Chàng Rể Kim Quy

Chương 32: Chap-32




Chương 32: Mượn người!

Tạ Linh Ngọc nhấc điện thoại lên, trả lời tin nhắn của Trần Tuấn Sinh.

Cho dù thế nào, Tạ Linh Ngọc đã tự tay xé nát hợp đồng giữa Mỹ phẩm Duyệt Kỷ và công ty Danh Dương, thì cũng có nghĩa là, Mỹ phẩm Duyệt Kỷ đã buông bỏ hợp đồng với công ty Danh Dương.

Cứ như vậy, nếu Mỹ phẩm Duyệt Kỷ còn muốn tiếp tục phát triển, thì cần phải mau chóng tìm được nhà đầu tư mới.

Chỉnh trang đơn giản một lượt, Tạ Linh Ngọc đi tới nơi mà Trần Tuấn Sinh nói trong ánh mắt bất ngờ của mẹ Tạ.

Mà lúc rời khỏi tiểu khu, Tạ Linh Ngọc lại không chú ý tới, ở chỗ cách tiểu khu không xa, có hai bóng dáng lảo đảo chầm chậm đi tới.

"Anh Dương, ban nãy có phải chị dâu không?

Một người trong đó đẩy đẩy người bên cạnh, giọng nói có hơi kinh ngạc.

Mà hai người này chính là Chu Dương và Ngưu Xuyên đã uống rượu.

Chu Dương lắc lắc đầu, khiến bản thân tỉnh táo lại một chút, lúc này mới thấy rõ bóng dáng của Tạ Linh Ngọc.

"Đúng rồi, là cô ấy, cô ấy định đi đâu vậy?"

Ban nãy Chu Dương uống không ít rượu, lúc này đầu óc có hơi mơ hồ, lại quên mất lúc trước đã xảy ra mâu thuẫn với Tạ Linh Ngọc ở trong văn phòng, mà Tạ Linh Ngọc cũng nhất quyết đòi ly hôn.

"Có cần đi theo không, anh Dương?"

Ngưu Xuyên tăng nhanh bước chân, nhưng thân hình lại lảo đà lảo đảo.

"Đi, đi theo xem thử, tôi muốn xem xem cô ấy làm gì sau lưng tôi!"

Chu Dương cũng không nghĩ nhiều, lẩm bẩm nói một câu, liền đi theo.

Hai người gọi một chiếc xe, đi theo Tạ Linh Ngọc một đường tới club tư nhân ở phía tây thành phố.

Chu Dương và Ngưu Xuyên vẫn chưa xuống xe, liền nhìn thấy Tạ Linh Ngọc xuống xe, mà một người cũng đi tới đón.

"Mẹ nó! Là tên súc sinh Trần Tuấn Sinh kia!"

Chu Dương dùng sức dụi dụi mắt, sau khi nhìn thấy rõ người kia, lập tức phẫn nộ.

Anh không ngờ được rằng, muộn như vậy mà Tạ Linh Ngọc lại tới gặp Trần Tuấn Sinh, lẽ nào cô đã quên

truyện lần trước rồi sao.

"Anh Dương, là tên súc sinh Trần Tuấn Sinh, hắn ta nhất định là có ý định bẩn thỉu!"

Ngưu Xuyên thấp giọng quát một tiếng, liền trực tiếp xuống xe, bước nhanh về phía Trần Tuấn Sinh và Tạ Linh Ngọc.

Chu Dương muốn ngăn lại, nhưng đã không còn kịp.

"Súc sinh, dám động vào chị dâu tao à!"

Quát một tiếng đầy phẫn nộ, Ngưu Xuyên vung tay lên đấm về phía Trần Tuấn Sinh.

Bởi vì uống nhiều rượu, bây giờ Ngưu Xuyên đã không điều khiển nổi cơ thể mình, đấm một quyền, không những không đánh trúng Trần Tuấn Sinh, ngược lại bởi quán tính mà cơ thể chật vật xông về phía trước, rồi ngã nhào ra đất.

"Cậu là ai?"

Mặt Trần Tuấn Sinh thâm trầm nhìn Ngưu Xuyên, vô cùng phòng bi.

"Ngưu Xuyên?"

Ngược lại là Tạ Linh Ngọc, nhìn một cái liền nhận ra Ngưu Xuyên.

Dù sao trong thời gian ba năm trước, Ngưu Xuyên thường đi cùng với Chu Dương, mấy lần Tạ Linh Ngọc đều cố gắng nhẫn nhịn mà đi đón Chu Dương đã say bí tỉ, cho nên cũng có chút ấn tượng với Ngưu Xuyên.

Ngưu Xuyên đang ở đây, vậy Chu Dương nhất định cũng đang ở gần đây.

Tạ Linh Ngọc lập tức nhớ ra, lúc xoay đầu nhìn về phía sau, liền thấy Chu Dương một mặt âm thầm đi tới.

"Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là anh Dương à, chỉ là muộn thế này rồi, lẽ nào anh không ở bên giám đốc Thẩm của anh sao?"

Trần Tuấn Sinh nhìn thấy Chu Dương, lập tức cười lạnh nói, cố ý chuyển chủ đề tới Thẩm Bích Quân.

Mà tin đồn giữa Chu Dương và Thẩm Bích Quân, ban ngày vừa mới truyền khắp thành phố, đến tối liền bị nhắc tới, dụng ý trong đó vô cùng rõ ràng.

Tạ Linh Ngọc nghe thấy mấy chữ giám đốc Thẩm, lông mày vô thức cau lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn.

"Chu Dương, anh theo dõi tôi?"

Tạ Linh Ngọc lạnh lùng hỏi.

Cô không tin đây chỉ là ngẫu nhiên, hơn nữa nhìn bộ dạng của Chu Dương và Ngưu Xuyên, rõ ràng là đi theo một đường tới đây.

"Sao thế? Tạ Linh Ngọc, bây giờ chúng ta vẫn chưa ly hôn, em đã không kịp chờ đợi mà muốn ở bên hắn như vậy rồi sao?"

Tác dụng của men rượu vô cùng lớn, bây giờ trong đầu Chu Dương không tỉnh táo, nhưng vẫn có một điều anh rõ ràng, Tạ Linh Ngọc ra ngoài vào lúc muộn thế này, là để gặp Trần Tuấn Sinh.

Tên xen giữa cuộc hôn nhân ba năm của Chu Dương và Tạ Linh Ngọc này, từ khi xuất hiện, liền khiến Chu Dương cảm thấy được nguy cơ vô cùng lớn.

Là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông sức lực dồi dào, lúc này Chu Dương không thể nào nhịn được sự phẫn nộ trong lòng, lần đầu tiên lớn tiếng quát Tạ Linh Ngọc.

Ngay tức khắc, bầu không khí giữa mấy người vô cùng im lặng.

Trần Tuấn Sinh không nói câu nào, chỉ lạnh nhạt cười nhìn Chu Dương.

Mà Ngưu Xuyên cũng vừa mới bò dậy, đi tới bên người Chu Dương, trừng Tạ Linh Ngọc và Trần Tuấn Sinh. Tạ Linh Ngọc cũng ngây ra.

Không không dám tin những gì mình nghe thấy.

Chu Dương quát cô.

Kết hôn ba năm, cho dù là vì sự xuất hiện của Trần Tuấn Sinh, hay là sự ức hiếp của mẹ Tạ, thậm chí là hai lần bị đề nghị ly hôn, Chu Dương cũng không quát cô như vậy.

"Chu Dương, anh khiến tôi quá thất vọng, anh chưa bao giờ hiểu tôi!"

"Anh cho rằng bây giờ anh trở thành cổ đông của công ty Danh Dương, bỏ ra lòng thương hại khiến người ta buồn cười đấy, thì có thể giúp tôi sao?"

Tạ Linh Ngọc đột nhiên bật cười, đôi mắt sáng rực lập tức ảm đạm, đầy ắp sự thất vọng.

Cô vốn cho rằng cô đề nghị ly hôn, ít nhất là có thể khiến Chu Dương suy nghĩ lại về bản thân mình một chút.

Nhưng không ngờ rằng, anh lại trở nên vô lý hơn.

"Anh không hiểu em? Vậy em từng hiểu cho anh chưa?"

Chu Dương thấp giọng gào lên, trực tiếp vươn đôi tay túm lấy bả vai Tạ Linh Ngọc, cặp mắt đỏ bừng nhìn cô.

Những cảm xúc ẩn nhẫn trong ba năm qua, gần như đều mượn men rượu ngày hôm nay mà phát tiết ra hết.

"Ba năm rồi, tuy chúng ta là vợ chồng, nhưng em có từng coi anh là chồng chưa? Còn hắn, vừa quay lại, cả nhà em liền quấn lấy hắn, coi anh là rác rưởi."

"Anh khó khăn lắm mới trở thành người phụ trách của hạng mục trắng da, muốn giúp công ty em một chút, nhưng em lại nghĩ anh là trai bao, còn muốn ly hôn với anh, lẽ nào Chu Dương anh đây không thể giỏi giang được một chút sao?"

Cảm xúc của Chu Dương ngày càng kích động, gân xanh trên tay nổi lên, nhưng lại không hề làm Tạ Linh Ngọc cảm thấy đau.

Cô cũng là lần đầu tiên nghe thấy Chu Dương nói ra lời trong lòng như vậy, lập tức có hơi không biết phải làm sao.

Lời của Chu Dương, trong đó bao hàm rất nhiều thứ, đều là những thứ trước giờ cô chưa từng chú ý tới.

Hoặc có lẽ là chú ý, nhưng lại không thèm để ý tới.

"Chu Dương, tôi cảnh cáo anh, mau buông Linh Ngọc ra, dựa vào một tên trai bao như anh mà muốn giúp Linh Ngọc?

Anh cứ nằm mơ đi!"

"Nói thật cho anh biết, tôi đã giúp Linh Ngọc liên hệ được với mấy nhà đầu tư rồi, lần này, anh không ngăn cản được nữa đâu!"

Trần Tuấn Sinh nhướng mày lên, muốn vươn tay gỡ tay Chu Dương đang đặt trên vai Tạ Linh Ngọc ra, nhưng cả hai lần, đều không gỡ ra nổi.

"Chu Dương, nếu anh còn không buông ra, vậy đừng trách tôi không khách sáo.”

Trần Tuấn Sinh lập tức thấy mất mặt, cũng không thèm giả bộ nữa, bắt đầu giở trò uy hiếp.

"Không khách sáo à? Tới đi? Tôi sợ anh sao?"

Chu Dương nghe vậy, lập tức hất tay Trần Tuấn Sinh ra, quát to một tiếng.

"Alo, Hổ Gia, tôi muốn nhờ ông một chuyện, mượn người của chỗ ông."

Chu Dương lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Hổ Gia vừa mới tạm biệt không lâu.

Đối với mục đích của Hổ Gia, Chu Dương đã biết.

Trong lúc tán thưởng mắt nhìn của Hổ Gia, Chu Dương cũng sẽ không khách sáo mà mượn sức mạnh của Hồ Gia.

"Hừ! Hồ Gia, doạ ai vậy? Tiểu Vương, đi nói với Thuận Gia, nói rằng ở đây có chút chuyện, bảo mấy ông ấy đợi một chút."

Trần Tuấn Sinh không hề quan tâm, chỉ cho rằng Chu Dương đang ra vẻ ta đây, dù sao đối với các mối quan hệ của Chu Dương, hắn đã rõ từ lâu, trừ việc là người của công ty Danh Dương, những người có quyền lực ngoài giới, anh đều không hề quen biết.

"Xảy ra chuyện gì? Tuấn Sinh, cậu để Thuận Gia tôi đợi lâu như vậy, lát nữa phải uống thêm mấy chén bồi tội đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.