Chương 739
Chương 739: Chị Giang khóa trên
“Lão gia, tôi…”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của thím Ngô hơi thay đổi, ấp a ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói thẳng ra.
“Thím Ngô, rốt cuộc có chuyện gì, thím nói đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ khác thường của thím Ngô, Nhậm Phong trực tiếp ra lệnh.
“Vâng, lão gia, vừa nãy tôi đi gọi tiểu thư, thì nghe thấy cô ấy đang ở trong phòng chửi rủa ai đó, hình như đang chửi rủa Chu Dương và một người nữa tên là A Bào…”
Giọng nói của thím Ngô càng lúc càng nhỏ, nhưng lại nhìn Chu Dương và Bào Ca với ánh mắt quái dị.
Đương nhiên thím Ngô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chu Dương này và A Bào sao lại đắc tội với Nhậm Thanh Thanh.
Nhưng liên kết lại việc hôm nay Nhậm Phong đưa hai người này về, thím Ngô cũng đã đoán ra được.
Chu Dương và A Bào mà Nhậm Thanh Thanh chửi rủa có lẽ chính là hai người mà Nhậm Phong đưa về này.
Chỉ là thím Ngô không biết rốt cuộc ai là Chu Dương, ai là A Bào, bọn họ sao lại đắc tội với tiểu thư, khiến cho tiểu thư ở trong phòng mắng nhiếc bọn họ chứ nhất định không xuống ăn cơm.
“Ồ… Cái này…”
Chu Dương hoàn toàn không nói nên lời, cái cô Nhậm Thanh Thanh này thật quá kỳ lạ, vừa nãy mọi người cũng đã nói đây đều là hiểu lầm rồi, nhưng bây giờ cô sẵn sàng không ăn cơm mà ở trong phòng chửi bọn họ.
“Thật là hỗn láo! Bảo nó xuống đây!”
Nhậm Phong vừa nghe, sắc mặt trở nên khó coi, nghiêm nghị quát.
Lúc bình thường, đương nhiên ông ta sẽ dung túng cho sự càn quấy của Nhậm Thanh Thanh, cho dù hơi láo xược, nhưng chỉ cần không quá đáng quá, Nhậm Phong sẽ không quản lý.
Nhưng bây giờ, không chỉ tòa nhà Hằng Phong gặp phải vấn đề, hơn nữa ông ta vẫn còn đang hợp tác với Chu Dương và Bào Ca.
Lúc này, Nhậm Thanh Thanh làm như vậy chính là đang xúc phạm Chu Dương và Bào Ca.
Thậm chí còn khiến Nhậm Phong mất hết thể diện.
Thím Ngô biết Nhậm Phong đã tức giận, lập tức vội vàng quay lại tầng hai, bắt đầu khuyên nhủ Nhậm Thanh Thanh.
Khoảng mười phút sau, Nhậm Thanh Thanh từ từ đi xuống, có điều trên mặt có một vệt nước mắt.
Chu Dương vừa nhìn, trong lòng đột nhiên oán thầm.
Đây là khổ nhục kế sao?
Bọn họ còn chưa phát biểu ý kiến gì, Nhậm Thanh Thanh đã tự mình biểu diễn rồi.
Nước mắt cô lăn dài trên má như này, dù bọn họ không hài lòng nhưng cũng không biết phải nói gì.
Hiển nhiên Nhậm Phong cũng đã nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Nhậm Thanh Thanh, nét nghiêm nghị trên gương mặt ông ta dịu dàng hơn nhiều, ánh mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh cũng hiền lành hơn.
“Mau qua đây ăn cơm, đều nguội hết rồi.”
Nhậm Phong khẽ nói, cũng không trách cứ gì Nhậm Thanh Thanh, ngược lại lại bảo cô nhanh chóng ăn cơm.
“Vâng.”
Nhậm Thanh Thanh lặng lẽ trả lời một tiếng, rồi ngồi thẳng xuống bên cạnh Nhậm Phong, giả vờ như bên cạnh không có người bắt đầu ăn.
Khi Nhậm Thanh Thanh cúi đầu ăn cơm, khẽ nhếch khóe miệng ở góc mà người khác không nhìn thấy.
“Chiêu khổ nhục kế này quả nhiên lợi hại, nếu không, vừa rồi ông nội sẽ không dịu dàng như vậy, nói không chừng sẽ vì hai người kia mà trách móc mình, he he, chiêu này của thím Ngô thực sự hữu dụng.”
Lúc này trong lòng Nhậm Thanh Thanh vô cùng đắc ý, cảm thấy chỉ một thủ đoạn nhỏ của bản thân liền có thể nhận được sự tha thứ và đồng tình của ông nội, mình đúng là một thiên tài.
“Ừ, Thanh Thanh à, con ở nước ngoài thế nào? Có chuyện gì vui không?”
Nhậm Phong khẽ ho một tiếng, ánh mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh đột nhiên trở nên vô cùng hiền lành thân thiện.
Chu Dương không biết tại sao Nhậm Phong lại yêu thích Nhậm Thanh Thanh như vậy, thậm chí đã vượt xa so với tình cảm ông cháu thông thường.
Hơn nữa ở đây Chu Dương không nhìn thấy đứa con nào của Nhậm Phong, ngay cả bố mẹ của Nhậm Thanh Thanh cũng không thấy, không biết gia đình này có nội tình gì hay không.
Nhưng những chuyện này trước mắt Chu Dương cũng không cần phải quá suy nghĩ.
“Vâng, đúng là có ông nội ạ, lần trước con ở nước Y gặp được một chị gái cùng trường, con thực sự rất sùng bái chị ấy.”
Nhậm Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên kích động nói, hơn nữa trên mặt cùng đầy biểu cảm tôn sùng.
“Ồ? Vậy đối phương là người như thế nào?”
Nhậm Phong lập tức có hứng thú.
Ông ta rất hiểu đứa cháu gái này, từ nhỏ đến lớn hầu như cô chưa từng sùng bái ai, bất kể mà minh tinh hay là những người giàu có gần nhà.
Nhưng bây giờ chỉ ra nước ngoài du học một chuyến, cô nhóc này lại tôn sùng một chị gái cùng trường như vậy.
Thực sự khiến ông khá bất ngờ.
Nhưng vẫn may là chị gái chứ không phải một anh trai cùng trường nào đó, bằng không Nhậm Phong nhất định sẽ cho người đi điều tra đối phương.
“He he, ông nội, chị gái đó rất tuyệt vời, trong trường đại học ở nước Y đều có huyền thoại của chị ấy, chị ấy được gọi là người con gái tài năng hội tụ nhất, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp!”
“Điều quan trọng nhất chị ấy là người Hoa Hạ, hơn nữa nhà còn ở tỉnh Tương Tây, hình như cũng là một gia tộc lớn, có điều con không biết Tương Tây có gia tộc lớn nào, ông nội, ông có biết ở Tương Tây có gia tộc lớn nào họ Giang không?”
Nhậm Thanh Thanh thao thao bất tuyệt nói, mặt mày hớn hở.
Những người khác yên lặng lắng nghe.
Nhậm Phong và Bào Ca chỉ coi như đang nghe Nhậm Thanh Thanh kể về trải nghiệm ở nước ngoài, không nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng Chu Dương thì khác, anh càng nghe Nhậm Thanh Thanh nói trong lòng lại càng kỳ lạ.
Người chị gái vô cùng nổi tiếng ở đại học nước Y, tài hoa xuất chúng mà Nhậm Thanh Thanh nói, khiến trong đầu anh nghĩ ngay tới Giang Yến.
Trước kia Giang Yến cũng du học ở nước Y, hơn nữa cũng từng nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ sùng bái ở đó.
Nhưng vừa nghĩ tới nước Y rộng lớn, trường đại học lại nhiều như vậy, sẽ không trùng hợp đến mức người chị gái mà Nhậm Thanh Thanh nhắc tới lại là Giang Yến chứ?
Hơn nữa, Chu Dương cùng chưa từng nghe Giang Yến nhắc tới có quen biết người nào trong nước cả.
Với thân phận của Nhậm Thanh Thanh, việc kết giao với Giang Yến có lẽ không phải chuyện khó gì.
Nếu không nhắc tới Giang Yến, vậy thì chị gái mà Nhậm Thanh Thanh nói kia có lẽ không phải cô.
Trong lòng Chu Dương bình tĩnh hơn.
Nhưng Chu Dương chưa ổn định được bao lâu, Nhậm Thanh Thanh nói chị gái kia là người của một gia tộc lớn ở Tương Tây khiến cho trái tim của Chu Dương ngay lập tức căng thẳng.
Du học ở nước Y, vô cùng nổi tiếng, tài hoa xuất chúng, gia tộc lớn ở Tương Tây.
Nếu như những điều này còn chưa đủ để Chu Dương hoàn toàn xác nhận chị gái kia là Giang Yến, vậy thì câu hỏi cuối cùng này của Nhậm Thanh Thanh đã khiến cho Chu Dương hoàn toàn không thốt nên lời.
Du học ở nước Y, vô cùng nổi tiếng, tài hoa xuất chúng, gia tộc lớn ở Tương Tây, họ Giang.
Những điểm này kết hợp lại, ngoài Giang Yến ra còn có thể là ai?
Chu Dương không nhẫn nhịn được nữa, ngụm rượu vang vừa uống đến miệng suýt nữa phun ra ngoài.
Mặc dù Chu Dương đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng sự khác thường của anh cũng đã bị những người khác phát hiện.
Nhậm Thanh Thanh là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của anh.
Cô đang giới thiệu một chị gái cùng trường của mình, nhưng Chu Dương lại có dáng vẻ muốn phun ra ngoài như vậy, là coi thường Nhậm Thanh Thanh, hay cảm thấy điều mà cô nói đều là giả, không tồn tại?
“Chu Dương, anh làm cái gì vậy? Nếu như anh không tin lời tôi nói, anh cũng có thể không nghe, không cần thiết phải làm ra bộ dạng như vậy!”
Nhậm Thanh Thanh lập tức chất vấn anh.