Chàng Rể Phế Vật - Lê Kim Huyền - Trần Xuân Độ

Chương 415




Chương 415

Trần Xuân Độ cười hờ hờ, vội vàng dập tắt điều thuốc trong tay, nhìn sang Lê Kim Huyên, cười hờ hờ nói: “Kim Huyên, anh có khi nào không nghe lời của em chứ, anh luôn chỉ lấy em là đầu!”

Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, cô tự nhiên sẽ không tin máy lời này của Trần Xuân Độ.

Lê Kim Huyên sau khi ăn một ít thì liền không có bao nhiêu khẩu vị nữa, vừa nhấp từng ngụm nhỏ rượu vang, vừa nhìn Trần Xuân Độ ăn như hỗ đói, đôi mắt đẹp lộ ra tia bất lực.

“Loại địa phương này, tướng ăn của anh không thể đẹp hơn chút sao?” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra tia bắt mãn, tức tối nói.

Trần Xuân Độ không thèm ngẩng đầu: “Ăn uống đẹp có tác dụng gì, người có tướng ăn đẹp nhát trên thế giới, không phải cũng phải đi nhà vệ sinh giải quyết ba việc gấp hay sao, khi người đó giải quyết ba việc gấp dáng vẻ có đẹp không?”

Chỉ một câu này của Trần Xuân Độ đã khiến lời vừa nói ra của Lê Kim Huyên phải nuốt trở lại, đôi mắt đẹp tức tối trừng Trần Xuân Độ, trông rất tức giận, một lúc lâu sau chỉ có thể hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Lưu manh.”

Không có ai ngờ một tổng giám đốc xinh đẹp trời sinh hoàn mỹ như vậy, khí chất càng không cần bàn cãi, kết quả có một ngày, vậy mà sẽ bị một người đàn ông làm cho tức tới mức bay màu!

Trần Xuân Độ thật sự chính là khắc tinh của cô, Trần Xuân Độ trở nên vô lại, bất luận tình tính của Lê Kim Huyên có tốt nữa, cũng sẽ bị anh chọc tức tới ê răng!

Lê Kim Huyên dứt khoát không thèm để ý tới Trần Xuân Độ nữa, tự lướt điện thoại.

Kết quả không lâu sau, khi Lê Kim Huyên lướt tới một tin tức, đột nhiên đồng tử bỗng co lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tin tức này, giọng nói tràn ngập từ tính cất lên: “Xảy ra chuyện rồi.”

“Sao vậy?” Tô Loan Loan nhìn sang Lê Kim Huyên hỏi.

“Đại hội đổ thạch xuất hiện án mạng, 14 cỗ thi thể… Thủ pháp giết người của hung thủ rất tàn nhẫn, nghe nói hung thủ khả năng trốn từ bên Thành phố T qua.” Lê Kim Huyên nhíu mày nói: “Gia tộc hoàng kim ở Thành phố T không lâu trước đó bị diệt môn, trên dưới mấy trăm mạng người của nhà họ Đỗ đều bị giết, chuyện này tôi cũng không có quá nhiều tuyến thông tin.”

Tô Loan Loan như có suy nghĩ, đột nhiên, cô ta lập tức nghĩ tới sự mắt tích trước đó của Trần Xuân Độ và sự xuất hiện đột ngột của Trần Xuân Độ ở trong khách sạn vào chiều trước đó.

Tô Loan Loan vừa nghĩ, vừa đưa mắt nhìn sang Trần Xuân Độ, cô ta nhìn sang Trần Xuân Độ, đột nhiên hỏi: “Trần Xuân Độ, chuyện này anh thấy như nào?”

Tay cầm đùi gà của Trần Xuân Độ khựng trên không, một lúc lâu sau, đầu Trần Xuân Độ cũng không ngẩng, đồ ăn hết đầy miệng, hàm hồ trả lời: “Liên quan quái gì tới tôi, tôi không biết.”

Lê Kim Huyên nhìn thầy dáng vẻ này của Trần Xuân Độ thì càng bát mãn, tổng giám đốc nữ thần cười lạnh một tiếng, nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khinh thường, nói với Tô Loan Loan: “Không cần hỏi cách nhìn của anh ta, anh ta thì biết cái gì? Cái gì cũng không biết.”

Tô Loan Loan gật đầu, ánh mắt lại luôn quan sát Trần Xuân Độ, mãi không di dời, Tô Loan Loan nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.

Vào lúc này, ở cửa nhà hàng, một chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, một bóng người từ trong chiếc Bentley bước ra, sau khi đi vào khách sạn, đi thẳng vào trong nhà hàng.

Người đó rất nhanh khóa chặt vị trí của Lê Kim Huyên, lập tức đi thẳng về phía Lê Kim Huyên.

“Xin lỗi, Lê tổng, đường có hơi tắc, tôi tới muộn rồi.” Người đó xuất hiện ở trước mặt Lê Kim Huyên, cúi người nói.

Lê Kim Huyên nhìn thầy người tới, gương mặt xinh đẹp lập tức lộ ra ý cười, nụ cười của tổng giám đốc nữ thần vô cùng mê người, chào hỏi: “Hội trưởng Trương, cuối cùng cũng đợi được ông rồi, mời ngồi, mời ngồi.”

Lê Kim Huyên đối đãi với Trương Bảo Thành rõ ràng rất nhiệt tình, phản ứng hoàn toàn khác biệt với Trần Xuân Độ.

Điều này khiến Trần Xuân Độ sắp ngốc rồi, chỉ thấy tổng giám đốc nữ thần chủ động đứng dậy, kéo ghế cho Trương Bảo Thành.

Trần Xuân Độ một tay cầm đùi gà, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Bảo Thành ngồi trên ghế, hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng của tổng giám đốc nữ thần.

Trần Xuân Độ nhìn thấy thái độ tổng giám đốc nữ thần đối đãi với Trương Bảo Thành, gần như sắp nỗ tung rồi!

Mẹ nó, khi ở Thành phố T anh luôn phục vụ Lê Kim Huyên, anh cũng chưa từng được nhận được đãi ngộ này, dựa vào đâu chứ! Cái lão già này thì có thể hưởng thụ!

Đù mẹ thật không công bằng! Anh đường đường là Long Vương, trở thành con rễ của nhà họ Lê cũng thôi đi, bây giờ người phụ nữ của anh vậy mà nhiệt tình với lão già này!

Trần Xuân Độ một tay cầm đùi gà, anh không nhịn được nữa, tôn nghiêm của Long Vương như anh đều sắp không còn rồi!

“Lão già, ai cho ông ngồi, tôi còn chưa cho phép.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.