Chàng Rể Kim Quy

Chương 967: Chap-967




Chương 967

Chương 967: Tiểu ma nữ

Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Bích Quân hết sức bất ngờ!

Mặc dù giọng nói rất dễ nghe, ngây thơ và hồn nhiên, dường như không có ý xấu gì, nhưng lại khiến Thẩm Bích Quân sởn cả tóc gáy, kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh.

Có phải vì giọng nói này vang lên quá đột ngột không?

Thẩm Bích Quân ngạc nhiên nghi ngờ một lát, sau đó quay người lại, nhìn thấy Băng Nguyệt đang ngước lên nhìn cô.

Sao cô bé này lại giống ma quỷ đến như vậy?

Suy nghĩ này bỗng xuất hiện trong suy nghĩ của Thẩm Bích Quân, rõ ràng cô đã đi khắp quảng trường một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Băng Nguyệt đâu, nhưng bây giờ, Băng Nguyệt lại đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng cô.

Thẩm Bích Quân luôn cảm thấy kinh hãi, nhưng ý thức mách bảo với cô rằng điều đó là không thể, vì vậy cô ép mình không nghĩ nhiều nữa, sau đó cô nở một nụ cười với Băng Nguyệt: “Ha ha, chị không tìm ai cả”.

“Chỉ là vì chị ăn quá no nên mới đến đây đi dạo thôi, điều này cũng là chuyện rất bình thường mà đúng chứ”.

Thẩm Bích Quân chỉ vào những người đang đi bộ gần đó và nói.

Lúc này, trên quảng trường đa số đều là người ăn tối xong rồi ra ngoài để đi dạo.

Cho nên hành động này của Thẩm Bích Quân cũng không phải quá kỳ lạ, lời giải thích của cô cũng được coi là khá hợp lý.

Nhưng Băng Nguyệt lại lắc đầu: “Chị à, nói dối không phải là một đứa bé ngoan, vừa nãy chúng ta mới gặp nhau mà, sao chị có thể ăn cơm xong nhanh như vậy được?”

“Còn nữa, ông chú vừa nãy bị chị gọi đi đâu rồi, chính là người mà chị gọi là chồng đó, sao chú ấy lại không có ở đây?”

Thẩm Bích Quân lau mồ hôi lạnh trên trán, con nhóc lanh lợi này thật đúng là không dễ lừa, lại có thể tính toán được thời gian bản thân mình không thể ra ngoài đi dạo vào lúc này.

Nhưng cô vẫn tìm được lý do phản bác: “Đó là bởi vì chị ăn nhanh, chị đang muốn giảm cân nên mới ăn rất ít, và đi ra ngoài đi dạo”.

“Ông chú mà em vừa nhắc đến còn chưa ăn cơm xong, do đó đang ở nhà rồi, em hiểu chưa?”

Thẩm Bích Quân xoa đầu Băng Nguyệt, đồng thời trong lòng thầm tự khen bản thân mình quá thông minh.

Mình đúng là một thiên tài, có thể nghĩ ra một lý do hoàn hảo như vậy!

Câu trả lời không chỉ hoàn hảo mà nó còn rất logic, thậm chí còn trả lời hai câu hỏi của Băng Nguyệt chỉ với một câu, đúng là không có cách nào thông minh hơn nữa rồi!

Thẩm Bích Quân thầm nghĩ.

Lúc này, Băng Nguyệt lại lên tiếng: “Ồ, vậy sao”.

“Chị không lừa em chứ”.

“Em còn cứ tưởng là chị đang tìm kiếm em cơ, còn ông chú kia thì ẩn nấp ở một nơi xa, chờ chị tìm được em thì ông chú đó sẽ xuất hiện theo dõi em”.

Băng Nguyệt trông rất ngây thơ khi nói câu này.

Giống như cô bé chỉ là đoán một cách ngẫu nhiên, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự thất vọng trong lời nói bởi vì mình đoán sai.

Nhưng khi nghe câu nói này, Thẩm Bích Quân cảm thấy nhận thức của mình như bị sụp đổ.

Đây thật sự chỉ là một cô bé bình thường thôi sao.

Lúc này Thẩm Bích Quân đang nghi ngờ một cách rất nghiêm túc, Băng Nguyệt biết hết toàn bộ sự thật!

Bao gồm cả mục đích cô đến quảng trường vì để tìm cô bé.

Thậm chí Thẩm Bích Quân có cảm giác rằng Băng Nguyệt nhất định còn biết được Chu Dương đang ẩn trốn ở đâu.

Bỗng chốc, Thẩm Bích Quân không biết nên trả lời Băng Nguyệt thế nào.

Bởi vì cô cảm thấy mọi cử chỉ hành động của mình đều không thể che giấu được trước mặt cô bé này.

Lời nói dối hoàn hảo của cô đã bị Băng Nguyệt nhìn thấu.

Cô không nói nên lời, chỉ có thể ngây người nhìn cô bé trước mặt.

“Chị, sao chị không nói gì? Hay là em đoán đúng rồi phải không”.

Băng Nguyệt nghiêng cổ, tò mò dò xét Thẩm Bích Quân.

“Không, không phải, ha ha, sao có thể như vậy được”, Thẩm Bích Quân ấp a ấp úng nói: “Thật sự là chị chỉ ra ngoài đi dạo thôi, ông chú mà em nói cũng đang ở nhà, sao có thể theo dõi em được, anh ấy cũng không phải ông chú biến thái”.

Thẩm Bích Quân hoảng sợ vội vàng giải thích, sau đó cười ha ha một cái liền quay người chạy mất: “Chị không nói chuyện với em nữa, chị phải về nhà rồi, anh ấy còn đang ở nhà chờ chị nữa”.

Trên đường trở về, Thẩm Bích Quân vừa chạy vừa quay đầu lại, nhìn thấy Băng Nguyệt vẫn yên lặng đứng ở chỗ đó, nghiêng đầu nhìn cô.

Thậm chí cô còn cảm nhận được rằng Băng Nguyệt đang nở một nụ cười kỳ dị.

Quá kỳ dị!

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Bích Quân vẫn cảm thấy toát mồ hôi lạnh, nhất là lúc cô rời đi, Băng Nguyệt vẫn yên lặng đứng đó, những người đi dạo bên cạnh dường như hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của Băng Nguyệt.

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy sai ở đâu đó!

Thẩm Bích Quân nói với Chu Dương: “Đứa bé đó tuyệt đối không hề đơn giản! Chúng ta mau chóng về thôi, không cần phải tiếp xúc với người như vậy, thật sự quá đáng sợ!”

Đúng vậy, Thẩm Bích Quân không hề tin vào ma quỷ.

Nhưng đến ngày hôm nay mọi nhận thức của cô đều bị lung lay.

Quan trọng hơn là bản thân cô không thể nào nói ra được chỗ sai đó nằm ở đâu.

Đó là một cảm giác mạnh mẽ, như thể có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào cô mọi lúc mọi nơi.

Cô không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào để chứng minh rằng Băng Nguyệt không bình thường, bởi vì những chuyện xảy ra này không quá kỳ lạ, nếu cô nói chuyện này với bác sĩ tâm lý, chắc chắn bác sĩ tâm lý sẽ nói với cô rằng tất cả đều là những tác động từ tâm lý mà thôi.

Có thật sự là tác động tâm lý thôi không? Thẩm Bích Quân vẫn thắc mắc, nhưng cái loại cảm giác sởn cả tóc gáy đó thật sự quá rõ ràng!

Cô kinh hãi nói với Chu Dương, nhưng trên mặt Chu Dương chỉ nở nụ cười bình thản.

“Nói xong chưa?”, Chu Dương hỏi.

“Nói, nói xong rồi”, Thẩm Bích Quân nuốt nước bọt nói.

“Không phải, rốt cuộc anh có hiểu tôi đang nói gì không, đứa bé đó rất đáng sợ, chúng ta đừng theo dõi nó nữa có được không?”, Thẩm Bích Quân nhấn mạnh một lần nữa.

Đột nhiên cô cảm thấy Chu Dương không hề để tâm đến lời nói của mình.

Mà thật ra Chu Dương cũng không để tâm đến lời nói của cô, anh khẽ mỉm cười rồi nói: “Tôi biết tất cả những thứ cô vừa nói, những thứ đó không có gì lạ”.

“Lúc đầu không phải tôi đã nói cô về nhà đi rồi ư, nhưng bây giờ thì sao, không muốn tiếp tục truy đuổi nữa đúng không?”

Thẩm Bích Quân gật đầu như gà mổ thóc.

“Đừng truy đuổi đừng truy đuổi nữa, chúng ta về nhà đi!”

Chu Dương đột nhiên bật cười: “Không được, cái mà tôi muốn truy đuổi chính là chuyện này, nhưng cô lại cứ khăng khăng đòi ở lại, tôi không hề ép buộc cô”.

“Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi gặp tiểu ma nữ đó”, Chu Dương kéo tay Thẩm Bích Quân đi ra ngoài.

Thẩm Bích Quân sửng sốt hét lên một tiếng, nhưng vẫn bị Chu Dương kéo đi.

———————-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.