Chương 1039
Chương 1039: Thái độ của Tôn gia!
“Ông tổ, các ông nhất định phải tin cháu, cháu vất vả gây dựng Hứa gia suốt mấy chục năm, không có công cũng có cán chứ!”
“Các ông có thể nói cháu không có năng lực, nói tu vi của cháu chưa đạt trình độ tinh thông, nói cháu không bảo vệ tốt cho Hứa gia, nhưng các ông tuyệt đối không thể nghi ngờ lòng chân thành của cháu dành cho Hứa gia được!”
Quả thật khả năng diễn xuất của Hứa Thánh Linh quá giỏi, chẳng trách năm đó ông ta có thể lừa gạt được các ông già trong Hứa gia, rồi ép chết bố của Hổ gia như thế.
Nếu không biết chân tướng sự việc mà chỉ coi diễn xuất của ông ta, thì ngay cả Chu Dương cũng tin, quả là diễn xuất động lòng người!
Ngay cả Hổ gia cũng bắt đầu hoài nghi về đời người, ông đang tự hỏi liệu có phải ông đã sai rồi không.
Nhưng nghĩ như nào thì ông cũng không sai!
Lão già thất đức chết tiệt!
Bỗng chốc Hổ gia nổi trận lôi đình.
Mà màn biểu diễn của Hứa Thánh Linh vẫn chưa kết thúc: “Ông tổ, quả thực là cháu có lỗi, nên mới khiến Hứa gia xảy ra chuyện như này”.
“Nhưng kẻ dẫn người ngoài tới lật đổ Hứa gia, hủy hoại hết toàn bộ Hứa gia lại là tên Hứa Tông Hổ kia!”
“Dù các ông có trừng phạt cháu thì cũng không được tha cho cậu ta! Giờ đây Hứa gia ta đã chẳng còn ai nữa rồi!”
Mục đích mà Hứa Thánh Linh luôn nhấn mạnh tình cảnh bi thảm của Hứa gia chính là muốn tố cáo tội ác của Hổ gia mà thôi.
Cuối cùng ông ta cũng khóc xong, một trong số ba ông cụ mới thản nhiên lên tiếng: “Trước tiên cậu phải hiểu một chuyện”.
“Hứa gia chúng ta mà cậu nói, theo góc độ của chúng tôi thì nó lại là hai chuyện khác nhau”.
“Hai bên đều là Hứa gia, dù bên nào thắng cũng đều là chiến thắng của Hứa gia, không có chuyện hủy hoại hay gì hết”.
“Trong chuyện này chỉ có đúng và sai, cậu không cần nhấn mạnh liên tục về tội lỗi của đứa trẻ đó”.
Hai ông cụ khác cũng gật đầu.
Không phải là am hiểu của ba người họ nhiều như nào, mà là vị trí họ đứng đã quyết định rằng chắc chắn họ sẽ có suy nghĩ như vậy.
Dù sao cũng đều là mấy lão yêu quái sống mấy nghìn năm rồi, với họ thì Hổ gia và Hứa Thánh Linh đều là con cháu mà thôi.
Cho nên dù ai thắng, ai sẽ bước vào Hứa gia làm gia chủ đối với họ đều không quan trọng.
Quan trọng là chuyện mà Hổ gia nói rốt cuộc có thật không.
“Tôi nghĩ diễn xuất của cậu tệ quá, nhưng phải công nhận là cái tệ đó rất vừa phải, nếu không có mấy người có năng lực phân biệt nhất định ở trước mặt cậu thì chắc chắn đã bị cậu lừa rồi”.
“Tôi đoán chắc năm đó cậu cũng dùng chiêu này để lừa bố cậu đúng không”, một ông già khác nói.
Vừa lướt qua đã nhìn thấu diễn xuất của Hứa Thánh Linh.
Lúc này Hứa Thánh Linh bỗng sững sờ.
Kỹ năng diễn xuất cảm động mà diễn lần nào trúng lần đó của ông ta lại bị người khác vạch trần!
Lúc này ông ta mới bình tĩnh lại, tuy ông cụ trước mặt cũng là ông tổ của ông ta, nhưng đã không phải người bố yêu thương chiều chuộng ông ta nữa rồi.
“Thật ra chúng tôi chẳng cần vạch trần lời nói dối của cậu bởi nó đã lộ ra rất rõ rồi, giờ cậu có ý định chuộc tội không?”, ông cụ thứ ba nói.
Hứa Thánh Linh đã sợ ngây người rồi.
Ông ta vốn tưởng sự xuất hiện của ba vị tổ tiên sẽ là bùa hộ mệnh cho ông ta, nhưng hiện giờ ba ông cụ này lại trở thành lá bùa đòi mạng ông ta rồi.
Ông ta nghiến răng, đứng dậy lùi dần về sau: “Ba ông già các ông thà tin lời của một đứa con bị bỏ rơi chứ không tin lời của tôi phải không, tôi mới là gia chủ của Hứa gia đó!”
“Bây giờ tôi sẽ đi đốt đền thờ của các ông!”, Hứa Thánh Linh chạy về sau như một kẻ điên.
Nhưng chưa chạy được bao xa thì đã bị một sức mạnh vô hình tóm lại.
Ở trước mặt ba vị tiên sư mà còn muốn chạy? Đùa gì vậy!
Những chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều, ba ông cụ đó cũng chẳng ra tay với ông ta, họ giao ông ta cho Hổ gia.
Đương nhiên Hổ gia sẽ không nương tay, cho nên gia chủ Hứa Thánh Linh của Hứa gia, một nhân vật quyền thế thống trị thành phố Đông Hải suốt mấy chục năm qua sẽ không thoát khỏi cái chết.
Hơn nữa nguyên nhân đã khiến ông ta thua cuộc cũng chính là do lời nói dối sở trường hồi đó của ông ta.
Nhờ vào lời nói dối đó ông ta ngồi lên được vị trí gia chủ, và cũng chính lời nói dối đã khiến ông ta mất mạng.
Có lẽ đây cũng là một loại báo ứng.
Còn Hổ gia thì được ba ông tổ lựa chọn làm gia chủ đời thứ ba mươi ba của Hứa gia.
Được đích thân ba ông tổ lựa chọn thì đương nhiên sẽ không còn ai phản đối, và sau khi Hổ gia lên vị trí gia chủ xong cũng không tiêu diệt những người trong nhánh chính mà đã ra tay với họ nữa, mà sẽ ban hành một cơ chế thưởng phạt mới.
Còn về Chu Dương, ba ông cụ kia lại cảnh cáo anh sơ sơ, bảo Chu Dương sau này đừng động một tí lại ra tay giết người trong Hứa gia nữa… Nhưng anh đều coi những lời đó như gió thoảng bên tai.
Hù dọa ai thế! Sau lần này thì chắc cũng phải đợi thêm ít nhất là trăm năm nữa thì ba ông cụ này mới ra ngoài được!
Sau một trăm năm nữa thì chẳng lẽ Chu Dương vẫn chỉ là một hoàng đế võ giả thôi sao?
Cho nên mấy lời cảnh cáo uy hiếp của ba ông tổ này chẳng có ý nghĩa gì với Chu Dương cả.
Ba ông tổ đó chắc cũng biết mấy lời cảnh cáo của mình không có ích gì, chỉ lẩm bẩm tượng trưng một câu rồi sau đó biến mất hút.
Mà chuyện quan trọng nhất hiện giờ của Chu Dương đương nhiên là chữa lành vết thương.
Sau khi vết thương của anh đã được chữa lành thì lại có một nhân vật khá hiếm lạ nữa tới Hứa gia.
Tôn Càn Khôn!
Lão già này cũng không biết là tự cho mình là kẻ sáng suốt hay là gì nữa mà lại dẫn theo sáu tông sư võ giả của Tôn gia cùng tới đây.
Lúc này Chu Dương mới nhớ ra rằng hình như trong phe Tôn gia trước kia vẫn còn có người vai dưới tên… Tôn Thánh Kiệt!
Lúc này Tôn Thánh Kiệt đang trốn ở trong góc run rẩy.
Từ khi Hứa Thánh Linh bỏ trốn không thành, hắn liền biết chắc mình tiêu đời rồi.
Nhưng vừa hay lúc đó cũng không có ai để ý tới hắn, nên hắn lặng lẽ trốn vào một góc.
Lúc hắn đang muốn đi ra thì lại thấy Hứa gia đã bày bố phòng thủ ổn hết rồi, có một lượng lớn thành viên canh giữ ở cửa, những người này đều là những tông sư võ giả trong nhánh chính Hứa gia ban đầu và Hổ gia dẫn tới.
Tuy trong cuộc chiến không lâu trước đó hai bên đã quyết một phen sống chết với nhau, hơn nữa hầu hết cũng đã bị thương nặng.
Nhưng giờ Hổ gia đã vào Hứa gia làm gia chủ rồi, họ cũng chẳng cần tranh đấu nữa, với lại hầu hết cũng đều có thể đứng dậy hoạt động, tạm thời đảm nhận công việc canh giữ.
Thật ra hiện giờ cũng chẳng cần thiết phải canh giữ nữa, mục đích của những người này chỉ đơn giản là giữ gìn trật tự mà thôi.
Nhưng chính hành động vô thức này đã khiến cho Tôn Thánh Kiệt trốn ở trong góc không dám động đậy.
Bây giờ hầu hết mọi người đã quên mất hắn, thế nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn không biết mình phải trốn trong góc đó bao lâu… Đúng lúc này thì Tôn Càn Khôn tới.