Chàng Rể Phế Vật

Chương 181: Thẻ Đen!




Giọng nói của chàng thanh niên vang vọng trong đại sảnh, lập tức trở nên yên tĩnh!

Giọng nói của anh không lớn, nhưng lượng thông tin bao hàm thì lại giống như sấm, lọt vào tai của mỗi vị khách.

“Ầm!”

Bàn tay đang cầm ly rượu của Lê Thần Yên run rẩy, ly rượu bị trượt xuống, vang lên tiếng vỡ loảng xoảng, ly rượu vỡ tan, rượu Lafite màu đỏ tươi đổ xuống làm ướt bộ vest đắt tiền của Lê Thần Yên.

Đôi mắt sâu của Lê Thần Yên run rẩy, nhìn về phía thanh niên, vẻ mặt lạnh như băng, trong đáy mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lùng đang âm ỉ.

MC ở trên sân khấu, sau khi nghe thấy lời nói của chàng thanh niên, vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: “Ba…ba nghìn tỷ!”

Chàng thanh niên gật đầu: “Ba nghìn tỉ, rất nhiều sao?”

Dương Văn Hạo ngồi bên cạnh chàng thanh niên, khẽ kéo chàng thanh niên, tức giận nói: “Cậu đang làm gì vậy, Ba nghìn tỉ, cứ thế mà quyên góp đi, còn nhiều hơn số tiền chúng ta kiếm được, tài khoản của công ty còn không đủ 3 tỷ, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!”

Dương Văn Hạo ở bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, theo như anh ta thấy, chàng thanh niên này đúng là điên rồi, chẳng qua chỉ là một bữa tiệc từ thiện mà thôi, lại dám bỏ ra ba nghìn tỉ để quyên góp…đây đúng là tán gia bại sản mà!”

Chàng thanh niên ngồi bên kia, vẻ mặt bình tĩnh, Ba nghìn tỉ…đối với anh mà nói đương nhiên không tính là gì, khoảng thời gian trước, nước M vừa mới gửi đến 20 tỷ đô la…Ba nghìn tỉ này, căn bản chỉ là mưa phùn!

Mà lúc này hiện trường lại sôi sục, hoàn toàn bùng nổ! Vô số khách mời đứng dậy, những tràng pháo tay như sấm vang lên, giọng nói của MC hoàn toàn chìm nghỉm trong tiếng vang vọng ở hội trường.

Ánh mắt nhìn chàng thanh niên của những khách mời tràn đầy sự ngạc nhiên!

Toàn bộ hiện trường đều sôi sục, vẻ mặt mỗi một vị khách mời đều mang theo sự kính phục, bởi vì mỗi người bọn họ dù có gan thách đấu với Lê Thần Yên cũng không có gan lấy ra Ba nghìn tỉ!

Nhưng chàng thanh niên này dám! Cậu ta đã làm được!

Dương Văn Hạo ở phía sau chàng thanh niên mền nhũn ngồi trên ghế, khuôn mặt như tro tàn, tràn đầy sự tuyệt vọng, anh ta nhìn chàng thanh niên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, cậu giỏi, để tôi xem ba nghìn tỷ này cậu lấy ra kiểu gì!”

Chàng thanh niên hờ hững nói: “Ba nghìn tỉ mà thôi, không nhiều, không nhiều, chỉ là con số nhỏ.

Khóe miệng Dương Văn Hạo giật giật, Ba nghìn tỉ…cho dù bảo ông chủ cũ của anh ta, tập đoàn Lê thị lấy ra ba nghìn tỉ, cũng dường như là một chuyện viển vông!

Chàng thanh niên này lại dũng cảm như vậy, sao có thể lấy ra Ba nghìn tỉ đây!

“Chém gió không cần kịch bản, được, hết cái sự huênh hoang này, tôi xem cậu phải làm sao!” Dương Văn Hạo hung dữ, cười khẩy một cái, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để xem trò cười của chàng thanh niên này.

Theo như anh ta thấy, ba nghìn tỉ này căn bản không phải là một con số nhỏ, nếu như chàng thanh niên này thật sự có thể lấy ra được Ba nghìn tỉ, thì lợn nái cũng có thể trèo cây!

Trong sự sôi sục của toàn hiện trường, chàng thanh niên lại rất bình tĩnh, tâm tịnh như nước, anh ta đột nhiên đứng dậy, từ xa nhìn về phía Lê Thần Yên, khẽ cười.

Tiếng vỗ tay vang dội đột nhiên giảm xuống, rất nhiều khách mời nhìn thấy cảnh tượng này, lần lượt im như thóc…chàng thanh niên, đây là đang công khai khiêu khích cậu cả nhà họ Lê!

Khuôn mặt lạnh lùng của Lê Thần Yên rất khó coi, anh ta chậm rãi đứng dậy, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên.

Đột nhiên, khóe miệng anh ta nhếch lên, nụ cười vô cùng kỳ lạ, khiến mọi người không thể đoán ra được ý tứ trong nụ cười của anh ta lúc này.

Tâm tư của anh ta còn sâu và khó đoán hơn Lê Thần Vũ.

Anh ta đột nhiên quay người, đi ra khỏi đại sảnh.

Bầu không khí náo nhiệt trong đại sảnh đột nhiên tiêu tan đi rất nhiều, rất nhiều khách mời sững sờ nhìn về phía Lê Thần Yên rời đi.

Mà chàng thanh niên kia đút tay vào túi quần, nhìn Lê Thần Yên rời đi, vẻ mặt bình tĩnh.

Dương Văn Hạo ở phía sau chàng thanh niên, khuôn mặt tái nhợt, không chút sức lực ngồi trên ghế, lẩm bẩm nói: “Tiêu rồi, tiêu rồi…đắc tội với cậu Lê rồi, điều này xem như hoàn toàn xong đời rồi!”

Sau khi MC nhìn thấy Lê Thần Yên rời khỏi hiện trường, hiện trường đột nhiên trở nên ngượng ngùng, khiến anh ta vội vàng khuấy động bầu không khí, tiếp tục tiến hành buổi từ thiện.

Nhưng, mặc dù buổi tiệc từ thiện được tiến hành bình thường, nhưng người chủ trì, người đứng đầu bữa tiệc từ thiện đã không còn ở đây nữa, đương nhiên không còn sự nhiệt tình của lúc nãy, trở nên nhạt nhẽo, vô vị.

Cho dù mấy người giàu có bỏ ra số tiền lớn, quyên góp mấy tỷ, cũng khó làm mọi người kinh ngạc.

Mấy tỷ này đem so sánh với Ba nghìn tỉ trước đó, thực sự không tính là gì.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía chàng thanh niên, thậm chỉ có có rất nhiều cô chủ có tiếng bắt đầu nghe ngóng phương thức liên hệ với chàng thanh niên này.

Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, đến bữa tiệc chính, cùng lúc đó, một số nhân viên cầm máy post đến bên cạnh mấy nhà tài trợ.

Dương Văn Hạo cười khẩy một tiếng, chuẩn bị nhìn chàng thanh niên sẽ quỵt nợ như thế nào.

Có chết anh ta cũng không tin, chàng thanh niên thật sự có thể lấy ra được khoản tiền quyên góp Ba nghìn tỉ này.

Cả thành phố T, những gia tộc có thể làm được, cũng không có bao nhiêu.

Một cô gái lễ độ, có khí chất, khuôn mặt xinh đẹp đi đến bên cạnh chàng thanh niên, nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Trương, mời anh lựa chọn phương thức quyên góp, chi phiếu hay là quẹt thẻ.

“Quẹt thẻ.

” Chàng thanh niên thờ ơ nói, từ trong ví tiền tiện tay lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa qua.

Mà lúc cô gái kia lễ độ nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng, thân thể yểu điệu, quyến rũ đột nhiên run rẩy, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Chàng thanh niên cười nói, khí chất anh tuấn, tiêu sái kia của anh ta, dễ dàng khiến rất nhiều cô gái mê mẩn không thôi.

Khuôn mặt cô gái kia đỏ lên, nói: “Không có gì.

“Trong thẻ của cậu có nhiều tiền như vậy sao?” Dương Văn Hạo khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy nói, lúc nãy anh ta không nhìn rõ chiếc thẻ ngân hàng trong tay chàng thanh niên.

“Thẻ này của anh Trương, là thẻ đen giới hạn của ngân hàng Mages ở nước ngoài, mỗi một khách hàng sở hữu tấm thẻ đen này, tài sản nhất định phải có trên trăm nghìn tỷ, trong chiếc thẻ đen này nhất định phải có năm trăm tỷ Euro.

” Cô gái lễ độ kia run rẩy nói, khiến vẻ mặt của Dương Văn Hạo trở nên cứng đờ, ánh mắt rơi vào chiếc thẻ đen trong tay cô gái lễ độ kia, xung quanh chiếc thẻ đen còn được dát vàng, tràn đầy sự sang trọng và quý phái.

Mà Dương Văn Hạo, trái tim run rẩy đến mức gần như nghẹt thở!

Trăm nghìn tỷ…đây là khái niệm gì? Dương Văn Hạo choáng váng…đây là con số thiên văn nha! Trăm nghìn tỷ, là con số mà tập đoàn Lê thị không dám nghĩ đến!

Trong lòng Dương Văn Hạo run rẩy, đầu óc choáng váng…anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen kia, vẻ mặt khó có thể tin được…anh ta không dám tin, chiếc thẻ đen trong tay chàng thanh niên, lại có năm trăm tỷ Euro!

Điều này sao có thể!

Dương Văn Hạo nhìn về phía chàng thanh niên…nhìn khuôn mặt bình tĩnh, thản nhiên kia, trong lòng anh ta đã dâng lên một cơn bão tạp cuồn cuộn!

Chàng trai đứng trước mặt anh ta, người vẫn luôn bị anh ta xem thường…lại là phú ông trăm nghìn tỷ?

Không, chỉ sợ còn không dừng lại ở phú ông trăm nghìn tỷ, đây là người giàu có nhất nước C!

Dương Văn Hạo hít một hơi khí lạnh, anh đột nhiên nhớ ra chiếc Rolls Royce kia…khiến trong lòng anh ta run rẩy!

“Đinh!”

Âm thanh lanh lảnh vang lên, Dương Văn Hạo nghe rõ âm thanh phát ra từ chiếc máy, kèm theo đó là giọng nói từ tính của cô gái lễ độ kia: “Anh Trương, tiền đã nhận được rồi, vô cùng cảm ơn sự quyên góp của anh.

Dương Văn Hạo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng…chiếc thẻ đen này không phải là giả, là thật, chàng thanh niên này có tài khoản hàng nghìn tỷ, cũng là thật!

Bên cạnh mình lại ẩn giấu một nhân vật lợi hại như vậy, anh ta vẫn luôn đứng trước mặt mình, mình còn hết lần này đến lần khác chế giễu…

Dương Văn Hạo kêu một tiếng ủy khuất, trên mặt nóng bừng, bị chính bản thân mình hung hăng vả vào mặt.

Dương Văn Hạo đứng ở đó, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô gái lễ độ kia đưa chiếc thẻ đen ra, lại đỏ mặt để lại phương thức liên hệ: “Nếu như có thắc mắc gì có thể liên lạc với tôi, tôi có thể giúp anh giải quyết tất cả khó khăn.

Khóe miệng chàng thanh niên nở một nụ cười thâm thúy: “Khó khăn gì cũng có thể sao, vậy có ngoại trừ khó khăn về tâm lý không?”

Khuôn mặt tinh xảo, trăng nõn của cô gái lễ độ kia vô cùng đỏ, lời nó của chàng thanh niên đã thể hiện rõ ràng ý tứ của anh, anh muốn giải quyết khó khăn về chuyện sinh lý!

Nhìn cô gái lễ độ kia quay người, vặn vẹo cái mông căng tròn rời đi, khóe miệng chàng thanh niên cong lên, nở một nụ cười giễu cợt.

Dương Văn Hạo ở bên cạnh nuốt nước bọt, thận trọng thăm dò hỏi: “Chiếc thẻ đen này, thật sự là của cậu?”

Chàng thanh niên sững sờ: “Một chiếc thẻ đen mà thôi, anh để ý đến tận bây giờ?”

Dương Văn Hạo xấu hổ…đâu chỉ là chuyện của chiếc thẻ đen thôi sao, chiếc thẻ đen nhỏ bé này đại biểu cho thân phận của chàng thanh niên!

“Không phải chỉ là một chiếc thẻ đen thôi sao, anh muốn trở về tôi sẽ tặng anh một tấm.

” Chàng thanh niên thuận miệng nói, khiến Dương Văn Hạo gần như ngớ người ra.

Thẻ đen…là tượng trưng của thân phận, kết quả ở trong miệng chàng thanh niên, lại biến thành một món hàng giá rẻ muốn tặng thì tặng!

Căn bản Dương Văn Hạo không biết, sở dĩ chàng thanh niên có thể tùy tiện tặng thẻ, chính là vì trong căn biệt thự ở Bỉ của Trần Xuân Độ có một chiếc hộp đựng thẻ đen!

Thẻ đen của các ngân hàng nước ngoài, toàn bộ Trần Xuân Độ đều có, hơn nữa còn vất thành đống…

Khi những ngân hàng kia nịnh hót Trần Xuân Độ, những chiếc thẻ đen này…đều được tặng như là những tấm bưu thiếp…

Chàng thanh niên kia không nói cho Dương Văn Hạo biết, chính là sợ sau khi Dương Văn Hạo biết được những thứ này, nói không chừng sẽ trực tiếp phát điên!

“Sao ngài có thể làm được?” Dương Văn Hạo nuốt nước bọt, thận trọng hỏi.

Bất giác thái độ của Dương Văn Hạo thay đổi 180 độ, đã trở nên vô cùng cung kính.

“Một vài tấm thẻ hỏng, không đáng nhắc đến.

” Chàng thanh niên hờ hững nói, cảnh tượng này được rất nhiều khách mời nhìn thấy, càng cảm thấy thân phận của chàng thanh niên này thật phi thường.

Có thể có được một tấm thẻ đen, đều là một nhân vật lớn không giàu thì quý, mà chàng thanh niên này lại không hề để ý đến những tấm thẻ đen này…cái này giàu đến mức nào đây!

Đổi lại là Dương Văn Hạo của trước kia chắc chắn sẽ điên cuồng châm biến chàng thanh niên, nhưng anh ta lúc này, đã không còn nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn bị chàng thanh niên khuất phục.

“Đi thôi.

” Chàng thanh niên đi về phía cửa đại sảnh, hờ hững nói.

Dương Văn Hạo sững sờ: “Không kiếm tiền nữa?”

“Hiệu quả về danh tiếng đã có được, không bao lâu nữa, tiền sẽ tự động đưa lên đến cửa.

” Chàng thanh niên thờ ơ nói, quay người đi về phía cửa của đại sảnh.

Ở cửa khách sạn, Lê Thần Yên ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng thâm trầm.

Một cấp dưới đặt điện thoại xuống, nói: “Anh Lê, thông tin của anh ta không tra kỹ được, nghi ngờ là đến từ nước ngoài…dưới tên có 2 công ty, trong đó có một công ty y dược y sinh.

“Có biết quy mô lớn như thế nào không?” Lê Thần Yên bĩnh tĩnh hỏi.

“Quy mô không rõ, nhưng ở thành phố T không có danh tiếng, đây là lần đầu tiên anh ta ra mặt để mở rộng tiêu thụ sản phẩm của mình.

” Thuộc hạ thành thật nói.

Khóe miệng Lê Thần Yên nhếch lên mang theo ý tứ sâu xa: “Ông chủ tự mình ra mặt đẩy mạnh tiêu thụ…công ty của anh ta sao có thể là một công ty tốt chứ.

“Có quá nhiều sơ hở…chỉ có 2 công ty, trong đó có một không ty còn kinh doanh không lương thiện…anh ta lại tiện tay có thể lấy ra Ba nghìn tỉ.

Cơ thể của tên thuộc hạ sững sờ, vẻ mặt trở nên sửng sốt: “Ý của ngài là, dưới tên của anh ta không chỉ có 2 công ty?”

Lê Thần Yên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên vẻ mặt của anh ta trở nên cứng đờ, chỉ thấy ở cửa khách sạn có một bóng người đi ra.

Hai ánh mắt chạm nhau, sát khí lạnh lùng tràn ngập trong không khí!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.