CHƯƠNG 387
*Đi đi, đi gọi trưởng lão khác, quét sạch chướng ngại vì chúng ta, tôi vừa khéo cũng muốn một bữa tiệc khánh công, đuổi đi xúi quầy.” Ngọc Vinh Hiên nhàn nhạt nói, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố nơi xa không ngừng kéo dài vô tận…
Không chỉ như vậy, khoảng thời gian này sau khi Trần Xuân Độ bỗng biến mát, thế lực các bên đều cảm thấy thiếu đi gì đó, đại hội đổ thạch mặc dù vẫn náo nhiệt, nhưng cũng thiếu mát sống động.
Yên Kinh trải qua một phen địa chắn, hiếm được thoáng chốc chìm vào sự bình tĩnh quỷ dị ngắn ngủi.
Yên Kinh, trong tòa biệt thự nào đó, Trần Xuân Độ mở mắt, nhìn trần nhà, mới từ từ khôi phục ý thức.
Anh cảnh giác nhìn xung quanh, đây là bản năng khi sống ở nước ngoài nhiều năm, ở khu vực vô số nguy hiểm rình rập, chính những bản năng kinh nghiệm này khiến anh có thể tiếp tục sống sót.
Kéo áo lên, phát hiện trên ngực có thêm vài vết sẹo mới, thịt đỏ hồng, giao nhau chồng chất với vết sẹo cũ màu nâu, sẹo trên người Trần Xuân Độ nhiều đến căn bản không cách nào đếm rõ, vô cùng chói mắt!
“Lão đại, anh emn bây giờ mới tỉnh.” Chính vào lúc này, giọng nói có vài phần trêu chọc từ cửa truyền tới.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, thầy thanh niên đang dựa vào cửa, ánh mắt nhìn anh có vài phần xem kịch.
“Đây là nơi nào?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Chúng ta đang ở căn cứ ở Yên Kinh, thế nào?” Thanh niên hỏi.
Trần Xuân Độ đánh giá xung quanh: “Căn cứ? Tiền mua tòa biệt thự này từ đâu ra?”
Sắc mặt Trần Xuân Độ không tốt nhìn thanh niên, giọng nói đã thêm vài phần chất vần.
Thanh niên móc ra điều xì gà, bát đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn là không gì che giấu được anh, đây vốn là một cứ điểm của thế lực ngầm, sau khi tôi nhìn trúng nơi này, vốn muốn giao dịch hòa bình với họ, kết quả họ không chịu, còn muốn động tay động chân với tôi, vậy tôi chỉ đành phụng bồi tới cùng thôi.”
Trần Xuân Độ sững sốt, thanh niên nói: “Lão đại yên tâm đi, anh vắt vả như vậy, bây giờ chỉ dựa vào tiền tiêu vặt chị dâu cho sống qua ngày, tôi sao có thể lại tiêu tiền trong căn cứ chứ.”
Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Sáu bảy tiếng, đã sắp chạng vạng rồi.” Thanh niên thành thực nói.
Trần Xuân Độ sững sốt, sắc mặt lập tức biến đổi: “Hỏng rồi, lâu như vậy không liên lạc với vợ, với tính cách của cô ấy, nhất định sẽ tìm tôi khắp thế giới.”
Trần Xuân Độ nói xong, xông như tên bắn tới bên cửa sổ, mở cửa sổ, trực tiếp nhảy ra, để lại thanh niên trợn mắt há mồm, đứng nguyên tại chỗ.
Nửa ngày sau, thanh niên mới cười khổ một tiếng, đây là Long vương đại danh đỉnh đỉnh nước ngoài, lại vì một người phụ nữ mà biến thành dáng vẻ này!
Chạng vạng, mặt trời ngả bóng về tây, tập đoàn Lê thị chi nhánh Yên Kinh, Lê Kim Huyên kết thúc công việc một ngày bận rộn, thân thể mềm mại ngã lên ghế, khuôn mặt tinh tế như tạc tràn đầy mệt mỏi.
Tổng giám đốc nữ thần nặng nề thở ra một hơi, đứng dậy tắt đèn, dẫm lên đôi giày cao gót tinh xảo, chậm rãi đi ra ngoài.
Tiếng giày cao gót thanh thúy ngân vang trong tòa nhà công ty yên tĩnh, bóng lưng gợi cảm của dưới vài ngọn đèn còn sót lại thêm phần lạc lõng mê mang.
Toàn bộ tòa nhà, ngoại trừ mấy nhân viên trực ban cần thiết duy trì việc vận hành bình thường của tòa nhà, hầu như tất cả mọi người đều đã tan làm, Lê Kim Huyên trở thành người cuối cùng tan ca.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, làn gió se lạnh lướt qua mặt, thổi bay những sợi tóc trước trán cô, khiến Lê Kim Huyên có chút tỉnh táo.
Rất nhanh, chiếc xe thương vụ bình thường màu đen lái ra khỏi gara, hướng về phía Lê Kim Huyên, chậm rãi dừng lại trước mặt cô.
Sắc trời quá u ám, Lê Kim Huyên không nhìn rõ khuôn mặt tài xế, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo còn hơn cả thiên sứ lóe lên tia kinh ngạc, mấy ngày trước đều là cô gọi điện thoại xong xe mới lái tới, dừng trước mặt cô.
Hôm nay là thế nào, tài xé đột nhiên canh chuẩn thời gian, khiến Lê Kim Huyên có chút ngoài ý muốn.
Xe thương vụ dừng trước mặt Lê Kim Huyên, cô không nghĩ nhiều nữa, kéo mở cửa xe, khom người ngồi vào hàng ghế sau.
“Về khách sạn.” Giọng nói từ tính của Lê Kim Huyên vang lên, vẫn lạnh lùng như cũ, lại bao hàm sự quyến rũ mê người.
Lê Kim Huyên không nhìn thấy, bóng lưng ngồi ở ghế lái, khóe miệng cong lên có chút ý tứ.
Ngồi ở hàng ghế sau, không bao lâu sau, Lê Kim Huyên cau mày, hai tay khoanh trước ngực, chiếc mũi thanh tú khẽ ngửi, cô thoáng chốc liền ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, ở nơi hương thoảng như lan này, rõ ràng cực kỳ gay mũi.
Lê Kim Huyên khẽ lạnh mặt, nhìn sang bóng lưng ở vị trí ghế lái, sắc mặt không tốt lắm, trầm xuống, lạnh giọng, lời nói lộ ra cảnh cáo uy hiếp: “Tôi đã nói rồi, đừng hút thuốc trong xe tôi, đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau, anh đừng làm nữa.”
Bóng dáng ngồi ở ghế lái không có bắt kỳ phản ứng nào, như hoàn toàn không nghe thấy cô đang nói gì.