một chút cũng là chuyện bình thường…”

Trần Xuân Độ nhìn Irene như cười như không: “Cái tốc độ đó của cô mà là lâu một chút sao?”

Irene trừng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Trần Xuân Độ, khuôn mặt đẹp tuyệt trần cô ta nhanh chóng đỏ ửng lên, giống như đang hơi xấu hổ.

Còn xung quanh, những nhân viên của Lê thị đều ngẩn người ra hết.

Ánh mắt của ai cũng ngập tràn sự phẫn nộ và lạnh lẽo, từng ánh mắt như một con dao sắc, đâm xuyên qua người Trần Xuân Độ, tạo ra vô vàn những vết thủng lỗ chỗ.

Những nhân viên của Lê thị đều ghen tỵ tới mức phát điên, Trần Xuân Độ và Irene không những cười nói với nhau mà Irene lại còn cười ngượng ngùng….

Đúng là đồ xấu xa!

“Đi thôi, chúng ta lên trên rồi nói tiếp.” Trần Xuân Độ quay đầu nhìn xung quanh rồi nói nhỏ.

Trần Xuân Độ sợ rằng nếu Irene còn tiếp tục ở đây, nói không chừng một lát nữa chuyện này thật sự sẽ truyền đến tai Lê Kim Huyên và thế là anh sẽ thê thảm.

Trần Xuân Độ và Irene vừa bước vào phòng làm việc đã phải cau mày bịt mũi.

“Mùi thuốc nồng nặc quá.” Irene mở cửa sổ ra, không khí trong lành thổi vào bên trong, một lát sau bên trong phòng mới đỡ mùi.

Ánh mắt của Irene lướt qua bàn làm việc rồi nhìn xuống chiếc gạt tàn bên trên bàn của Trần Xuân Độ.

“Rốt cuộc một ngày anh hút bao nhiêu điếu thuốc vậy?” Irene khó hiểu, cái gạt tàn của Trần Xuân Độ đã đầy đến mức sắp tràn ra ngoài, hơn nữa vừa nãy căn phòng cũng rất nặng mùi.

Những chuyện này làm cô ta kinh ngạc về độ nghiện thuốc của Trần Xuân Độ.

“Vài điếu thôi.” Trần Xuân Độ cười và nói.

Nếu Lê Kim Huyên ở đây nhất định cô sẽ không tin những lời nói hươu nói vượn này, làm gì có chuyện chỉ dừng lại ở mức mấy điếu.

“Tổng giám đốc Irene, cô rồng tới nhà tôm như vậy không biết cô tìm tôi có chuyện gì?” Trần Xuân Độ ngồi trên sofa, gác chân vắt vẻo trên bàn uống nước, không có một chút phong độ nào.

“Tôi tìm giám đốc Lê của các anh bàn chuyện dự án.” Irene nói hơi ngập ngừng: “Lần trước anh bỏ đi một mình trước, có phải anh nên đền lại bữa cơm đó cho tôi không?”

Trần Xuân Độ ngậm một điếu thuốc, anh nhìn Irene, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: “Đương nhiên rồi cô Irene xinh đẹp, được mời cô ăn cơm là vinh hạnh của tôi.”

“Chúng ta quyết định vậy đi, một lát nữa tới buổi trưa tôi sẽ đặt chỗ.” Irene cười nhạt, nói nhỏ rồi quay người rời đi, bóng dáng xinh đẹp biến mất khỏi cửa phòng của Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ cười giễu cợt, anh nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, nơi bóng của Irene vừa biến mất, vẻ bình tĩnh trong mắt dần biến thành sự thâm sâu...

Mãi tới giờ ăn cơm, Trần Xuân Độ nhìn một trăm chiến thắng liên tiếp trên màn hình, bỏ con chuột xuống rồi gọi điện thoại cho Irene.

Đầu bên kia điện thoại báo bận, Trần Xuân Độ suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, ra khỏi phòng làm việc, giữ Lâm Trinh Tuyết đang ôm một chồng tài liệu, vừa hay đang đi qua đó.

“Thư ký Lâm, cô có biết tổng giám đốc Lê và cô Irene đâu không?” Trần Xuân Độ hỏi.

Lâm Trinh Tuyết hơi bất ngờ: “Bọn họ, tôi nhớ bọn họ đang ở phòng họp.” Lâm Trinh Tuyết suy nghĩ một lát rồi chỉ về một hướng.

Sau khi Trần Xuân Độ tìm tới phòng họp, anh không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa đi vào bên trong.

Không khí trong phòng họp đang vô cùng căng thẳng, rất nhiều cổ đông ăn mặc chỉnh tề đang thảo luận về phương hướng phát triển trong tương lai của tập đoàn Lê thị.

“Tập đoàn Lê thị có rất nhiều đối thủ, hiện tại ở nước ngoài, có không ít thế lực đang nhòm ngó cảng biển và quyền phát triển sân bay mà chúng ta mới giành được thời gian trước đây.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, người bình thường không có tội nhưng vì mang ngọc mà bị tội lây.

Đây là củ khoai nóng bỏng tay, chúng ta không thể cầm được đâu, nếu không sớm muộn gì cũng mang tới tai họa cho Lê thị.” Một vị cổ đông lên tiếng, nhận được sự tán thành của không ít những cổ đông khác.

“Không được.” Lê Kim Huyên mặc bộ đồ may riêng quyến rũ của OL, váy bó sát mông, khoe được hết đường cong cơ thể.

Hơn nữa khuôn mặt cô cũng xinh đẹp hoàn mỹ, cả người từ trên xuống dưới đểu tỏa ra khí chất mạnh mẽ của một nữ vương, khiến người khác chỉ có thể đứng nhìn từ xa không dám đùa cợt.

Thái độ của Lê Kim Huyên vô cùng kiên định: “Cảng biển và sân bay là những điều kiện cần phải có cho sự phát triển nhanh chóng của Lê thị trong tương lai.

Nếu không có cảng biển và sân bay, trong tương lai tập đoàn Lê thị rất khó phát triển ra thị trường nước ngoài.”

“Lê tổng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ điều đó.

Những nguy cơ mấy lần trước tập đoàn Lê thị phải đối mặt đều là do cái cảng biển và sân bay gây ra.

Lê thị không đủ năng lực để sở hữu chúng, chúng tôi không muốn Lê thị chết nhanh như vậy.” Một vị cổ đông khác lên tiếng phản bác.

“Nếu không có chúng, Lê thị vẫn sẽ gặp phải những nguy cơ như vậy.” Lê Kim Huyên không chịu nhượng bộ, nhất thời không khí trở nên nặng nề, trong phòng ngập mùi thuốc súng.

Đúng vào lúc đó, Trần Xuân Độ đẩy cửa bước vào, tạm thời phá vỡ không gian yên lặng.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Xuân Độ, khuôn mặt Lê Kim Huyên ngưng trệ rồi lập tức trở nên lạnh lùng, giọng cô chất vấn lạnh như băng: “Sao anh lại vào đây?”

Irene ngồi ở bên cạnh cũng nhìn sang Trần Xuân Độ, khóe miệng cong lên, ánh mắt như đang chờ trò vui.

Trần Xuân Độ hơi ngẩn người, nét mặt thoáng qua vẻ xấu hổ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.

Anh nói thoải mái: “Là phó tổng giám đốc của Lê thị, anh có nghĩa vụ tới dự thính cuộc họp này.”

Lê Kim Huyên cau mày, cô sắp xếp vị trí này cho anh là để chặn bớt những cái mồm nhiều chuyện của đám nhân viên.

Từ khi Trần Xuân Độ làm phó tổng giám đốc cho tới nay, anh chưa từng có chút cống hiến nào cho tập đoàn Lê thị nên cũng nhận nhiều phê bình của hội đồng quản trị.

Trần Xuân Độ không xuất hiện trực tiếp nên cô và Lê Duy Dương cũng không nói tới chuyện này.

Nhưng đến cuối cùng Trần Xuân Độ lại xuất hiện trước mặt những cổ đông vậy thì mọi chuyện không dễ dàng bị cho qua như vậy.

Tự nhiên Lê Duy Dương gật đầu, nói: “Trần tổng là phó tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị chúng ta, đúng là đủ tư cách tham gia cuộc họp lần này.

“Cảm ơn ba… chủ tịch Lê.” Trần Xuân Độ cười thầm, anh vừa buột miệng nói ra tiếng “ba” nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đến mức muốn giết người của Lê Kim Huyên thì cả người anh run lên và lập tức sửa lại.

“Ngồi xuống đi.” Lê Duy Dương nói.

“Chờ chút.”

Đúng lúc đó, tự nhiên một cổ đông đã hói hết tóc lên tiếng.

Ông ta nhìn về phía Trần Xuân Độ, thái độ lạnh nhạt: “Trần tổng, từ khi anh nhận chức tới nay, tôi không thấy anh làm được gì.

Không biết tập đoàn có một phó tổng giám đốc như anh và không có thì có gì khác nhau?”

“Tập đoàn Lê thị quy định phải ăn mặc nghiêm túc khi đi làm, anh nhìn lại xem anh đang mặc cái gì, anh đang đi nghỉ dưỡng ở bãi biển sao?” Một vị cổ đông khác tiếp lời ngay sau đó, phía dưới Trần Xuân Độ mặc một chiếc quần cộc tắm biển màu xanh, bên trên lại mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng, trông vô cùng buồn cười.

“Lúc đầu khi Lê tổng và chủ tịch đề nghị để anh đảm nhiệm chức vụ này, chúng tôi đã đánh cược với nhau, đánh cược bổ nhiệm chức phó tổng giám đốc cho một nhân viên bảo vệ như anh, anh không gây họa thêm đã là quá may rồi.”

Mấy vị cổ đông đồng loạt lên tiếng khiến sắc mặt Lê Duy Dương ngưng trệ, ông không ngờ những cổ đông này lại điên cuồng đối phó với Trần Xuân Độ như vậy.

Đến cả Lê Kim Huyên cũng biến sắc, cô cũng không thể ngờ được những cổ đông này lại đồng lòng đối phó với Trần Xuân Độ như vậy.

Thậm chí trong lòng Lê Kim Huyên còn thầm nghĩ, liệu có phải những cổ đông này đã lên kế hoạch trước với nhau để cùng hùa vào không?

Lê Kim Huyên cau mày, rõ ràng những cổ đông này không định tha cho Trần Xuân Độ một cách dễ dàng.

Đôi môi đỏ của cô vừa mở ra, định lên tiếng giải vây cho anh thì anh đã nói trước.

“Vậy mọi người muốn như thế nào?”

Trần Xuân Độ đút hai tay vào túi quần, nhìn lướt qua mấy vị cổ đông, không hề tỏ ra sợ hãi.

“Đơn giản thôi, anh tự chứng minh bản thân mình đi.” Một vị cổ đông trong số đó cười lạnh rồi nói: “Gần đây 100 sản phẩm trang sức tập đoàn Lê thị nhập khẩu từ nước ngoài về gặp vấn đề, bị người khác đánh tráo, giờ đồ trong tay chúng ta đều là những hàng giả, nếu anh có thể bán ra những sản phẩm đó với giá ban đầu thì chúng tôi cũng không còn gì để nói nữa.

Nhưng nếu anh không làm được thì mau chóng cút khỏi vị trí phó tổng giám đốc, đi làm một nhân viên bảo vệ đi.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai mắt Lê Kim Huyên co rút, nhìn về phía những người kia.

Cô đột nhiên hiểu ra những cổ đông này đã chuẩn bị sẵn để đối phó với Trần Xuân Độ.

Lê Duy Dương chau mày, nếu những cổ đông này liên kết lại với nhau, quyền lực còn lớn hơn cả ông, tới lúc đó thì ông cũng không còn cách nào khác.

“Được, tôi đồng ý.”

Tự nhiên, một âm thanh vang lên, căn phòng họp im lặng, nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Trần Xuân Độ mỉm cười, giọng nói vô cùng tự tin, giống như đây là một chuyện hết sức đơn giản.

Những cổ đông kia hoàn toàn không ngờ tới Trần Xuân Độ lại nhận lời nhanh như vậy, khuôn mặt đơ ra một lúc rồi nói như một người bề trên: “Vậy chúng ta quyết định như vậy, chúng tôi cho anh thời gian một tháng, nếu một trăm sản phẩm đó không bán được hết thì anh ngoan ngoãn quay lại làm một bảo vệ đi.”

“Một tháng, có lâu quá không?” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên, anh cười khinh bỉ khiến khóe mắt những cổ đông kia đều giật giật.

Những người khác nhìn anh chăm chú, không gian lặng yên chết chóc.

Tên này thể hiện cái gì không biết? Số hàng đó sợ rằng trong một năm còn bán không hết vậy mà cậu ta còn chê một tháng là quá lâu?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.