Chàng Rể Phế Vật

Chương 1205




CHƯƠNG 1205

Bỗng nhiên, Trần Xuân Độ chợt bế Diệp Thái Linh ngã nhào xuống đất, dùng thân mình làm lá chắn, che chắn kỹ Diệp Thái Linh ở dưới thân, ngăn kiến trúc đang sụp đổ dữ dội bên trên, … Trung tâm thương mại thành phố T, cao ốc Lê thị.

Đã hơn nửa tiếng kể từ khi Trần Xuân Độ rời đi, lối vào của tòa nhà im ắng.

Vài nhân viên bảo vệ đứng ngay thẳng trước trạm gác, túc trực bảo vệ.

Đúng lúc này, đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi đi về phía cửa cao ốc Lê thị. Người đàn ông mang trên lưng một chiếc hộp gỗ dài và hẹp, không biết đặt thứ gì trong hộp, có vẻ rất bí ẩn.

Người đàn ông cứ vậy bước từng bước về phía tập đoàn Lê thị, nhịp bước bình tĩnh lạ thường, cả người như hòa vào không khí, khác thường khó hiểu.

Tại trạm an ninh ở của, các nhân viên bảo vệ ngăn anh ta lại, hỏi: “Thưa anh, anh tìm ai?”

Vẻ mặt người đàn ông trẻ tuổi vô cùng bình tĩnh, nói: “Tôi tìm Lê Kim Huyên.”

Ánh mắt của quản lý an ninh Trương Dũng có chút ngờ vực, nhìn chăm chú vào người đàn ông này, không biết vì sao, anh ta mơ hồ cảm thấy người đàn ông này có chút kỳ lạ?

Trương Dũng bước tới và hỏi: “Anh tên gì? Tìm tổng giám đốc Lê của chúng tôi có việc gì?”

“Tôi họ Dương.” Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn Trương Dũng, chậm rãi nói: “Tìm tổng giám đốc Lê của các anh có chút chuyện riêng.”

Sự nghi hoặc trong mắt Trương Dũng càng tăng lên, chân mày nhíu lại: “Đợi một lát, tôi thông báo một tiếng với tổng giám đốc Lê.”

Trương Dũng gọi cho thư ký của tổng giám đốc, kêu cô ấy thông báo một tiếng với tổng giám đốc Lê. Ngay sau đó, thư ký nhắn đến bảo Lê Kim Huyên từ chối gặp.

“Xin lỗi anh, tổng giám đốc Lê của chúng tôi khá bận, không tiện gặp anh.” Trương Dũng bước tới, đuổi khéo. Người đàn ông này thần thần bí bí, trong lòng Trương Dũng luôn có một dự cảm chẳng lành.

Người đàn ông trẻ tuổi hơi sửng sốt: “Không gặp sao, vậy tôi tự đi tìm cô ấy.”

Vẻ mặt Trương Dũng nghiêm túc, ngăn ở trước mặt anh ta: “Thưa anh! Xin lỗi, tổng giám đốc Lê của chúng tôi đã nói không gặp,”

Người đàn ông trẻ tuổi dửng dưng liếc nhìn Trương Dũng… “Vèo!” Bóng dáng của anh ta chợt lóe, lướt qua Trương Dũng, nhanh như tia chớp… Trong chớp mắt, xuất hiện cách đó mấy chục mét… Sắc mặt Trương Dũng thay đổi đáng kể! Anh ta đột ngột xoay người lại và hét lên: “Đứng lại!”

Người đàn ông trẻ tuổi không để ý đến, vẫn bước đi từng bước vào bên trong tòa cao ốc.

Trương Dũng nháy mắt với nhóm thuộc hạ, họ phản ứng ngay lập tức. Một nhóm nhân viên bảo vệ xông lên chặn trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, bao vây anh ta thành từng lớp!

Mấy chục nhân viên bảo vệ cùng một vẻ vô cùng lạnh lùng, chặn đường người đàn ông trẻ tuổi!

Người đàn ông trẻ tuổi dửng dưng nhìn lướt qua, cực kỳ bình tĩnh.

“Tránh ra, tôi không muốn ra tay với các anh.” Lời nói của anh ta rất bình tĩnh, phảng phất chút lãnh đạm khác thường.

Trương Dũng xông thẳng tới, đè giữ bả vai của anh ta, tức giận nói: “Tổng giám đốc Lê đã nói rồi, không tiện gặp anh, Mời anh tự giác rời đi!”

Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi hơi nheo lại, chậm rãi quay đầu nhìn Trương Dũng, bình tĩnh nói: “Buông tay ra.”

“Lập tức rời đi!” Trương Dũng ép tới!

“Bộp…!” Một tay người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên hóa thành dư ảnh… giây tiếp theo… cả người Trương Dũng trực tiếp bị đánh bay… máu tươi điên cuồng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.