Chàng Rể Phế Vật

Chương 1083




CHƯƠNG 1083

“Trần Xuân Độ… anh xong chưa?” Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng từ bên ngoài phòng tắm truyền tới.

Tim Trần Xuân Độ đột nhiên nảy lên một nhịp, anh tiện tay nhét bộ quần áo đen kia vào túi quần của mình…

Anh từ từ mở cửa phòng tắm ra: “Ừm… xong rồi.”

Tôn Giai Giai hơi gấp, hình như cũng muốn dùng nhà vệ sinh… cô nhẹ nhàng lách người vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Ngồi trong phòng tắm, đôi mắt đẹp của Tôn Giai Giai khẽ quét qua… đột nhiên phát hiện ra có cái gì đó không đúng… bộ quần áo đen cô ta để trong bồn tắm… hình như thiếu đi một món?

Tâm trạng của Tôn Giai Giai hơi bối rối… lại liên tưởng đến dáng vẻ kỳ quái của Trần Xuân Độ khi anh bước ra khỏi nhà tắm… Anh sẽ không…? Anh không phải loại người đó chứ?

Sau khi đi nhà vệ sinh, Tôn Giai Giai nhẹ nhàng đi ra, Trần Xuân Độ đang ngồi trên ghế sa lông, ung dung thưởng trà.

Đôi mắt đẹp của Tôn Giai Giai như vô tình lướt qua chỗ Trần Xuân Độ… sau đó… ánh mắt dán chặt vào túi quần của Trần Xuân Độ… nơi đó nhìn giống như đang cất giấu thứ gì đó…

Hồi tưởng đến cảnh tượng trong phòng tắm vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai đỏ bừng lên! Chuyện này… đột nhiên trở nên thật xấu hổ~~!

Tôn Giai Giai nhẹ nhàng bước tới trước mặt Trần Xuân Độ, hơi do dự rồi mới ngồi xuống.

“Cũng không còn sớm nữa, Giai Giai, tôi về trước đây.” Trần Xuân Độ nói xong đứng dậy rời đi.

“Cái đó…” Tôn Giai Giai ngập ngừng không biết mở lời thế nào… Trong lòng rối rắm…

Trần Xuân Độ hơi sửng sốt nhìn cô ta.

“Cái đó… quần áo của em… có thể trả lại cho em không…” Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai ửng đỏ… gần như sắp biến thành trái táo…

Trần Xuân Độ đầu tiên là đờ đẫn… sau đó chợt quay đầu đi… anh đột nhiên cũng trở nên lúng túng! Con mẹ nó! Vừa rồi quá gấp, mọi việc đều bại lộ rồi!

“Ừm… Giai Giai… cái đó… em đừng hiểu lầm… tôi…” Trần Xuân Độ xấu hổ, không biết giải thích làm sao.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai đã đỏ bừng, như một bông hồng mới chớm nở.

“Mấy ngày nay trời mưa… mấy cái đó còn chưa giặt… có hơi bẩn…” Mặt Tôn Giai Giai đỏ bừng, giọng nói vô cùng nhỏ… gần như không nghe rõ cô ta đang nói gì.

Trần Xuân Độ lúng túng trả lại quần áo cho cô ta, lúc này anh vô cùng xấu hổ, hai từ “lúng túng” cứ treo lơ lửng trong không khí.

“Cái đó… nếu anh thích… em… trong tủ quần áo của em có… sạch sẽ…” Tôn Giai Giai nhẹ nhàng nói, lúc nói ra những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cúi xuống rất thấp, gần như sắp chui vào cổ áo…

Trần Xuân Độ nghe xong thì tim nảy lên một nhịp! Nhịp tim tăng tốc! Trong lòng có một cỗ nhiệt nóng bỏng bốc lên… Nhưng do dự một lúc, anh liền áp chế xuống… Tôn Giai Giai là một cô gái tốt… anh không thể làm hại người ta.

Trần Xuân Độ khẽ thở dài: “Giai Giai, xin lỗi em… đã muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong định xoay người bỏ đi.

“Trần Xuân Độ…” Tôn Giai Giai đột nhiên gọi dựt anh lại.

Trần Xuân Độ hơi khựng lại… quay đầu đầy nghi ngờ.

Tôn Giai Giai vừa xỏ dép xong, đột ngột chạy đến, rồi nhẹ nhàng ôm chầm lấy Trần Xuân Độ…

Lúc này, Trần Xuân Độ hoàn toàn ngây người…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.