Chương 706
Chương 706: Thỏa Hiệp
“Ừ.”
Hứa Du nhanh chóng đưa ra quyết định trong đầu.
Tất nhiên, nếu như hắn nhất quyết khiến cho Trần Tam biến mất khỏi thế giới này cũng không phải là điều không thể, chỉ là những việc sót lại cần phải xử lý sau đó sẽ rất phức tạp.
Cho dù là Hứa Du hắn, cũng có những lúc, không muốn phải đối mặt với một số thế A Lực nào đó.
Nếu như dựa theo cách làm của Trần Tam, vậy thì tất cả những rắc rối này sẽ được giải quyết.
Hơn nữa, Hứa Du cũng không cần phải lo lắng việc Trần Tam sẽ lật lọng phản bội.
Bản thân hắn có thể khống chế khiến cho Trần Tam khuất phục lần một, vậy thì cũng có thể khống chế được lần hai lần ba…
Cho nên trừ khi Trần Tam có thể tìm được một người giúp đỡ, có thể cạnh tranh chống lại hắn, nếu không …
Khóe miệng Hứa Du hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin.
Có khả năng cạnh tranh với hắn…
Không phải Hứa Du coi thường Trần Tam, mà Hứa Du thật sự có lòng tin như vậy.
Ở thành phố Đông Hải rộng lớn này, đương nhiên sẽ có một số con rồng con hổ ẩn náu, bọn họ đương nhiên có thể so tài cạnh tranh với Hứa Du, thậm chí trong số đó cũng không thể thiếu một vài thế A Lực lớn mạnh, ngay cả Hứa Du cũng không phải là đối thủ.
Không phải Hứa Du coi thường Trần Tam, mà là những người như vậy ngay cả Hứa Du có đích thân đến thăm hỏi, thì cũng phải cố gắng hết sức lắm mới có cơ hội tiếp xúc gần.
Còn Trần Tam, hoàn toàn không có khả năng được gặp mặt những người đó, càng không nói đến việc nhờ bọn họ đối đầu với hắn.
Về phần những người khác, theo như cách nhìn của Hứa Du, chẳng qua cũng chỉ là những con cá thối không đáng nhắc đến.
Hắn ra hiệu cho đàn em đặt Trần Tam xuống, Hứa Du chậm rãi quay trở lại, đứng trước mặt Trần Tam, dùng thái độ hờ hững nhìn từ trên cao nhìn xuống.
“Kẻ thức thời là người tài giỏi, tôi luôn thích những người biết tiến biết lùi, hãy nhớ những gì anh nói, một ngày, tôi chỉ cho anh một ngày để giải quyết mọi việc ổn thỏa, tôi không muốn để lộ ra một chút sơ hở nào khiến người khác nghi ngờ, anh có nghe hiểu lời tôi nói không?”
Hứa Du lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Trần Tam, dường như muốn nhìn xem trong mắt Trần Tam có một chút do dự nào hay không, nếu như có thì Hứa Du lập tức thay đổi ý định.
“Vâng, vâng, vâng, Hứa gia, tôi nhất định sẽ làm, tôi lập tức đi xử lý, lập tức đi xử lý…”
Lúc này Trần Tam đâu dám có cái suy nghĩ sai lệch nào khác.
Ngay cả cuộc sống của bản thân cũng nằm trong suy nghĩ của Hứa Du, nếu lúc này hắn không ngay thẳng thật thà, không trung thực làm theo Hứa Du, mà nghĩ đến chuyện làm một con thiêu thân, việc đó chính xác mà nói chính là chê cái chết đến quá muộn, chê bản thân mình sống quá lâu rồi chăng.
“Được, đi đi, Trần Xung, A Lực, các người đi theo ông chủ Trần xử lý mọi việc, tôi tin rằng các người sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Hứa Du gật đầu đồng ý với Trần Tam, nhưng đồng thời hắn cũng để A Lực và Trần Xung cùng đi với Trần Tam.
Làm như vậy cũng không phải chỉ để giám sát Trần Tam, mà Hứa Du cũng đang muốn thử lòng Trần Xung và A Lực như thế nào.
Mặc dù trước đó A Lực và Trần Xung đã được bọn họ mua chuộc, hơn nữa màn trình diễn của hai người hôm nay cũng đủ cho thấy lòng trung thành của họ với Hứa Du.
Tuy nhiên, lòng trung thành thường không đủ cho cái giá của sự phản bội.
Cũng giống như trước đây, bọn họ không trung thành với Trần Tam sao?
Chắc chắn là trung thành.
Nhưng lòng trung thành như vậy, dưới sự cám dỗ và lợi ích của Hứa Du, liền sụp đổ ngay lập tức.
Vì vậy, Hứa Du biết mong đợi lòng trung thành thực sự của người khác đối với mình mà nói, đó hoàn toàn chỉ là một ý nghĩ viển vông mà thôi.
Nếu lần này, A Lực và Trần Xung có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, thì Hứa Du cũng sẽ không ngại giới thiệu họ vào tổ chức của mình.
Cũng coi như đó là phần thưởng cho hai người họ.
Nói xong, Hứa Du dẫn theo mười người khác đồng loạt rời đi.
Chẳng mấy chốc, trong đêm tuyết chỉ còn lại ba người, trông thật lạc lõng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
A Lực và Trần Xung sắc mặt không chút biểu cảm, mặc dù chỉ có hai người bọn họ và Trần Tam ở đây, nhưng họ cũng không có ý định lên tiếng nói chuyện, họ chỉ hờ hững nhìn Trần Tam.
Còn Trần Tam lại đang vô cùng thảm hại.
Nhìn thấy bóng dáng của Hứa Du đã khuất đi, lúc này Trần Tam mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nếu không phải không biết xấu hổ cầu xin lòng thương hại, bằng lòng bỏ hết quyền lợi cửa hàng tặng hết cho Hứa Du.
Vậy thì rất có khả năng cái mạng này cũng không còn nữa rồi.
Trần Tam sợ hãi một hồi, sau đó ánh mắt chậm rãi nhìn A Lực và Trần Xung.
Đột nhiên, trong lòng Trần Tam bùng lên một cơn tức giận mạnh mẽ.
Nếu không phải A Lực và Trần Xung, thì hôm nay sao hắn có thể bị người của Hứa Du hạ gục dễ dàng như vậy được, hơn nữa, lúc nãy còn phải quỳ xuống van xin tha mạng, rồi sau đó mất hết tất cả quyền lợi của cửa hàng kinh doanh.
Tất cả đều là lỗi của hai người A Lực và Trần Xung.
“Hai người các người, thật sự là không biết xấu hổ, tôi không ngờ rằng chính hai người lại phản bội tôi.”
Trần Tam nghiến răng nghiến lợi nói, giờ mọi chuyện đã kết thúc, Trần Tam cũng biết sự thật không thể thay đổi, nói gì cũng không còn quan trọng nữa, nhưng nhìn thấy hai người A Lực và Trần Xung, Trần Tam không thể nén cơn giận trong lòng được.
“Nói thêm cũng vô ích, thời gian của anh là một ngày, nếu như ngày mai mà anh không thể xử lý hết mọi chuyện, thì tôi nghĩ, Hứa gia cũng sẽ không từ bi mà tha cho anh một lần nữa đâu.”
A Lực phủi tay áo, liếc nhìn Trần Tam sau đó bình thản nói, thậm chí không thèm để ý đến những gì mà Trần Tam vừa nói, cứ như thể là đang nghe tiếng chó sủa.
“Hừ, không cần các người phải nhắc.”
Trần Tam nghe vậy, trong lòng giận sôi máu, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy tất cả mọi thứ của cửa hàng để đổi lấy các mạng nhỏ này mà thôi, hắn cũng không có ý nghĩ chọc giận Hứa Du thêm một lần nào nữa.
Đến lúc đó, Trần Tam cũng không còn cửa hàng nào khác để tiếp tục đổi lại cái mạng này của hắn.
Cho nên Trần Tam rất biết thức thời, hắn cũng không muốn nhiều lời với A Lực và Trần Xung, hơn nữa Trần Tam cũng biết, nói nhiều với hai người bọn họ cũng vô ích, hoàn toàn không có chút lợi ích nào cho bản thân.
Việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng xử lý hết mọi chuyện của cửa hàng.
…
Rất ít người biết chuyện gì đã xảy ra với Trần Tam.
Chỉ là, nhiều người xung quanh quen biết hắn rất bất ngờ khi phát hiện Trần Tam chuyển nhượng cửa hàng của công ty Danh Dương, hơn nữa tốc độ lại quá nhanh khiến ai cũng kinh ngạc.
Xử lý xong mọi chuyện, Trần Tam cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Hứa Du, Trần Tam biết rằng tính mạng của mình đã được cứu.
“Tốt lắm, ông chủ Trần xứng đáng là một người biết nhìn xa trông rộng, anh yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với anh đâu, những điều kiện phải đưa cho anh thì tôi nhất định sẽ đưa.”
Hứa Du thản nhiên cười, như thể hắn là một người vô cùng nhân từ và chính trực với Trần Tam.
Sau khi nghe những lời của Hứa Du, khóe miệng Trần Tam khẽ co giật.
Nói nghe hay lắm, nếu không phải là do cái mạng này của hắn bị uy hiếp thì cửa hàng này sao có thể rơi vào tay Hứa Du được.
Càng huống hồ, những điều kiện mà Hứa Du đưa ra ít hơn nhiều so với những điều kiện đưa ra cho bảy cửa hàng còn lại.