Diệp Thái Linh bước tới, giọng điệu lạnh lùng, thân thể cao gầy mềm mại áp sát: “Tổng giám đốc Lê, phiền cô hợp tác với chúng tôi!"
Diệp Thái Linh không dám thả lỏng, bởi vì chuyện này liên quan đến một vụ án giết người!
Lê Kim Huyên sa sầm sắc mặt: “Đội trưởng Diệp, tôi có thể đi cùng với cô, nhưng mà trước khi đi tôi cần thông báo với thư kí của mình một chút."
Diệp Thái Linh gật đầu: “Được."
Lâm Trinh Tuyết nhanh chóng chạy tới từ phòng làm việc của mình, gương mặt của cô ta lúc này tái nhợt, hoảng sợ vô cùng, cô ta rất ít khi chứng kiến những tình huống như thế này.
Sau khi Lê Kim Huyên dặn dò cô ta vài việc liền bảo Lê Trinh Tuyết rời đi, rồi nhìn về phía Diệp Thái Linh, cô bình tĩnh nói: “Bây giờ có thể đi được rồi!"
Diệp Thái Linh gật đầu, cô ta là người đầu tiên bước ra khỏi văn phòng làm việc, cô ta không cho người còng tay Lê Kim Huyên lại, bởi vì cô ta nghĩ chuyện đó là không cần thiết, ở thành phố T này, Lê Kim Huyên cũng được coi là một nhận vật lớn, nếu đeo còng tay áp giải đi thì sẽ ảnh hưởng rất lớn, thậm chí là đòn chí mạng đối với thanh danh của cô.
Lê Kim Huyên đi theo Diệp Thái Linh, mấy viên cảnh sát khác thì bao quanh bọn họ, vừa ra khỏi phòng làm việc, rất nhiều ánh mắt kinh hãi đổ dồn vào người cô.
Không ai có thể ngờ tới nữ tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị lại bị cảnh sát bắt đi!
Ngay cả chủ tịch Lê Duy Dương cũng vô cùng bất ngờ, nhanh chóng ngừng lại họp ban lãnh đạo, đi tới chắn trước mắt Diệp Thái Linh.
"Đội trưởng Diệp, tôi cảm thấy đây là một hiểu lầm, có chuyện gì chúng ta tới phòng làm việc của tôi rồi từ từ nói." Lê Duy Dương vô cùng khách sáo nói với Diệp Thái Linh.
Sắc mặt Diệp Thái Linh không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Chủ tịch Lê, chúng tôi đang thi hành công vụ, phiền ông tránh đường!"
Giọng nói của Diệp Thái Linh vô cùng bình tĩnh, nhưng bên trong vẫn ẩn chứa một tia thờ ơ, nếu như Lê Duy Dương ngoan cố cản trở, cô ta nhất định sẽ dùng biện pháp mạnh để giải quyết!
Sắc mặt Lê Duy Dương vô cùng khó coi, trơ mắt nhìn Lê Kim Huyên, chỉ đành nghiêng người nhường đường.
Lê Duy Dương thực sự không nghĩ tới lại lớn chuyện đến vậy, mọi chuyện hơi vượt quá tầm kiểm soát của ông.
Đoàn người nối tiếp nhau đi ra khỏi cửa trụ sở Lê thị, bỏ lại cả tập đoàn ở phía sau đang nhốn nháo, vô số nhân viên dõi theo Diệp Thái Linh, nhìn Lê Kim Huyên bị đưa lên xe cảnh sát.
Nội bộ công ty xôn xao, mọi người đều rất sợ hãi...!Nữ tổng giám đốc của họ, lần đầu tiên bị cảnh sát đưa đi!
Lúc Diệp Thái Linh và Lê Kim Huyên đi tới trước cửa trụ sở tập đoàn Lê thị, bỗng từ đâu xuất hiện một giọng nói vô cùng nam tính: “Ngọn gió nào đưa đội trưởng Diệp tới đây vậy?"
Ánh mắt Diệp Thái Linh liếc qua, nhìn thấy bóng dáng mà mình ghét cay ghét đắng đang dựa cả người vào đầu xe cảnh sát, vừa ngoáy ngoáy lỗ tai vừa nhìn về phía cô ta nở một nụ cười vô liêm sỉ.
"Tránh ra, đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ." Diệp Thái Linh lạnh lùng mở miệng.
"Đội trưởng Diệp, có phải cô nên giải thích một chút không, cô đưa vợ tôi đi, còn không cho tôi và cô ấy nói với nhau vài lời sao?" Trần Xuân Độ nở một nụ cười nịnh nọt, nhưng chính nó lại vô tình thổi bùng lên ngọn lửa tức giận trong lòng Diệp Thái Linh...!Cô ta chỉ hận không thể xông lên tẩn cho người này một trận!
Khuôn mặt tinh xảo của Lê Kim Huyên ngạc nhiên, người đàn ông này định làm gì thế? Khiêu khích cảnh sát thành phố T sao?
Đây là tự tìm chỗ chết mà! Cô gái này nhìn yểu điệu vậy nhưng đến cả Lê Duy Dương cũng không dám trêu chọc, vậy mà anh còn dám đưa ra yêu cầu với cô ta!
Ngay sau đó, Lê Kim Huyên càng ngạc nhiên hơn, rồi tiếp đến là ngây ra luôn vì...!Diệp Thái Linh đồng ý rồi!
Lê Kim Huyên không thể ngờ tới, người kia mới nói vài câu mà đã khiến Diệp Thái Linh đồng ý yêu cầu của mình!
Mà chuyện khiến Lê Kim Huyên tức giận đó là...!Cái tên này dám công khai gọi cô là vợ, như thế họ thân thiết lắm vậy, giọng điệu vô cùng buồn nôn, căn bản anh đã quên mất lời cảnh cáo của cô!
"Đội trưởng Diệp, các cô đứng gần như thế, vợ chồng son chúng tôi làm sao có thể nói chuyện tự nhiên được." Trần Xuân Độ bĩu môi nói.
"Anh tốt nhất là đừng có được voi đòi tiên." Diệp Thái Linh lạnh lùng nói.
Trần Xuân Độ tiến lên trước, lớn tiếng nói: "Vợ, em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài."
Lời này của Trần Xuân Độ vang vọng khắp sảnh lớn của trụ sở tập đoàn Lê thị, các nhân viên đang đứng xem kịch không nhịn được mà cười to.
Mọi người đều biết được một chút nội tình, chồng của tổng giám đốc Lê đi ở rể, không có bối cảnh hiển hách, nghe nói còn để cho vợ nuôi mình, là tên phế vật.
Nếu như Trần Xuân Độ đúng là chồng của Lê Kim Huyên, anh ta làm được gì để cứu Lê Kim Huyên ra ngoài?
Đây quả thực là lời nói vô căn cứ! Trò đùa gì vậy chứ!
Anh quả thực không biết tự lượng sức mình.
Có viên cảnh sát nhìn Trần Xuân Độ, không hề che giấu nụ cười chế giễu của mình.
Lê Kim Huyên nhìn người này, đúng là hết nói nổi, cô cắn răng: "Anh đang cố ý khiến tôi mất mắt hả?"
Cục cảnh sát thành phố T, đến Lê Duy Dương còn phải kiêng kị vài phần, người này lại tuyên bố có thể cứu cô ra ngoài?
Anh không đem rắc rối tới là cô đã mừng lắm rồi!
Trần Xuân Độ lại bình tĩnh lạ thường: “Vợ à, em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không để em phải chịu tội đâu."
"Nếu như ai dám làm gì em, anh nhất định bắt kẻ đó trả giá thật đắt!" Giọng nói Trần Xuân Độ trở nên lạnh lùng, tầng sát khí quanh người cũng tăng lên mấy phần.
Dám động đến vợ anh thử xem, dù có lên trời xuống biển anh cũng quyết đuổi giết không tha!
Tuy Trần Xuân Độ nói một cách vô cùng trịnh trọng nhưng lại khiến mấy viên cảnh sát không nhịn được mà cười lớn hơn, ngay cả Tô Loan Loan vội vã chạy xuống, nhìn thấy một màn này, thái độ cũng trở nên châm chọc.
Nếu như những lời này là do Lê Thần Vũ nói thì có lẽ tin được, còn Trần Xuân Độ...!Không khác gì một trò cười!
Khóe miệng Tô Loan Loan cong lên thành một nụ cười đầy sự khinh miệt, quả nhiên là một tên giỏi lừa gạt, lúc nào cũng khoác lác được.
Bản thân cô quả thực không nhìn lầm, con người này quá mức không đáng tin!
"Mau đi về đi! Tôi không sao!" Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, tuy Trần Xuân Độ nói vậy quả thực đã khiến cho lòng cô xuất hiện một tia ấm áp nhưng cô không thể nào chịu đựng được loại ánh mắt khinh thường đó của những người xung quanh.
Bọn họ đều không thể tin được, đường đường là người đàn ông của tổng giám đốc nữ thần giới thương nghiệp, vậy mà lại như thế!
Nhất là mấy viên cảnh sát kia, bọn họ ngược lại khá mong chờ xem Trần Xuân Độ rốt cuộc sẽ làm gì để đưa Lê Kim Huyên ra khỏi đồn cảnh sát!
Lê Kim Huyên xoay người, ngồi vào ghế sau xe cảnh sát, Trần Xuân Độ đưa mắt nhìn theo chiếc xe cảnh sát đang đi dần xa, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo!
Sau khi chiếc xe cảnh sát chở Lê Kim Huyên rời khỏi, bên trong quán cà phê đối diện trụ sở tập đoàn Lê thị, một người phụ nữ có mái tóc bạch kim, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm đang dựa người vào ghế, quan sát mọi chuyện từ xa.
Khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười, sau đó nhấc điện thoại di động lên, bấm một dãy số: "Cô ta bị bắt rồi, bắt đầu kế hoạch đi."
Không lâu sau, một công ty bất động sản có tiếng trong thương trường bất ngờ tung ra một tin tức, nói rằng họ đã nắm được bí mật động trời của tập đoàn Lê thị.
Cùng lúc đó, một cuộc điện thoại ẩn danh được kết nối tới Sở cảnh sát thành phố T, người này tố cáo sau khi biết Chu Thiên là người tiết lộ bí mật của công ty thì đêm cùng ngày, Lê Kim Huyên đã lên kế hoạch giết người diệt khẩu, hạ độc Chu Thiên.
Người tố cáo còn đưa ra được bằng chứng xác thực, chỉ một cuộc điện thoại đã đẩy Lê Kim Huyên vào tình thế nguy hiểm, sự điều tra của cảnh sát về cô chắc chắn sẽ chặt chẽ hơn, mà tin này cũng được lan truyền rộng rãi trong thành phố T, có thể nói là ai cũng biết nguyên nhân Lê Kim Huyên bị bắt đi.
Trang nhất tin tức thành phố T trong nháy mắt bị Lê Kim Huyên chiếm mất, mỗi người lại nói một kiểu, mà Lê Kim Huyên, từ một nữ thần cao cao tại thượng trong thương trường được vô số người theo dõi, nay lại sa xuống thành hung thủ giết người.
Sự thay đổi này quá lớn khiến nhiều người khó mà tiêu hóa được, sau khi bàng hoàng thì tất cả mọi người đều tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Bên trong văn phòng chủ tịch, Lê Duy Dương vô cùng tức giận mà đập một cái lên bàn làm việc, quát to: "Quá ghê tởm!"
Lê Duy Dương nhìn những báo cáo liên tiếp được đưa lên như ong vỡ tổ thế này, khẳng định phía sau chắc chắn có người thao túng.
"Chú Lê, chú không cần lo lắng, cháu đã nhờ một công ty giải trí thuê thủy quân giúp mình rồi." Trần Xuân Độ bình tĩnh gọi một cú điện thoại.
"Điều chú lo lắng nhất bây giờ vẫn là Kim Huyên." Lê Duy Dương thấp thỏm không yên, sợ con gái mình sẽ bị người ta hãm hại.
"Thanh giả tự thanh, Kim Huyên không làm thì không có gì phải sợ cả, Diệp Thái Linh là một người rõ ràng, tuyệt đối không để trắng đen lẫn lộn." Trần Xuân Độ lên tiếng an ủi.
Mà lúc này, sau khi công ty bất động sản kia công bố mình đã nắm được bí mật của Lê thị, giá cổ phiếu của tập đoàn theo đó cũng giảm xuống, nếu bên đó thực sự công bố ra, tuyệt đối sẽ là đòn chí mạng đối với công ty trong lúc này.
"Chú sẽ phải đi đàm phán với công ty kia một chút, không thể để họ tung tin được." Lê Duy Dương vô cùng sợ hãi, sau khi gọi rất nhiều cuộc điện thoại, sắc mặt ông trở nên khó coi.
Công ty kia từ chối đàm phán, quyết tâm muốn chỉnh Lê thị.
"Chu Thiên chắc đến tám, chín phần là bị công ty này mua chuộc."
"Chú Lê, cháu nhất định sẽ cứu Kim Huyên ra." Trần Xuân Độ đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc, gọi điện thoại cho người thanh niên kia.
"Mẹ kiếp, chắc chắn là có kẻ đang ầm thầm điều khiển phía sau, chị dâu của em lại bị bắt đi, giờ em sẽ đi điều tra bối cảnh của công ty kia ngay lập tức." Không cần Trần Xuân Độ nói, thanh niên kia sau khi biết chuyện vô cùng tức giận.
"Gọi điện đến khu phòng thủ thành phố T, bảo lãnh đạo của họ đến Sở cảnh sát thả người ngay lập tức, nếu vợ tôi mà có chuyện gì thì bọn họ chuẩn bị tinh thần gánh chịu cơn giận đi." Trần Xuân Độ bình tĩnh mở miệng, giọng nói lạnh lùng kia khiến người ta rợn tóc gáy.
Thanh niên đẹp trai ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt: "Boss, anh thật sự muốn vậy phải không...!Làm vậy anh rất dễ bị bại lộ thân phận ở thành phố T này, quá nguy hiểm!"
Chàng trai không nghĩ tới, Trần Xuân Độ vì muốn cứu Lê Kim Huyên ra ngoài mà sẵn sàng để mình vào tình thế nguy hiểm.
"Không sao, vợ tôi mới là điều quan trọng nhất." Trần Xuân Độ mở miệng, bản thân nguy hiểm thì đã sao chứ, chỉ cần Lê Kim Huyên được an toàn là tốt rồi.
...
Khu phòng thủ thành phố T, bên trong một gian phòng làm việc.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc da, tiếp đãi những vị khách quý.
Vị khách quý này đến từ Yên Kinh, thân phận vô cùng cao quý, cho dù là thống lĩnh khu vực phòng ngự như ông cũng có thái độ cung kính mười phần.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, người đàn ông trung niên nhìn lướt qua chiếc điện thoại đang reo mà sắc mặt chợt biến đổi, hai mắt cứ nhìn chằm chằm nó mãi.
Ánh mắt của ông ta vô cùng khiếp sợ, không thể tin được.
"Tôi đi nghe điện thoại một chút, phiền anh đợi một chút."
Người thống lĩnh trịnh trọng đứng dậy đi đến bên bàn làm việc, nhấc máy nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói lạnh lùng và đầy sát khí truyền đến: “Lập tức tới Sở cảnh sát thành phố T thả người, nếu để anh ấy không thấy người, toàn thành phố sẽ phải chịu đựng cơn thịnh nộ của anh ấy!"
"Người đó, người đó là ai vậy?" Người thống lĩnh ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp.
"Điều cấm kỵ của nước C!".