Chàng Rể Kim Quy

Chương 714: Chap-714




Chương 714

Chương 714: Tin tức mà mọi người cần có rồi đây

Chỉ với vài câu nói không căn cứ, mà muốn Thường Hạo phải tin tưởng, vậy thì cũng quá xem thường hắn rồi.

Thậm chí vẻ mặt của những người khác cũng dần thay đổi sau khi nhìn thấy nội dung trong tập tài liệu, nhưng Thường Hạo không quan tâm đến những điều được ghi trong đó.

Rất có thể là Chu Dương phao tin giả, cố ý làm như vậy, với mục đích chính là để đe dọa những người này.

Thường Hạo dửng dưng mở tập tài liệu, lật xem từ đầu đến cuối.

Nhưng không được bao lâu hắn lập tức nhíu mày lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Thường Hạo tiếp tục xem, lúc này sắc mặt của hắn vô cùng u ám.

Đợi đến khi hắn đọc xong tất cả nội dung trên tập tài liệu, cả người đã không còn khí thế kiêu ngạo như vừa nãy nữa.

Chu Dương nhìn thấy rõ biểu cảm của từng người, anh thầm gật đầu, trong lòng đã có một cách nghĩ sơ lược về nội dung được ghi trên đó.

Có điều, đợi đến khi anh thật sự đọc xong phần tài liệu này, thì anh mới phát hiện, bản thân vẫn đánh giá thấp những kẻ đó.

Anh luôn cho rằng, đối phương là một nhà tài phiệt nào đó, vì để đánh lén công ty Danh Dương, mới trắng trợn thu mua lại chín cửa hàng ở quận Phổ Đà.

Nhưng anh không ngờ, thủ đoạn của bọn chúng lại ác liệt như vậy, thậm chí có thể nói là bất chấp thủ đoạn, không gì là không dám làm.

Bọn chúng sử dụng thủ đoạn bức ép, bắt giữ vợ con của đối phương để lấy được cửa hàng đầu tiên ở quận Phổ Đà.

Đã có tấm gương của cửa hàng đầu tiên vậy thì về sau bọn chúng rất dễ dàng thu mua ba cửa hàng tiếp theo.

Ông chủ của cửa hàng thứ năm là một thương gia giàu có ở Đông Hải, cũng có riêng một công ty, nhưng vẫn kinh doanh qua lại với công ty Danh Dương.

Những kẻ đó vì để đoạt được cửa hàng này, đã giở trò khiến cho công ty của ông chủ đó phá sản, dẫn đến việc ông ấy không thể không bán đi cửa hàng kinh doanh.

Đặc biệt là cửa hàng thứ tám, bọn họ nhân lúc trời tối ra tay đánh ông chủ cửa hàng, dụ dỗ nội bộ đối phương phản bội, dùng việc sống chết uy hiếp người đó chịu khuất phục.

Đương nhiên, đây là những thủ đoạn và quá trình mà bọn chúng dùng để thu mua lại tám cửa hàng.

Trước đây Chu Dương đã có dự đoán trước về những việc này, cho nên anh không cảm thấy có gì bất ngờ.

Việc khiến cho Chu Dương không ngờ đến nhất là người của Trần Thế Hào đã tra xét ra được nhân vật chủ chốt lần này của đối phương, một người đàn ông tên là Hứa Du.

Dựa theo miêu tả được ghi trên tài liệu, thì thực lực của người tên Hứa Du đó vô cùng mạnh, rất có thể đã đạt tới cảnh giới tông sư võ giả.

Cho nên, người của Trần Thế Hào vẫn không dám đến quá gần đối phương.

Hơn nữa, có một hiện tượng kỳ lạ là đối phương không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, trước đây ở Đông Hải căn bản không có bất cứ dấu vết hoạt động nào của bọn họ.

Người của Trần Thế Hào đã điều tra mấy ngày nhưng vẫn chưa tra ra được tình hình bên trong.

Chỉ biết rằng, bây giờ đối phương có mười một người, một mình Hứa Du đưa theo mười tên đàn em thuộc hàng tinh thông võ thuật.

Hơn nữa, đối phương vận động nguồn vốn thu lại tám cửa hàng, nhưng người của Trần Thế Hào cũng không tra ra được hướng hành động tiếp theo của bọn chúng.

Sau khi xem xong tài liệu, Chu Dương lập tức rơi vào trầm tư.

Không chỉ Chu Dương mà mọi người trong văn phòng làm việc cũng im lặng suy nghĩ.

Ngay cả Thường Hạo vừa nãy còn lớn tiếng với Chu Dương, bây giờ cũng mang dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ không nói lời nào.

Tất cả mọi người đều không biết nên nói gì.

Sau khi xem xong phần tài liệu này, họ đều có cùng một cảm giác.

Lai lịch của những kẻ này vô cùng thần bí, thủ đoạn tàn nhẫn cứng rắn, không hề nói đến phép tắc.

Vào lúc này, không ít người nghĩ đến kế hoạch vừa rồi mà Thường Hạo đã đưa ra, lập tức sau lưng họ không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải Chu Dương nghi ngờ chất vấn, thì mọi người thật sự đã làm theo kế hoạch của Thường Hạo, hậu quả sẽ là gì, không ai có thể dự đoán trước được.

Những kẻ đó ngay cả việc chặn đường giết chóc đều có thể làm ra, vậy thì còn việc gì mà họ không dám làm nữa?

Lẽ nào mọi người đảm bảo được trong lúc bản thân đang thực hiện kế hoạch, sẽ không bị đối phương phát hiện, sau đó bị hãm hại sao?

Về điểm này, không ai dám đảm bảo.

Ngay cả Thường Hạo bây giờ cũng không dám chắc chắn với kế hoạch tưởng chừng không chút sơ hở mà mình vừa nói ra.

“Chuyện này… đều là thật sao?”

Có người cổ họng khô khốc, nhỏ giọng nói, trên mặt rõ ràng có phần không tin tưởng vào những gì vừa đọc được trên tài liệu, nhưng lại lo lắng đây là sự thật.

“Đúng vậy, Chu Tổng, nội dung được ghi trên tài liệu này đều là thật ư?”

“Những kẻ đó sao lại dám làm như vậy?”

“Lẽ nào bọn họ không sợ gì hết? Ông chủ của những cửa hàng đó, tại sao lại chịu khuất phục như vậy chứ?”

Lập tức có không ít người đều bắt đầu lên tiếng thảo luận.

Tuy mọi người chưa lấy lại bình tĩnh sau khi xem xong nội dung tài liệu, nhưng giờ phút này, tất cả đều đoàn kết nhất trí tìm ra hướng đi chính xác nhất, không ai được phép sai lầm vào lúc này.

“Đương nhiên là thật, những kết quả này đều là tôi nhờ người đi điều tra mới có được.”

Chu Dương gật đầu, bình thản nói.

Nội dung trên đây thật sự có những cái không quá tốt, nhưng phải thừa nhận những việc này cũng là điều bình thường trong kinh doanh.

Dù sao, một người bình thường sẽ không thể nào ra tay với công ty Danh Dương như vậy.

Thủ đoạn mà đối phương áp dụng, đương nhiên là dùng tốc độ nhanh nhất thu mua lại cửa hàng, nói không chừng còn giúp bọn chúng tiết kiệm được không ít tiền vốn.

“Cũng may, nếu vừa nãy chúng ta làm theo kế hoạch của Thường Hạo, chắc có lẽ cũng sẽ bị bọn chúng uy hiếp?”

“Khẳng định sẽ rơi vào tình huống đó, những kẻ kia hung dữ như vậy, việc gì mà không dám làm chứ.”

“Vậy Chu tổng, bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Không thể cứ mặc kệ mà bó tay chịu chết được?”

Lúc này, không ít người đều nhìn Chu Dương, muốn xem anh có biện pháp giải quyết nào tốt không.

“Bụp!”

“Đủ rồi!”

Thường Hạo vừa rồi còn trầm tư không nói gì, đột nhiên lại hùng hồn đứng dậy, đập mạnh tay lên bàn, hung hăng quát lớn.

Tất cả mọi người đều bị dọa nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thường Hạo.

Giờ phút này, vẻ mặt hắn đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ không phục, dù đối mặt với Chu Dương như vậy, nhưng hắn không hề có ý nghĩ sẽ chịu khuất phục.

“Dám hỏi Chu tổng, nếu đã có trong tay tài liệu này, anh tại sao không sớm đưa ra?”

Thường Hạo bày ra tư thế hùng hổ dọa người lên tiếng chất vấn.

Lời này của Thường Hạo cũng dẫn đến sự đồng tình của nhiều người.

Thực sự, nếu Chu Dương đưa ra tài liệu này sớm hơn một chút, vậy thì mọi người đã có thể sớm có sự chuẩn bị, cũng có nhiều thời gian để suy nghĩ biện pháp đối phó.

Hơn nữa, nếu vừa nãy Chu Dương vẫn không đưa ra tài liệu thì bọn họ có lẽ đã hành động dựa theo kế hoạch của Thường Hạo, vậy thì sẽ đặt bản thân vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.

Bây giờ sự chất vấn của Thường Hạo, thực sự cũng rất có lý.

“Lấy ra sớm một chút sao?”

Chu Dương nghiêng đầu nhìn Thường Hạo, bình thản mỉm cười.

Anh cũng cảm thấy mơ hồ khó hiểu, bản thân anh chỉ mới gặp mặt Thường Hạo không quá mười lần.

Có thể nói, hai người căn bản không quá thân thuộc.

Trong tình huống giữa hai người chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay xung đột gì, mà Thường Hạo vẫn hết lần này đến lần khác nhắm vào Chu Dương.

Cho dù Chu Dương có kiềm chế tốt đến mấy cũng sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

Dù là một điểm bất đồng hay thậm chí là những thứ khác, anh cũng chưa từng đắc tội với Thường Hạo, mà ngược lại anh còn có thể nhường nhịn hắn.

Nhưng Thường Hạo không biết tốt xấu, vậy Chu Dương đương nhiên cũng sẽ không nể mặt hắn nữa.

“Đừng nói nữa, phần tài liệu này, tôi cũng vừa nhận được.”

“Cho dù là tôi sớm có được nó, mà không sớm đưa ra thì có liên quan gì đến Thường tổng đây?”

“Hơn nữa, tôi làm việc gì, đều cần phải báo cáo với anh sao?”

Chu Dương lập tức trở nên uy nghiêm, tuy vẫn ngồi trên ghế, nhưng khí thế của anh lại không hề thua kém Thường Hạo, thậm chí khiến cho hắn cũng vô cùng ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.