Chương 261 - Bày ra một bữa tiệc máu?
"Chú em Hôi Hùng này, cậu cũng hiểu chuyện đấy, vẫn phân rõ trắng đen đúng sai.
Tên Lâm Ẩn dưới tay cậu là thứ ngu xuẩn cố tình gây sự, điếc không sợ súng, cậu giữ lại
bên người thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn." Nghiêm nghị nghiêm túc nói: "Lần này
nó vô cớ gây sự, đánh cháu tôi một trận nhừ tử, tôi cũng không làm khó cậu, tôi đứng ra giúp
cậu dọn dẹp người dưới trướng mà thôi!"
Nói xong, Viêm Long chỉ ly rượu trên bàn: "Thanh Tùng, uống một ly rượu với tổng
giám đốc Đường đi, phải cảm ơn tổng giám đốc Đường đã giúp đỡ."
Từ Thanh Tùng tỏ vẻ đắc ý liếc nhìn Lâm Ẩn, lập tức nâng ly rượu lên muốn mời
Đường Hôi.
Lâm Ẩn nghĩ nịnh bợ được Đường Hôi thì ngon lắm sao?
Hắn ta chỉ tùy tiện sử dụng mạng lưới giao thiệp của mình một chút đã dễ dàng khiến
Đường Hôi ngoan ngoãn nghe lời, tự mình dâng Lâm Ẩn đến cửa mặc mình xâu xé! Chỉ cần
uống một ly rượu này thôi!
"Khoan đã." Đường Hôi nói với vẻ nghiêm túc, giơ tay cản lại ly rượu Từ Thanh Tùng
đưa đến: "Ly rượu này tôi không uống."
"Hả?" Từ Thanh Tùng đang đứng lên sượng mặt lại, sắc mặt trở nên vô cùng phẫn
nộ.
Đm, tên Đường Hôi này đúng là rượu mời không uống, nghĩ sao đường đường là
cậu hai nhà họ Từ đã nể mặt gã, đứng đây rót rượu mời rượu cho, mà gã lại dám từ chối?
"Viêm Long, hôm nay tôi đến đây không phải là để giao người cho anh." Đường Hôi
trầm giọng lại nói.
"Hôi Hùng, ý cậu là sao?" Viêm Long bỗng nhìn chằm chằm vào Đường Hôi, ánh mắt
trở nên ác liệt như lưỡi dao.
"Không phải đến đây giao người? Vậy đến đây làm gì? Cậu nghĩ Viêm Long tôi là trò
đùa à?" Lạnh giọng lạnh giọng lại nói, khí thế vô cùng có sức ép.
"Nghĩ tôi đang đùa với cậu sao?" Viêm Long lạnh lùng lên tiếng, nhả ra một làn khói
dày đặc, khuôn mặt hung ác như ma quỷ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn và Đường
Hôi.
Gã ta cảm thấy mình đã nể mặt Đường Hôi lắm rồi, nhưng hình như tên Đường Hôi
này lại chẳng xem gã ta ra gì, giờ phải động tới vũ lực mới được.
"Tôi tới đây là để thương lượng lại mâu thuẫn giữa anh Lâm và Từ Thanh Tùng."
Đường Hôi ung dung nói: "Nhưng tại sao lại nói đó là lỗi của anh Lâm, để anh Lâm mặc các
người xử trí? Tại sao không gọi Từ Thanh Tùng ra, để tôi dẫn hắn ta đến khu Trung Thiên xử
lý?"
Viêm Long còn dám nói đã ghim anh Ẩn? Đúng là không biết trời cao đất rộng.
Anh Ẩn là ai? Hai chữ Tề Ẩn ở thủ đô cứ như là thần thoại vậy.
"Ha ha ha." Viêm Long cười gằn, ánh mắt đã trở nên vô cùng lạnh lùng: "Hôi Hùng,
bây giờ cậu đang đùa tôi đấy à? Gây sự ngay trên địa bàn của tôi?"
"Ngày hôm nay, dù cậu có đồng ý giao người ra hay không cũng vậy thôi." Viêm Long
đứng dậy, nói rất khí thế: "Họ Lâm kia hôm nay không được đi ra khỏi thành Viêm Hoàng. Tôi
nể mặt Vu Tắc Thành, cho Hôi Hùng cậu một con đường sống, dẫn người của cậu cút khỏi
thành Viêm Hoàng ngay, tôi có thể làm như chưa có gì xảy ra."
Gã ta cảm thấy Hôi Hùng đang gây sự với mình, cũng chẳng biết có phải não bị úng
nước hay không, chỉ dựa vào mỗi Hôi Hùng gã mà dám la lối trước mặt mình? Còn bảo
muốn xử lý Từ Thanh Tùng ngay trên địa bàn của mình?
Ha ha, xem ra sau khi Hôi Hùng và Vu Tắc Thành trèo lên được thuyền lớn nhà họ
Tề, đã càn rỡ hơn nhiều rồi đấy!
"Còn dám nói tôi giao cháu mình là Thanh Tùng ra nữa à, đúng là buồn cười quá thể."
Viêm Long cười gằn nói.
"Nếu như tôi nhất quyết muốn ông giao Từ Thanh Tùng ra thì sao?" Lâm Ẩn nói rất
thản nhiên.
Nghe thế, Viêm Long lạnh lùng nhìn về phía Lâm Ẩn, quát lớn lên: "Cậu là cái thá gì?
Ở đây có chỗ cho cậu xen vào à?"
"Chỉ là một con chó săn nhỏ nhoi mà dám lên tiếng trước mặt tôi?" Viêm Long tỏ vẻ
xem thường, lại nhìn về phía Đường Hôi: "Tôi mất kiên nhẫn rồi đấy, Hôi Hùng, cậu đừng
rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Bây giờ mau cút ra khỏi thành Viêm Hoàng
cho tôi, đại ca Vu Tắc Thành của cậu bên kia tôi sẽ tự mình đánh tiếng sau!"
Nói xong, Viêm Long vỗ tay cái bốp, trông khí thế vô cùng.
Rầm, bấy giờ, mấy cửa lớn trong phòng đều bị đẩy ra, từng gã đàn ông lạnh lùng,
thân mặc vest lục tục xông vào, có tới gần trăm tên vệ sĩ tinh anh thân thủ siêu phàm.
Hơn nữa, áo vest tên nào cũng để mở, tay bọn chúng đều đút vào trong túi áo trong,
trông dáng vẻ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng nổ đạn, trông khá là đáng sợ.
"Chuyện này..." Sắc mặt Đường Hôi cũng có chút lo lắng, không ngờ Viêm Long nói
trở mặt là trở mặt ngay, lại chuẩn bị nhiều tay súng wor xung quanh phòng tiệc đến vậy, bất
cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay được.
Vẻ mặt của Lâm Ẩn vẫn thản nhiên, nhìn về phía Viêm Long rồi nói một cách hờ
hững: "Sao thế? Ông đang bày ra một bữa tiệc máu đấy à?"
"Mẹ nó, một tên nhà quê tỉnh lẻ, còn là một thằng ở rể bám váy đàn bà, đến giờ mà
vẫn giả vờ giả vịt với tao à?" Từ Thanh Tùng tỏ vẻ âm u, duỗi tay chỉ vào Lâm Ẩn mà mắng
với vẻ tức giận: "Tao cũng khâm phục lòng dũng cảm của mày đấy, trước tình hình này mà
mày còn giả bộ bình tĩnh được như thế? Mày tin không, ông sẽ lập tức sai người ném mày
vào sông Đế Giang để tỉnh táo lại đấy?"
Từ Thanh Tùng tỏ vẻ rất tự tin, dương dương tự đắc đánh giá Lâm Ẩn.
Trong lòng hắn ta đã bắt đầu lên kế hoạch phải đánh đập thằng ngu xuẩn Lâm Ẩn này
như thế nào.
"Mời Hôi Hùng ra ngoài cho tôi. Sau đó đánh tên họ Lâm điếc không sợ súng này què
một chân rồi tính tiếp." Viêm Long lạnh giọng ra lệnh với đám đàn em vừa xông vào phòng
tiệc của mình.
Rầm, lần này người từ khắp nơi đã bao vây họ lại.
"Viêm Long, ông muốn làm gì? Không tuân theo quy củ sao? Tôi nói cho ông biết, anh
Lâm là bạn bè thân thiết với đại ca Vu! Lửa giận của Vu đại ca ông có gánh nổi không?"
Đường Hôi đứng phắt dậy, lạnh lùng cảnh cáo, trên trán đã đổ mồ hôi.
Nếu hôm nay anh Ẩn xảy ra chuyện bất trắc gì ở thành Viêm Hoàng này, tội lỗi của gã
quá lớn, có chết ngàn lần cũng không hết tội!
"Ha ha, Vu đại ca?" Viêm Long cười lạnh, ánh mắt hiện lên vẻ hung tàn: "Lúc Viêm
Long tao xưng vương xưng bá, Vu Tắc Thành vẫn chỉ là một tên tôm tép ở khu Trung Thiên
mà thôi, bây giờ gặp vận đổi đời là đã không để tao vào mắt rồi à?"
Nói xong, Viêm Long vung tay lên quát: "Ra tay!"
Vừa dứt lời, lập tức có một đám đàn ông mặc vest xông vào, mục tiêu đều là Lâm
Ẩn, vung tay muốn bắt anh lại.
Lâm Ẩn mặt không biến sắc, nâng tách trà trên bàn lên uống một hớp, ngôi nguyên
tại chỗ không làm gì, hoàn toàn không để ý đám tay đấm đang xông lên này.
Ầm!
Hades đứng phía sau Lâm Ẩn đột nhiên xoay người đứng chắn trước, hất tay tung ra
hai đấm về phía đối diện, hai tên vệ sĩ đang xông đến đã lập tức gục xuống đất, vỡ đầu chảy
máu.
Tiếp đó, Hades lại nhanh chóng tung chân quét ngang, vừa mạnh vừa nhân, chân
quét đến đâu là tiếng xương gãy vang răng rắc truyền đến đó, đánh gục toàn bộ đội vệ sĩ
mặc vest kia chỉ trong chốc lát.
"Ối á!"
"Đau quá!"
Không tới một phút, một đội vệ sĩ xông lên muốn bắt Lâm Ẩn đã bị Hades đánh nằm
la liệt dưới đất, kêu gào thảm thiết, từng tên đều bị vỡ đầu chảy máu, cơ thể xụi lơ.
"Đm, còn dám đánh trà?" Từ Thanh Tùng cười gằn nhìn Lâm Ẩn: "Tên rác rưởi nhà
mày, nghĩ rằng có một tên vệ sĩ biết đánh nhau ở bên cạnh là muốn làm gì thì làm à?"
"Nổ súng đi, bắn tên vệ sĩ không biết sống chết này thành phế vật cho tôi." Viêm Long
lên tiếng với giọng điệu tàn nhẫn, không hề bị thân thủ mạnh mẽ của Hades dọa sợ.
Trong tích tắc này, mười mấy nòng súng đồng thời nhắm vào Hades.
Chương 262 - Đánh mày ra bã
Đối mặt với mười mấy họng súng, Hades chỉ nhếch môi nở nụ cười hung ác.
Thân là vua đặc công khiến người ta sợ mất mật khi nghe đến tên mình, Hades cũng
không biết bản thân mình đã chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm khôn lường, chứng
kiến bao nhiêu cảnh tượng đáng sợ, hắn ta gây dựng danh tiếng cho mình sau những cuộc
chém giết trong mưa bom bão đạn.
Chỉ với mười mấy tay súng như thế này mà đòi đánh bại được hắn ta hay sao? Nực
cười.
Đùng!
Một gã vệ sĩ có gương mặt lạnh tanh nổ súng trước, gã nhắm thẳng vào bắp chân
của Hades.
Nhưng mà, một cảnh tượng khiến người ta bất ngờ đã xảy ra.
Cơ thể của Hades lao vút về phía Viêm Long, người đàn ông đang ngồi trên chiếc
ghế ở đối diện.
Một tiếng ầm vang lên, viên đạn đập xuống mặt đất, Hades đã lao đến trước mặt
Viêm Long, hắn ta giơ tay bóp chặt cổ họng gã ta, nhấc Viêm Long lơ lửng trên không trung.
“Á! Chuyện gì thế này? Mày muốn làm gì?”
Viêm Long sợ đến nỗi mắt của gã ta trừng to, gương mặt trắng bệch vì hãi hùng, gã
ta chẳng ngờ mình lại bị vệ sĩ của Lâm Ẩn khống chế trong lúc không đề phòng, cổ họng suýt
nữa đã bị bẻ gãy.
Chỉ cần Hades mạnh tay hơn, hoặc là bóp cổ họng gã ta thêm chừng hai phút nữa
thôi thì chắc chắn gã ta sẽ chết trong tay Hades ngay.
“Á á á!” Viêm Long rú lên đầy đau đớn, gương mặt gã ta xanh mét, cảm thấy khó thở
vì thiếu oxy, gần như có thể chết ngạt bất kỳ lúc nào.
“Đừng làm thế, người anh em, có chuyện gì thì từ từ rồi nói, đừng, đừng làm bậy!”
Viêm Long nói với Hades, gương mặt gã ta toát ra vẻ kinh hoảng.
Gã ta sợ mất mặt, đây là võ công thần thánh nào vậy?
Trong lúc bị bọn đàn em của mình nhắm thẳng súng vào người, hắn ta vẫn có thể ra
tay trước, đạn chưa ghim vào da thịt hắn ta, hắn ta đã có thể khống chế được mình.
“Mau bỏ Viêm Gia ra! Cái thằng điên này, mày muốn làm gì thế?”
“Mau buông Viêm Gia ra, chứ bằng không tao sẽ đánh chết mày!”
Bọn đàn em dưới trướng Viêm Long đều hoang mang, đại ca mình bị kẻ khác khống
chế, chúng cũng không biết phải giải quyết thế nào mới phải.
Chúng đã theo Viêm Long vào sống ra chết nhiều năm liền, nhưng chưa bao giờ gặp
phải tình huống như vậy, kẻ địch đáng gờm nhường này.
Hắn ta đúng là một con quái vật, tốc độ ra đòn nhanh nhẹn, bị mười mấy người chĩa
súng vào mình cũng không sợ hãi, cũng không biết cái tên này chui từ đâu ra?
“Đường Hôi, Lâm Ẩn! Mày còn không biết đường kêu cái thằng vệ sĩ ngu xuẩn này
ngừng tay à? Nếu như mày làm chú Viêm của tao bị thương thì hai tụi mày đều phải chôn
cùng!” Từ Thanh uy hiếp bằng giọng lạnh lẽo.
Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh, rồi quay sang nhìn Từ Thanh Tùng.
“Bắt tao chôn cùng?” Lâm Ẩn cười lạnh, đáp lại anh ta: “Chỉ dựa vào đám ô hợp
chúng bây thôi sao?”
“Đm, mày ăn nói ngông cuồng thật!” Từ Thanh Tùng cáu gắt: “Hôm nay tao phải coi
coi mày bước chân ra khỏi thành Viêm Hoàng bằng cách nào, hơn một trăm đàn em của
chú Viêm canh chừng cả trong và ngoài, mày có là thần tiên thì cũng không thể chạy thoát
nổi đâu!”
Hades nhìn Từ Thanh Tùng với ánh mắt lạnh lẽo, tay hắn ta vẫn ghìm chặt Viêm
Long, hắn ta nhấc chân đá vào bụng Từ Thanh Tùng với tốc độ nhanh như chớp!
“Á!”
Cú đá này khiến cho Từ Thanh Tùng rú lên đau đớn như heo bị chọc tiết, hắn ta văng
thẳng vào vách tường rồi té mạnh xuống mặt đất, miệng nôn ra vài bụm máu tươi, muốn nói
chuyện nhưng lại không thốt nổi nên lời, chỉ biết nhìn Hades với vẻ không phục.
“Trời ạ, không ngờ mày lại dám động tay động chân? Hôm nay tụi mày muốn chết ở
đây à?” Thủ lĩnh của đội vệ sĩ dưới trướng Viêm Long lạnh giọng uy hiếp.
“Bỏ Viêm Gia ra ngay thì tụi mày còn có đường sống, chứ bằng không hôm nay sẽ
chết hết!” Giọng nói của thủ lĩnh đội bảo vệ lạnh tanh, gã tỏ ra hết sức tự tin.
Bọn họ luôn cho rằng Lâm Ẩn và vệ sĩ của anh chỉ đang lên cơn điên, muốn tìm chết
mà thôi.
Đây là thành Viêm Hoàng, là địa bàn của Viêm Gia, có vài trăm gã bảo vệ canh phòng
cẩn mật cả trong và ngoài, nếu bọn họ dám đánh Viêm Gia và anh Từ đến chết ở đây thì
hôm nay có mọc cánh cũng khó mà bay khỏi nơi này được!
“Anh Ẩn, lần này anh muốn xử lý như thế nào?” Đường Hôi nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt
căng thẳng.
Gã không ngờ rằng lần này Lâm Ẩn đến thành Viêm Hoàng, vừa bất đồng quan điểm
đã trở mặt, anh cư xử ngông cuồng thật.
Có nói thế nào đi chăng nữa thì Viêm Long cũng là người đỡ đầu trong khu Viêm
Hoàng ở thủ đô, tinh anh và nhân tài dưới trướng gã ta không hề ít chút nào, nhất là muốn
bình an đi ra hỏi địa bàn của gã ta thì khó quá.
Thấy Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh nhấp trà, Đường Hôi dè dặt nói: “Anh Ẩn, nếu như sớm
biết anh muốn trở mặt thì tôi đã dẫn thêm nhiều người rồi. Hay là để tôi gọi điện thoại gọi bọn
đàn em qua, anh thấy thế nào?”
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh hờ hững đáp: “Không cần phải gọi
người đến.”
“Vâng, vâng.” Đường Hôi vội cúi đầu xuống, gã không dám phản bác Lâm Ẩn.
Nói đến đây, Lâm Ẩn chậm rãi đứng đậy, đi về phía Viêm Long đã bị Hades khống chế
ấy.
“Họ Lâm kia, mày muốn làm gì?” Viêm Long nhìn Lâm Ẩn, gương mặt gã ta sa sầm,
ánh mắt ngùn ngụt lửa, chỉ mong có thể lấy súng bắn chết Hades và Lâm Ẩn tại chỗ mà thôi,
không ngờ bọn họ lại dám đối xử với gã ta như vậy!
“Tao cảnh cáo mày, mọi chuyện đã tiến triển đến nước này rồi. Mày không còn đường
lui nữa đâu, tao phải giết chết mày!” Viêm Long rống lên một tiếng đầy tức giận: “Không
những muốn giết mày, mà tao sẽ cử người đi giết hết những người thân có cùng dòng máu
với mày nữa!”
“Bốp!”
Lâm Ẩn bước đến giáng một bạt tai vào mặt Viêm Long. Viêm Long bị đánh đến nỗi
phải cắn răng nghiến lợi, cơ thể run rẩy vì tức giận.
Một ông trùm, một người đỡ đầu ở thủ đô như gã ta có bị người khác hạ nhục như
thế này bao giờ đâu?
“Chỉ với mày mà còn muốn giết tao à?” Giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh, ý định giết
người hiện rõ trong ánh mắt.
“Viêm Long? Ha, tên của mày nghe kêu lắm đấy.” Lâm Ẩn ung dung cất tiếng nói:
“Hôm nay, tao sẽ đánh cho mày ra bã.”
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn giật Viêm Long ra khỏi tay Hades, anh mạnh tay quật gã
ta xuống đất vài lần như thể đang chơi thả diều, hai tiếng bốp bốp vang lên, Viêm Long bị đập
đến nỗi toác đầu chảy máy, gã ta liên tục rên rỉ vì đau.
Rồi sau đó, Lâm Ẩn nhấc chân đạp xuống mặt Viêm Long, làm gã ta nôn ra một bụm
máu tươi, rồi rú lên thê thảm.
Viêm Long tỏ ra giận dữ cực kỳ, trong lòng lại thầm than khổ, không ngờ trông cái
thằng họ Lâm này chẳng ra gì, nhưng cậu ta lại mạnh mẽ như thế, bị anh đạp chân vào
người như thể bị chiếc xe tải cỡ lớn nghiến qua, nội tạng đều vỡ nát hết.
“Viêm Long, bây giờ tao hỏi mày lại một lần nữa, tao muốn mày giao thằng Từ Thanh
Tùng ra đây, mày có giao hay không?” Lâm Ẩn hỏi gã ta bằng giọng lạnh tnah, anh nhìn Viêm
Long với ánh mắt rét lạnh.
“Hộc!” Viêm Long không ngừng thở hồng hộc, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, gã
ta ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Ẩn.
Đến bây giờ gã ta mới nhận ra rằng, không ngờ Lâm Ẩn lại hung hãn như thế, anh
hoàn toàn không phải là thằng nhà quê, thằng chạy vặt chỉ biết cậy nhờ Hôi Hùng.
Chương 263 - Ông có khả năng cá chết lưới rách sao?
“Mày muốn tao giao người cho mày hả?” Gương mặt Viêm Long toát ra vẻ ngạc
nhiên, gã ta không ngờ rằng Lâm Ẩn lại yêu cầu mình giao Từ Thanh Tùng cho anh xử lý?
Thằng họ Lâm này đang nghĩ gì trong đầu thế, ngông cuồng đến thế ư?
Cậu ta đến thành Viêm Hoàng để bắt người sao?
Đúng thật là, mình và Từ Thanh Tùng không kiếm chuyện với cậu ta là tốt lắm rồi,
không ngờ cậu ta lại dám bắt mình giao Từ Thanh Tùng ra?
Viêm Long nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng, gã ta muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại
bị Hades ghìm cứng, những lời định thốt ra lại nuốt ngược vào trong bụng, gã ta sợ mình sẽ
bị cái tên vệ sĩ người nước ngoài này vung tay quét chân đánh chết ngay tại chỗ nếu chọc
giận hắn ta.
“Lâm Ẩn, mày đừng ức hiếp người quá đáng, mày còn muốn làm gì nữa?” Từ Thanh
Tùng tỏ vẻ hoảng hốt, hắn ta thẹn quá thành giận: “Tao nói cho mày biết, cho dù vệ sĩ của
mày có giỏi võ đến mức nào đi chăng nữa thì mày vẫn không phải là đối thủ của tao trong thủ
đô đâu!”
Vốn dĩ hôm nay hắn ta tới nhờ ông trùm Viêm Long giúp mình trút giận, thấy Lâm Ẩn
bị người khác dẫn vào trong khu Viêm Hoàng mà vẫn lơ ngơ, hắn ta cứ tưởng mình sắp sửa
có thể đánh cho anh một trận, nào ngờ lại gặp phải tình huống như thế này.
Không ngờ Lâm Ẩn chỉ dẫn theo một tên vệ sĩ thôi mà lại dám ra tay đánh nhau trong
khách sạn Viêm thị, anh ngông cuồng quá đi mất!
Lâm Ẩn vẫn tỏ ra điềm tĩnh: “Đường Hôi, dẫn Từ Thanh Tùng đi.”
Sau khi nói dứt lời, Đường Hôi bèn bước đến gần Từ Thanh Tùng với gương mặt
nghiêm túc, gã hoàn toàn phớt lờ cả trăm tên đàn em của Viêm Long đang có mặt ở đây.
“Không! Không! Chú Viêm! Giúp cháu với, đừng để bọn họ dẫn cháu đi mà!” Từ
Thanh Tùng vội vàng lùi bước ra sau, hắn ta hoảng hốt vô cùng.
Nếu như đêm nay thật sự bị Đường Hôi bắt đi, tên vệ sĩ của Lâm Ẩn lại hung hãn như
thế, e là hắn ta sẽ bị đánh đến bán sống bán chết mất thôi!
Lúc Từ Thanh Tùng còn định nói tiếp, Đường Hôi đã đi đến trước mặt hắn ta, gã
vung tay tát vào mặt hắn ta hai cái, khiến đầu của hắn ta ngả lệch sang một bên rồi mới giơ
tay túm lấy.
Đường Hôi đã bán mạng lăn lộn trong vùng xám nhiều năm trời, cũng rất giỏi đánh
nhau, xử lý hạng con ông cháu cha chỉ biết đắm chìm trong rượu và gái như Từ Thanh Tùng
chỉ là chuyện dễ như bỡn mà thôi,
Bọn đàn em dưới trướng Viêm Long chỉ dám mở trơ mắt ra mà nhìn, trong lòng hết
sức căng thẳng, dù gì đại ca của mình cũng đang nằm trong tay người khác, không thể hành
động lỗ mãng được.
“Chú Viêm, chú mau kêu đàn em của mình đánh bại bọn nó đi chứ!” Từ Thanh Tùng
bị Đường Hôi túm lấy ngay, hắn ta kêu la oai oái, gương mặt có vẻ hoảng hốt đến tột cùng.
“Đường Hôi, mày còn không mau cản người của mình lại đi? Lẽ nào thật sự muốn
giúp nó à? Mày có biết bây giờ nó đang làm trò điên cuồng đến mức nào không? Nếu xảy ra
phiền phức lớn thì mày gánh nổi chứ?” Viêm Long đanh giọng lại, gã ta không dám tin tưởng
vào mắt mình.
Đường Hôi cũng là tay lõi đời lăn lộn nhiều năm trong Vùng Xám, sao có thể làm ra
chuyện ngu xuẩn đến mức này? Không ngờ gã lại dám bắt Từ Thanh Tùng đi trước mắt
nhiều đàn em của mình như vậy?
Lẽ nào gã thật sự muốn trở mặt chống đối nhà họ Từ vì một thằng nhà quê đến từ
tỉnh khác sao?
“Đường Hôi! Cho dù mày không xem Từ Thanh Tùng ra gì thì cũng phải nhớ rằng Từ
Thanh Tùng là con trai của Từ Trường Phong, mày muốn đối đầu với nhà họ Từ cho đến
cùng sao?” Viêm Long hỏi Đường Hôi với giọng lạnh lùng.
Đường Hôi chỉ cười lạnh chứ không nói năng gì, nhà họ Từ là một trong số năm gia
tộc quyền quý hàng đầu ở thủ đô, đúng là bọn họ có thế lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng trước
mặt anh Ẩn, chúng cũng chẳng là cái thá gì.
Dù sao đi chăng nữa, nhà họ Từ không phải chỉ là của mỗi Từ Thanh Tùng, còn nhà
họ Tề hùng mạnh ở thủ đô chỉ nhờ có một tay Lâm Ẩn là đã phất lên lại lần nữa!
Hai người họ khác nhau như rồng thật và hạng giun dế.
Cốc cốc!
Vào lúc này, đột nhiên những cánh cửa trong phòng ăn đều mở tung ra, những gã
đàn ông mặc vest túa vào, trông có vẻ hết sức khí thế.
“Viêm Gia, ai đang kiếm chuyện ở đây vậy ạ?
“Viêm Gia, anh không sao chứ? Khi nãy tôi nhận được điện thoại, nghe nói có người
dám tỏ vẻ ngang ngược ở đây nên tôi dẫn người đến ngay lập tức!”
Bọn đàn em gần thành Viêm Hoàng của Viêm Long vừa hay tin đã vội vàng đến đây
ngay, hơn hai trăm người, đứng đầy cả trong và ngoài phòng.
Lâm Ẩn đảo mắt nhìn bọn chúng với vẻ điềm tĩnh, có thể nói là số người kéo đến
đông nghìn ngịt, xuyên qua lớp kính thủy tinh của phòng ăn còn có thể nhìn đội ngũ đàn ông
mặc vest đen đang đứng chờ lệnh ở phía bên ngoài.
“Đm, thằng ngu này từ đâu ra đây? Không ngờ lại dám bất kính với Viêm Gia?”
Thủ lĩnh của bọn đàn ông mặc vest quát thẳng vào mặt Hades, trông hắn có vẻ rất
hung hăng.
Hắn cầm súng trong tay, đảo mắt đánh giá Đường Hôi và Lâm Ẩn, ánh mắt trở nên
hung ác vô cùng: “Hôi Hùng à? Còn có cái thằng họ Lâm gì đây nữa? Đúng rồi, nói mày đấy,
mày nhìn con mẹ gì? Nhìn nữa thì tao đánh chết mày ngay!”
“Tao chỉ đếm đến mười, nếu hai thằng ngu chúng mày còn không chịu thả người ra
thì tao sẽ đánh chúng mày cho ra bã!”
Tên thủ lĩnh xông vào khi nãy ỷ thế mạnh người đông, nói năng vô cùng ngang
ngược.
Lâm Ẩn chỉ nhìn bọn chúng với ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên anh vung tay, hất văng
tách trà trong tay đi.
Một tiếng bốp vang lên.
Tách bàn đập vào ngay đầu gã đàn ông mặc vest đang tỏ vẻ hung hăng ấy rồi vỡ tan
trong nháy mắt, khiến cho hắn toác đầu chảy máu, phải lùi về sau liên tục vài bước, trông
nhếch nhác vô cùng.
“Đm, muốn chết à! Mày dám ném tách trà vào mặt tao sao?” Tên thủ lĩnh mặc vest
chợt rống lớn, hắn rút khẩu súng từ trong quần áo của mình ra, nhắm thẳng vào Lâm Ẩn.
Tiếng roạt roạt vang lên, thấy thủ lĩnh của mình đã rút súng ra, mấy mươi gã vệ sĩ
mặc vest đen đều không hẹn mà cùng lôi súng của mình ra, chúng đều nhắm thẳng vào Lâm
Ẩn với vẻ mặt lạnh lùng, cảnh tượng này trông có vẻ đáng sợ đến lạ lùng.
“Hoa Xà? Mày muốn làm gì? Đại ca Viêm Long của mày đang nằm trong tay bọn tao,
mày có dám nổ súng không?” Giọng nói của Đường Hôi lạnh tanh, gã nhìn đám người xông
vào đây như thể đang đối mặt với kẻ địch đáng gờm.
Gã quen biết với tên cầm đầu xăm trổ đầy người này, biệt danh của hắn là Hoa Xà, là
tên đàn em được Viêm Long tin tưởng, nổi danh độc ác ở vùng xám, trước nay luôn hành xử
điên cuồng, không bao giờ lo đến hậu quả.
“Hôi Hùng, nếu như tụi mày không muốn chết thì thả người mau rồi bó tay chịu trói!”
Hoa Xà giở giọng uy hiếp.
Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn Hoa Xà rồi hờ hững nói: “Mày nổ súng xem xem.”
Hoa Xà híp mắt lại, hắn nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng.
Vào lúc này, một tiếng ầm vang lên, đột nhiên Hades vung tay ném Viêm Long vào
chiếc bàn gỗ, hắn ta rút khẩu súng vắt ngay eo lên, chỉ thẳng nòng súng vào trán Viêm Long,
khiến cho gã ta sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Đừng! Tụi mày đừng hành xử lỗ mãng!” Mồ hôi túa ra trên trán Viêm Long, gã ta vội
vàng cất tiếng nói: “Hoa Xà, mau kêu đàn em của mày bỏ súng xuống! Có nghe không!”
Hoa Xà ngập ngừng đôi chút rồi phất tay, bọn đàn ông mặc vest đều buông tay xuống
nhưng không hề cất súng đi, chúng vẫn tỏ vẻ cảnh giác cao độ, ai nấy đều nhìn Lâm Ẩn trân
trân với ánh mắt lạnh lùng.
“Lâm Ẩn, kêu vệ sĩ của cậu bỏ súng xuống mau lên, tôi đảm bảo hôm này cậu có thể
bình an bước ra khỏi thành Viêm Hoàng.” Viêm Long nghiêm mặt mà nói: “Tôi cũng có thể
làm chủ, giúp cậu và Từ Thanh Tùng giải quyết khúc mắc với nhau bằng phương pháp hòa
bình, thế nào?”
Thấy Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì, trong lòng Viêm Long vô cùng căng thẳng, gã ta bèn
nói tiếp: “Lâm Ẩn, tôi cũng là người có máu mặt ở thủ đô, hôm nay tôi thề thốt như vậy trước
mặt đám đông thì chắc chắn sẽ không nuốt lời. Nói được làm được, chỉ cần cậu chịu bỏ
qua, tôi đảm bảo rằng sau này sẽ không kiếm chuyện với cậu nữa.”
Viêm Long đã xuống nước trước, hết cách rồi, tác phong hành xử của Lâm Ẩn cứng
rắn quá đi mất!
Đàn em của gã ta đều đã cầm súng xông vào đây rồi, nhưng không ngờ Lâm Ẩn vẫn
hống hách như vậy.
Nếu như cứ tiếp tục giằng co thế này, Viêm Long cũng không chắc có thể giữ nổi cái
mạng nhỏ của mình hay không nữa.
“Lâm Ẩn, lẽ nào cậu muốn cá chết rách lưới hay sao?” Giọng nói của Viêm Long lạnh
tanh: “Cho dù cậu có thể khử được tôi và Từ Thanh Tùng thì đàn em của tôi cũng sẽ nghiền
xương cậu thành tro bụi ngay!”
“Cá chết rách lưới?” Lâm Ẩn lắc đầu: “Ông có khả năng này à?”
Chương 264: Dám hét nữa sẽ bắn vỡ đầu mày
"Tôi không có thực lực này?" Ánh mắt Viêm Long lộ vẻ kinh ngạc, gã ta không ngờ Lâm
Ẩn lại nói ra câu như vậy: "Toàn bộ đàn em của tôi đã đến rồi, cậu cảm thấy ở đây có nhiều
người như vậy mà không xử được cậu?"
"Nói thật, Lâm Ẩn tôi thừa nhận cậu can đảm hơn người, chỉ dựa vào phần can đảm này
cũng đã là một nhân vật hiếm thấy rồi." Viêm Long nói rất chậm rãi: "Từ Thanh Tùng cậu
cũng đã đánh rồi. Chuyện đã loạn đến mức này, nếu không chịu rút tay về thì sẽ rất khó dọn
dẹp hậu quả đấy."
Lâm Ẩn thờ ơ uống một hớp trà, không tỏ thái độ gì.
Vẻ mặt Viêm Long căng thẳng, gã ta thật sự không rõ sức mạnh của Lâm Ẩn rốt cuộc
bắt nguồn từ đâu, tại sao lại có sự tự tin lớn đến thế? Làm loạn ở thành Viêm Hoàng đến thế
mà còn bình tĩnh uống trà được?
Trong lòng gã ta đã bắt đầu có chút hối hận vì đã ra mặt giúp Từ Thanh Tùng, vốn nghĩ
rằng chỉ xử lý một thằng đàn em của Đường Hôi, nhưng hôm nay xem ra Lâm Ẩn này rõ
ràng không phải là người đơn giản.
Bây giờ tính mạnh đã bị người ta nắm trong tay, bị đánh ngay tại địa bàn của mình, mặt
mũi coi như đã mất hết thì thôi, còn phải nơm nớp lo sợ nữa.
Nhất là đã trầy trật vậy rồi mà còn chưa yên chuyện.
Điệu bộ ngày hôm nay của thị phi rõ ràng là nhất định phải xử Từ Thanh Tùng.
Làm gã ta tiến lùi đều khó, nếu trơ mắt ngồi xem, Từ Thanh Tùng bị Lâm Ẩn quăng
xuống sông thì phải làm sao? Sau chuyện này chẳng phải nhà họ Từ ở thủ đô sẽ tìm mình
tính sổ đầu tiên à? Nhưng nếu muốn khư khư bảo vệ cho Từ Thanh Tùng thì tính mạng cũng
khó mà an toàn.
"Chú Viêm! Tối hôm nay chú phải bảo vệ cháu, không thể để họ Lâm kia dẫn cháu đi
được!" Từ Thanh Tùng cầu xin, bị Đường Hôi cầm súng dí vào đằng sau, trong lòng đã kinh
hoàng lắm rồi.
Là một công tử bột chỉ biết sống phóng túng và chơi gái, Từ Thanh Tùng đã trải qua
không biết bao cảnh đời, nhưng vẫn chưa từng gặp tình huống nào như đêm nay cả.
Đường đường là Viêm Long - ông trùm khu Viêm Hoàng lại bị người ta đánh ngay trên
địa bàn của mình, không những thế, hơn trăm tên đàn em đã cầm súng xông đến đây rồi mà
vẫn chưa dẹp yên chuyện được?
Nhìn dáng vẻ này, Lâm Ẩn và Đường Hôi hoàn toàn không quan tâm đến thế lực của
Viêm Long, cũng không kiêng kị thế lực chống lưng cho mình là nhà họ Từ, như thể quyết
phải tiêu diệt hắn ta cho bằng được!
"Thanh Tùng, cháu yên tâm đi, đây là địa bàn của chú, trừ khi bọn họ cũng không muốn
chết, nếu không thì đừng hòng dẫn cháu đi." Viêm Long nhắm mắt lại nói.
Nói xong, Viêm Long ra hiệu cho Hoa Xà đàn em của mình bằng ánh mắt.
Hoa Xà ngầm hiểu rồi gật đầu, lần nữa giương súng trong tay lên, một đám đàn ông mặc
áo vest đen khác cũng đồng loạt đưa súng lên nhắm vào nhóm người Lâm Ẩn.
Khóe miệng Lâm Ẩn khẽ cong lên thành nụ cười khẩy, nhìn Viêm Long một chút rồi nói:
"Nghĩa là ông có liều mạnh cũng phải bảo vệ cho bằng được cái thằng ngu xuẩn kia?"
Vẻ mặt Viêm Long vô cùng căng thẳng, trong chốc lát không dám nhìn Lâm Ẩn.
Đây là lúc căng thẳng ngàn cân treo sợi tóc, hoàn toàn không biết Lâm Ẩn tiếp theo sẽ
làm ra hành động điên cuồng nào rồi thành thế cá chết lưới rách, nên gã ta chẳng dám chọc
Lâm Ẩn tức giận.
Lộc cộc.
Trong tình cảnh toàn trường đang im lặng, mỗi người đều trầm mặc trong căng thẳng,
ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh giày da nện xuống đất.
Một người đàn ông trung niên mặc jacket màu nâu, khuôn mặt trông rất uy nghiêm, bên
cạnh con dẫn theo mười mấy đàn em, đi vào phòng tiệc.
"Ơ, đây là? Vu Tắc Thành?" Viêm Long nhíu mày lại nhìn người đang đi đến.
"Vu đại ca, anh tới đây cũng vừa khéo đấy. Hôi Hùng và Lâm Ẩn dưới trướng anh đến
gây sự ở địa bàn của tôi, đòi phải dẫn cậu hai nhà họ Từ đi cho bằng được, còn cầm súng
chĩa vào tôi, chuyện này anh có thể cho tôi một câu trả lời hợp lý được không." Viêm Long
nghiêm mặt lại nói.
Vu Tắc Thành hoàn toàn không để ý đến Viêm Long, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía
Lâm Ẩn, rồi lau mồ hôi trên trán đi.
"Anh Ẩn, tôi đến chậm mất, ngại quá, bên anh không xảy ra chuyện gì chứ?"
Vu Tắc Thành vừa nghe tin Lâm Ẩn và Đường Hôi đến khu Viêm Hoàng tìm Viêm Long
thương lượng là lập tức vội chạy đến ngay, không ngờ lúc đến nơi đã thấy cục diện giương
cung bạt kiếm thế này, Viêm Long dám sai người chĩa súng vào anh Ẩn? Đm, nếu mà khai
chiến thật thì mảnh trời ở nơi thủ đô này cũng phải sập đó!
"Không có chuyện gì." Lâm Ẩn trả lời một cách thản nhiên.
"Anh Ẩn? Là sao?" Viêm Long cảm thấy tình hình không đúng lắm, tại sao Vu Tắc Thành
lại gọi tên họ Lâm này là anh?
Chẳng lẽ Lâm Ẩn này không phải là đàn em của Đường Hôi và Vu Tắc Thành, mà là một
nhân vật rất có máu mặt?
"Vu đại ca, tôi là Từ Thanh Tùng, bố tôi là Từ Trường Phong, ông cũng quen đấy." Từ
Thanh Tùng mở miệng nói: "Đàn em của ông dám cầm súng chĩa vào đầu tôi và chú Viêm,
ông không cho tôi một câu trả lời hợp lý, việc này không xong đâu."
Trong mắt Từ Thanh Tùng, Vu Tắc Thành tự mình đến đây thì chuyện vẫn còn dễ giải
quyết, người ta có câu Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi, hai tên đàn em Đường Hôi
và Lâm Ẩn này dám làm chuyện liều lĩnh không biết sống chết, nhưng Vu Tắc Thành thân là
đại ca, đã từng nếm được sự lợi hại của nhà họ Từ ở thủ đô, dù sao cũng biết điều hơn,
chắc sẽ hiểu được nặng nhẹ trong đấy?
"Tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hợp lý." Vu Tắc Thành nói với vẻ không cảm xúc.
"Tốt! Vẫn là Vu đại ca dễ nói chuyện nhất." Viêm Long thở phào nhẹ nhõm rồi nói, như
thể sống sót sau tai nạn.
Vẻ mặt căng thẳng của Từ Thanh Tùng cũng hoà hoãn lại, nhìn sang Lâm Ẩn rồi lớn
giọng: "Lâm Ẩn, ngay cả đại ca của mày cũng đã lên tiếng rồi, mày còn không bảo chúng thả
chú Viêm và tao ra? Dám làm càn nữa à? Mày sắp gặp họa đến nơi rồi đấy biết không?"
Ầm!
Từ Thanh Tùng vừa dứt lời, Vu Tắc Thành đã đưa tay bắn một phát súng vào bắp chân
của hắn ta.
"Á!"
Từ Thanh Tùng đau đớn ngã khuỵu xống đất, nghẹn ngào hét lên, ánh mắt tràn ngập sự
sợ hãi nhìn chằm chằm vào Vu Tắc Thành.
"Này! Vu đại ca, ông, ông nổ súng?"
"Ơ, ơ..."
Một cảnh này đã dọa mọi người ở đây sợ run lên, hoàn toàn không ngờ rằng Vu Tắc
Thành vừa đến đã nổ súng vào Từ Thanh Tùng, chấn động quá đi mất!
Ngay cả Hoa Xà cùng một đám đàn em của Viêm Long cũng không dám nhúc nhích, ai
nấy đều sợ xanh cả mặt.
"Từ Thanh Tùng, mày dám hét thêm một câu nào trước mặt anh Ẩn, tao sẽ nổ súng bắn
nát đầu mày." Vu Tắc Thành gắt giọng lên.
Hai mắt Viêm Long toát ra vẻ sợ hãi, cũng không hiểu nổi đây là tình huống gì, người
thận trọng như Vu Tắc Thành sao lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy được? Hắn định khai
chiến với nhà họ Từ sao?
"Không! Đừng giết tôi! Chú Viêm, chú cứu cháu với, bảo người đến giúp đi, đây là địa
bàn của chú mà!" Từ Thanh Tùng sợ vỡ mật, điên cuồng gào lên, như thể bị một nhát súng
ấy bắn thủng lá gan của mình rồi.
"Viêm Long, tất cả người của tôi đều đang chờ ở ngoài khách sạn Viêm thị." Vu Tắc
Thành nhìn sang Viêm Long, nói với giọng bình tĩnh: "Anh nghĩ cho kỹ, anh có sức liều một
trận với tôi không?
Chương 265: Không cam lòng cũng phải cúi đầu
Vẻ mặt Viêm Long lộ vẻ cay đắng, gã ta căn bản không dám phản bác Vu Tắc Thành.
Gã ta nào ngờ Vu Tắc Thành sẽ đích thân ra mặt cho chuyện này, đã nổ một phát súng
nữa, còn bố trí người canh gác xung quanh khách sạn nữa, bỏ ra công sức lớn như vậy chỉ
để giúp đỡ một tên Lâm Ẩn nhà quê đến từ tình ngoài sao?
Phải biết rằng dựa vào thế lực hiện tại của Vu Tắc Thành đã mạnh hơn Viêm Long rất
nhiều rồi.
"Vu đại ca, nếu chuyện này anh ra mặt, vậy thì tôi cũng không nhúng tay vào thêm nữa."
Viêm Long cúi đầu nói với vẻ cam chịu.
"Vu đại ca, tôi và anh nước sông không phạm nước giếng. Đêm nay tôi chỉ hy vọng anh
đừng làm chuyện quá mức tuyệt tình." Viêm Long cay đắng mà nói.
Nói xong, Viêm Long lại nhìn về phía Từ Thanh Tùng rồi nghiêm mặt lại: "Thanh Tùng,
chuyện của cháu chú không xen vào được nữa rồi."
Đúng là gã ta muốn xen vào, muốn giúp Từ Thanh Tùng, dù sao đây cũng là con trai của
anh em kết nghĩa.
Nhưng vấn đề là địa thế còn mạnh hơn người!
Ban đầu bị Lâm Ẩn đánh bất ngờ bắt được mình, cục diện đã vào thế vô cùng giằng co
rồi. Bây giờ Vu Tắc Thành đã tự mình đứng ra, dẫn theo một đội quân đến bao vây khách
snaj Viêm thị, ngay cả chút sức lực cuối cùng gã ta cũng đã đánh mất.
Lần này, còn lấy gì để bảo vệ Từ Thanh Tùng? Lấy mạng ra sao?
"Hả! Gì cơ, chú Viêm? Chú không lo cho cháu nữa ư?" Từ Thanh Tùng tỏ vẻ sợ hãi:
"Không được, chú Viêm, chú phải bảo vệ cháu, bọn họ sẽ giết cháu mất!"
Từ Thanh Tùng vốn đã choáng váng, bỗng nhiên bị Vu Tắc Thành bắn một phát, hồn vía
đã bay tứ tung, lần này bị dọa đến mức ướt sũng quần.
Từ Thanh Tùng nằm co quắp trên đất, cả người run rẩy cầu xin Vu Tắc Thành: "Vu đại
ca, giơ cao đánh khẽ thôi. Ông có thể nể mặt bố và ông nội của tôi, cho tôi một con đường
sống không? Nếu làm tuyệt tình quá thì cũng không có lợi lộc gì cho ông đâu."
"Vu đại ca, tôi cũng không đắc tội gì ông cả, hà cớ gì phải ra tay nặng như thế? Bây giờ
tôi gọi điện cho bố, để ông ấy nói chuyện với ông nhé, coi như ông nể mặt bố tôi, được
không?" Từ Thanh Tùng cầu xin.
Đầu óc Từ Thanh Tùng đã loạn hết cả lên rồi, hắn ta căn bản chưa từng trải qua tình
huống nào đáng sợ như vậy. Cũng không biết tại sao chỉ đắc tội một Lâm Ẩn thôi mà Vu Tắc
Thành lại bất chấp hậu quả, muốn đuổi tận giết tuyệt mình như thế.
Nếu nói lúc trước Từ Thanh Tùng còn có thái độ cao ngạo, hoặc là có sự tự tin về thế
lực của mình, vậy thì một phát súng của Vu Tắc Thành đã bắn vỡ tan mọi thứ, tất cả sức lực
cùng chỗ dựa của hắn ta không còn lại thứ gì cả, giờ chỉ hắn ta chỉ là một con chó đáng
thương mà thôi.
"Xin giơ cao đánh khẽ? Xin tao thì có ích gì? Người mày đắc tội là anh Ẩn." Vu Tắc Thành
lạnh lùng nói.
Từ Thanh Tùng đúng là tự tìm cái chết, lại dám gọi Viêm Long của khu Viêm Hoàng đi
xử anh Ẩn? Chẳng phải là đang động thổ trên đất thần linh sao?
Nếu như Từ Trường Phong biết con trai mình điếc không sợ súng, tìm người xử lý Tề Ẩn
của thủ đô, Từ Trường Phong chắc hẳn sẽ đích thân đánh phế Từ Thanh Tùng.
"Vu đại ca, ông gọi nó là anh Ẩn?" Từ Thanh Tùng tỏ vẻ sợ hãi, nhìn về phía Lâm Ẩn với
vẻ không dám.
Lâm Ẩn không phải chỉ là một con chó săn nịnh bợ được Đường Hôi thôi sao? Tại sao
ngay cả Vu Tắc Thành cũng gọi nó là anh Ẩn?
Sao có thể có chuyện đó được? Đường đường là ông trùm Vu Tắc Thành đang lên như
mặt trời ban trưa ở khu Trung Thiên, mà lại đối xử cung kính với tên con rể rác rưởi nổi tiếng
ở tỉnh Đông Hải như đối xử với đại ca, thậm chí còn không tiếc gì mà nổ súng với công tử
nhà họ Từ là mình?
Vu Tắc Thành chẳng muốn để ý đến Từ Thanh Tùng nữa, khoát tay một cái, ra hiệu cho
bảo vệ bên người nhấc Từ Thanh Tùng đi.
"Đừng! Đừng đến đây!" Từ Thanh Tùng sợ đến mức tái mặt, nằm co quắp trên đất liên
tục giật lùi về phía sau.
Trong lúc kinh hoàng sợ hãi, Từ Thanh Tùng đã không còn nghĩ ra được bất cứ cách
nào nữa, đang ở địa bàn của Viêm Long, mà ngay cả Viêm Long cũng không bảo vệ nổi hắn
ta, tình hình này quả thật là muốn mạng hắn ta mà.
Hắn ta vội vàng rút điện thoại trong túi ra, ngón tay run rẩy ấn loạn trên màn hình, muốn
điện cho bố mình.
Bố của Từ Thanh Tùng - Từ Trường Phong là ông ba của nhà họ Từ ở rthur đô, được
xem là một trong những người nắm quyền nòng cốt trong nhà, và cũng là người đại diện cho
nhà họ Từ ở trong giới kinh doanh, trong tay nắm giữ tài nguyên kinh doanh khổng lồ, cũng
khó ước tính được tiền tài của cải lên đến con số nào.
Ở thủ đô đủ mọi loại người này, phần lớn là vàng thau lẫn lộn, Từ Trường Phong Gia
chắc chắn là một nhân vật nổi tiếng, khá là có tiếng nói.
Một tiếng "rầm" vang lên, Vu Tắc Thành xông lên đá một cú vào cánh tay Từ Thanh Tùng
không chút khách khí, đá cả người hắn ta văng ra xa mười mấy mét, điện thoại di động cũng
rơi xuống đất.
"Vu đại ca! Cho, cho tôi một cơ hội đi, tôi để bố nói chuyện với ông, hôm nay tôi làm sai
rồi, nhà họ Từ chúng tôi nhất định sẽ đưa ra một điều kiện vừa ý các người." Từ Thanh Tùng
run rẩy toàn thân, nói ấp a ấp úng.
"Hừ, Từ Thanh Tùng, tên chó ngu si này, nhà họ Từ có thế hệ sau như mày đúng là đen
đủi tám đời." Vu Tắc Thành hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt xem thường.
"Từ Thanh Tùng, gọi điện cho bố mày thì có ích gì? Ngày hôm nay cho dù là Từ Trường
Phong đích thân đến đây cũng không bảo vệ nổi mày đâu!" Vu Tắc Thành đanh giọng lại nói.
"Không..." Từ Thanh Tùng lâm vào tuyệt vọng, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Cục diện đêm nay tạo áp lực quá mức khổng lồ cho hắn ta, gần như là khiến hắn ta phải
tan vỡ.
Từ Thanh Tùng đã hiểu được bối cảnh gia thế có thế nào đi nữa, trước mặt Lâm Ẩn
cũng hoàn toàn không có tác dụng gì.
Hắn ta thật sự không nghĩ ra được, người đàn ông đáng sợ này rốt cuộc là ai!
"Đừng dẫn tôi đi, đừng giết tôi, đừng giết tôi mà, van cầu anh bỏ qua cho tôi đi! Anh Ẩn,
van cầu anh!"
Một tiếng "bộp" vang lên, Từ Thanh Tùng bỗng quỳ hai gối xuống đất, cả người run lẩy
bẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Trong lòng hắn ta đã hoảng loạn lắm rồi, không thể chịu nổi được áp lực khủng bố như
vậy.
Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của hắn ta giờ đây đều trở nên mỏng manh không sao tả
được.
Trước giây phút sống còn, Từ Thanh Tùng đã vứt bỏ tất cả bối cảnh gia thế, vẻ ngoài xa
hoa, còn lại chỉ là sự bạc nhược không có khí phách.
Mọi người đều im lặng, Viêm Long bị đè lên bàn tỏ vẻ lúng túng, mà Từ Thanh Tùng thì
quỳ trên đất lải nhải không dứt, mặt mũi sưng vù, trên bắp chân vẫn còn dính máu, quần đã
ướt sũng hết, cả người tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi, trông rất chật vật kinh tởm.
Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như cũ, anh liếc nhìn Từ Thanh Tùng rồi lắc đầu.
Phế vật như tên này, có giết cũng làm dơ tay mình.
"Đi thôi."
Lâm Ẩn đứng dậy, xoay người rời đi, Hades theo sát phía sau, còn Đường Hôi cũng
cung kính đi qua.
Vu Tắc Thành đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Viêm Long và Từ Thanh Tùng, hắn đanh
giọng lại nói: "Hôm nay hai người gặp may đấy, anh Ẩn tha cho. Lần sau nếu còn dám làm
càn, tôi sẽ giết chết hết!"
"Vâng, Vu đại ca, lần này là do tôi không đúng, đã đắc tội rồi." Viêm Long cúi đầu nói,
hoàn toàn không dám phản bác.
Từ Thanh Tùng vẫn quỳ trên đất như chó, hai mắt vô thần, vẫn còn đang lâm vào trạng
thái vô cùng kinh hãi.
Vu Tắc Thành hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hai người này nữa, hắn xoay người
đuổi theo sau Lâm Ẩn.
Còn đám đàn em của Viêm Long có mặt tại đây đều trợn mắt ngoác mồm, trơ mắt nhìn
nhóm người Lâm Ẩn rời đi mà chẳng dám hó hé gì thêm.
Dù sao đội xe gồm mấy chục chiếc của Vu Tắc Thành đang đậu ở ngoài khách sạn,
ngay cả Viêm Long là đại ca của bọn họ cũng không dám quyết đấu trực tiếp với Vu Tắc
Thành mà.
"A a! Chú Viêm, cháu không cam lòng! Cháu không phục, tại sao một thằng rể rác rưởi
như nó mà có thể đạp lên đầu cháu chứ!" Từ Thanh Tùng rít lên một cách điên cuồng, vẻ
mặt thống khổ, vô cùng không cam lòng.
Viêm Long liếc nhìn Từ Thanh Tùng, thở dài một tiếng rồi nói: "Thanh Tùng à, cháu có
không cam lòng cũng phải cúi đầu."
Chương 266: Bạn cũ nhờ giúp
"Cúi đầu ư! Không thể, cháu nhất định phải trả thù lại!" Từ Thanh Tùng nói với vẻ không
phục, điên cuồng rít gào lên.
Hắn ta không thể từ bỏ như vậy được, Lâm Ẩn dám ỷ vào thế lực của Vu Tắc Thành mà
ức hiếp hắn ta như thế, quả thật đã dẫm nát lòng tự tôn của hắn ta rồi.
"Đợi cháu về rồi sẽ báo cáo lại cho bố biết chuyện này, thế lực của Vu Tắc Thành lớn thì
lớn, nhưng nhà họ Từ chúng ta cũng không phải hạng vừa, bố cháu chắc chắn sẽ nghĩ cách
báo thù giúp cháu!" Từ Thanh Tùng trầm giọng lại bảo, trong đầu toàn là hận thù với Lâm Ẩn,
chỉ muốn về lại nhà họ Từ rồi nghĩ mọi biện pháp để trả thù lại.
Viêm Long nói: "Thanh Tùng, chú bảo người đưa cháu đến bệnh viện trước đã, phải
băng bó vết thương rồi hẵng nói, phía bố cháu chú sẽ nói trước cho."
Nói xong, Viêm Long khoát tay, phân phó vài tên đàn em đỡ Từ Thanh Tùng dậy, chuẩn
bị đưa tới bệnh viện thành phố.
Nhìn dáng vẻ như quỷ của Từ Thanh Tùng, Viêm Long cũng thầm lắc đầu trong lòng.
Đúng là thê thảm, sợ đến mức không thể khống chế được đại tiểu tiện, chủ động quỳ
xuống đất cầu xin tha thứ, còn muốn báo thù nữa à?
Thật sự không biết một thế gia như nhà họ Từ sao lại nuôi ra được tên phế vậy như này
chứ.
Viêm Long đã hiểu được một chút tình hình, cảm thấy Lâm Ẩn đế từ tỉnh Đông Hải này
tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, nếu không sao Vu Tắc Thành lại làm lớn chuyện
đến thế, đích thân dẫn người đến khu Viêm Hoàng này giúp Lâm Ẩn? Thậm chí còn không
tiếc nổ súng với cậu hai nhà họ Từ nữa.
Nhưng mà Viêm Long cũng không dám đi điều tra Lâm Ẩn hay Vu Tắc Thành, chuyện
này chắc chắn sẽ rước họa vào thân.
Dù sao gã ta cũng là người biết điều, hôm nay chịu thiệt, chịu nhục cũng chỉ có thể nuốt
giận vào bụng, chỉ trách mình không may, có một thằng cháu xui xẻo như Từ Thanh Tùng.
...
Hơn hai mươi phút sau, khách sạn Trung Thiên, văn phòng tổng giám đốc.
Lâm Ẩn ngồi trên ghế dựa lớn, trong tay bưng một tách hồng trà, chậm rãi thưởng thức.
"Anh Ẩn, thật ngại quá, là do tôi đến chậm, lần sau nếu xảy ra tình huống như này nữa thì
cứ gọi điện thẳng cho tôi là được." Vu Tắc Thành nghiêm mặt lại nói.
Lâm Ẩn đáp: "Không muộn. Chuyện này vốn không định cho ông đứng ra. Tôi phái ông đi
điều tra tin tức của nhà họ Văn mà, đó mới là việc quan trọng."
Lúc trước anh đã dặn giao việc cho Vu Tắc Thành, để hắn dốc hết sức lực quan sát
chuyện bên Quý Trọng Sơn, phải giải quyết Quý Trọng Sơn sớm một chút để đào ra tin tức
của nhà họ Văn.
Vì thế Vu Tắc Thành mới biết tin trễ, sau đó lại vội vàng chạy đến khách sạn Viêm thị ở
khu Viêm Hoàng.
"Anh Ẩn, bên Quý Trọng Sơn không dễ đối phó, nhưng tôi vẫn đang theo dõi hắn, chờ cơ
hội ra tay." Vu Tắc Thành nghiêm mặt lại nói.
Ngày nào Quý Trọng Sơn cũng ở lì trong khách sạn tiếp đón quốc tế, bên người là một
đám cao thủ tinh anh đẳng cấp hàng đầu, hở một tí là lại uống trà ăn cơm với nhóm người
chính phủ hay cán bộ cấp cao, không dễ xuống tay một tí nào.
Lâm Ẩn gật đầu, nói: "Theo dõi Quý Trọng Sơn là được, thậm chí có thể đợi hắn rời khỏi
thủ đô, về lại Cảng Thành rồi ra tay cũng được."
"Vâng." Vu Tắc Thành cung kính gật đầu, nói tiếp: "Anh Ẩn, phía bên nhà họ Từ ở thủ đô
còn cần xử lý gì nữa không? Có lẽ bố của Từ Thanh Tùng sẽ tìm đến tôi."
"Ông liệu chuyện mà làm. Nhà họ Từ không cần để ý nữa đâu." Lâm Ẩn nói với giọng hờ
hững, rồi uống một hớp trà.
Làm gì có chuyện Lâm Ẩn sẽ quan tâm đến phản ứng của nhà họ Từ ở thủ đô?
Nhà họ Từ, Tề, Ninh, Công Tôn gia đều nằm trong năm gia tộc hàng đầu ở thủ đô, đều
cùng một đẳng cấp cả.
Thế nhưng lúc trước ngay cả Công Tôn Tòng Long Lâm Ẩn cũng dám nổi giận, sao lại
quan tâm một Từ Thanh Tùng nho nhỏ?
Phải biết rằng Từ Thanh Tùng chỉ là cậu hai nhà họ Từ, là một tên công tử bột, hắn ta
còn chẳng tiếp xúc được đến vòng quyền lực quan trọng nhất trong nhà họ Từ nữa là.
Trầm ngâm một lát, Lâm Ẩn nhìn về phía Đường Hôi rồi hỏi: "Đường Hôi, tôi bảo anh thu
xếp chuyện tập đoàn đá quý, giờ sao rồi?"
Đường Hôi suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt đáp: "Anh Ẩn, đã sắp xếp xong xuôi rồi, bất
cứ lúc nào cũng có thể thành lập tập đoàn đá quý cả. Đường tài nguyên, đoàn đội chuyên
ngành, dây chuyền sản nghiệp, cùng với tất cả tài chính đều đã sẵn sàng. Con về chuyện vị
trí tòa nhà, tôi đã chọn lọc ra hơn hai mươi địa chỉ, nếu anh rảnh, thuộc hạ lúc nào cũng có
thể dẫn anh đi tham quan khảo sát."
"Tốt lắm." Lâm Ẩn gật đầu.
Đã đồng ý với Kỳ Mạt là sẽ xây một tập đoàn đá quý ở thủ đô cho cô, tất nhiên anh sẽ
làm có tâm nhất.
Chuyện này giao cho Đường Hôi sắp xếp, hiệu suất cũng không tệ lắm, chẳng mấy chốc
đã đâu vào đó rồi.
"Thế này đi, lát nữa ông đưa hết tài liệu về các tòa nhà thương mại đã sàng lọc ra được
cho tôi." Lâm Ẩn dặn Đường Hôi.
Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần chọn thời gian, đi vài vòng quanh thủ đô với Kỳ Mạt,
xem cô thích tòa nhà thương mại nào, tập đoàn đá quý Kỳ thị ở thủ đô đã có thể chính thức
thành lập.
Tinh tinh.
Lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn bỗng vang lên.
Lâm Ẩn liếc nhìn, là Ninh Khuyết gọi đến.
Từ sau khi Ninh Khuyết bị cấp cao nhà họ Ninh gọi từ tỉnh Đông Hải về thủ đô, ông ấy đã
không gọi cho anh một cuộc nào.
Duy chỉ có một lần là anh cảnh cáo Ninh Tông Bảo một lần qua điện thoại giúp Ninh
Khuyết, cũng là giúp Ninh Khuyết dễ sống hơn trong nhà họ Ninh ở thủ đô. Sau đó Ninh
Khuyết có gọi đến cảm ơn anh, cũng từng nói qua chuyện của cụ nhà họ Ninh - Ninh Thái
Cực.
Lúc đó Ninh Khuyết nói cụ Ninh muốn tìm mình, hình như có chuyện lớn gì đó cần giúp
đỡ. Quãng thời gian đó anh đang mắc chuyện bên phía Công Tôn Thu Vũ, cũng khá là bận
rộn, đi một chuyện xong thì không còn sau đó nữa.
Quả thật không ngờ rằng lúc này Ninh Khuyết lại gọi đến.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Ẩn nghe điện thoại.
"A lô, đại trưởng lão, ngài đang bận sao? Ngại quá, đã làm phiền ngài rồi, tôi là Ninh
Khuyết đây." Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dè dặt của Ninh Khuyết.
Lâm Ẩn nói: "Có chuyện gì, ông nói đi."
"Thưa cậu Ẩn, tôi, tôi gần đây có chút chuyện ở trong nhà họ Ninh, nên cả gan xin ngài
giúp đỡ." Ninh Khuyết nói với giọng rất là căng thẳng.
"Ừ?" Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, không ngờ Ninh Khuyết lại vì gặp khó khăn mà tìm mình giúp
đỡ, trước đó không phải đã đánh tiếng trước với Ninh Tông Bảo rồi sao? Chẳng lẽ còn có
người trong nhà họ Ninh gây khó dễ cho Ninh Khuyết?
"Là như vậy, thưa đại trưởng lão, tôi cũng thật sự không còn cách nào mới tìm đến ngài,
tình hình của tôi ở trong nhà họ Ninh bây giờ rất khó xử." Ninh Khuyết nói nghiêm túc: "Quãng
thời gian trước, bố của tôi được gia tộc cử ra nước ngoài làm việc, rồi bỗng nhiên mất tích.
Sau đó tôi phải chịu cảnh chèn ép xa lánh, bây giờ còn không được gặp mặt cụ nhà nữa,
cũng không rõ tình hình của cụ nhà ra sao rồi. Tôi nghi là trong gia tộc có người muốn diệt
tôi."
Chương 267: Chắc bạn của Ninh Khuyết cũng là một tên vô dụng
“Tôi biết rồi.” Lâm Ẩn nói: “Thế này đi, Ninh Khuyết, tôi đang ở thủ đô, ngày mai tôi sẽ đến
tìm ông.”
“Sao? Đại trưởng lão, ngài đang ở thủ đô sao?” Ninh Khuyết ngạc nhiên, giọng nói của
ông ấy lộ ra vẻ bất ngờ và vui vẻ.
“Đúng vậy.”
“Vâng, vâng, đại trưởng lão, vậy tôi sẽ không làm phiền ngài nữa, ngày mai tôi sẽ đến
gặp ngài.” Ninh Khuyết đáp lời, ông ấy cảm thấy mình đã trút được gánh nặng trong lòng.
Lâm Ẩn cúp máy, anh cầm tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt trở nên sắc lẻm.
Vừa nghe Ninh Khuyết báo lại tình hình, anh đã ngửi thấy mùi âm mưu.
Tình hình mà Ninh Khuyết nói thật sự quá kỳ quặc, hèn gì ông ấy lại tìm đến sự giúp đỡ
của mình.
Bố ra nước ngoài giải quyết công việc rồi mất tích, cụ nhà cũng không gặp mặt được,
bản thân lại bị người trong gia tộc bài xích, sau khi gặp phải hàng loạt những biến cố, chắc là
Ninh Khuyết cũng không chịu nổi áp lực to lớn như thế này nữa.
Phải biết rằng, những người xuất thân trong gia tộc quyền quý như nhà họ Ninh giống
Ninh Khuyết, thường sẽ tranh giành đấu đá nhau vô cùng khốc liệt, không thua kém những
màn đấu tranh giành ngai vàng của hoàng tử trong các bộ phim truyền hình một chút nào.
Ám sát cướp quyền trong gia tộc, anh em giết hại lẫn nhau đều là chuyện thường thấy.
Dù gì đi chăng nữa, thế lực và tiền của dồi dào đến mức này sẽ khiến cho nhân cách
méo mó, dục vọng và sự tham lam sẽ bị khuếch trương vô hạn.
Lâm Ẩn hiểu chuyện này rất rõ.
Lúc còn nhỏ, anh và mẹ bị đuổi ra khỏi cửa nhà họ Tề cũng vì năm ấy Tề Hà Đồ và
những anh em khác tranh giành quyền thừa kế, ông ấy muốn mượn sức từ thế lực từ bên
ngoài nên đã không tiếc cái giá nào cả.
Những cuộc tranh giành lợi ích trong gia đình quyền quý, đừng nói là quyền thừa kế, cho
dù chỉ là một chút lợi ích nhỏ nhoi thôi cũng đủ để khiến cho người bình thường trở nên điên
cuồng.
Lâm Ẩn nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn sang Vu Tắc Thành, anh nghiêm mặt mà nói: “Ông có
biết gì về nhà họ Ninh không? Trong khoảng thời gian gần đây, nhà họ Ninh ở thủ đô có xảy ra
chuyện gì lớn hay không?”
Vừa đúng lúc có mặt ở thủ đô, Lâm Ẩn định giúp đỡ Ninh Khuyết.
Trước giờ Lâm Ẩn chưa từng đối xử tệ bạc với những người làm việc cho mình.
Ít nhiều gì Ninh Khuyết cũng hết mực trung thành, thay mình giải quyết không ít việc,
thoạt đầu ở thành phố Thanh Vân, ông ấy luôn nghe theo lời mình, bất chấp áp lực từ phía
gia đình để giúp mình đối chọi với nhà họ Vương.
Bây giờ Ninh Khuyết gặp khó khăn, ông ấy chủ động nhờ vả anh thì sao anh phớt lờ cho
được.
“Nhà họ Ninh ở thủ đô sao?” Vu Tắc Thành nhíu mày suy nghĩ một lúc, hắn nghiêm mặt
lại: “Anh Ẩn, tôi có quen với người nắm quyền trong nhà họ Ninh, nhưng bình thường không
qua lại nhiều với nhà họ Ninh ở thủ đô, gần đây cũng chẳng nghe thấy tin tức đặc biệt gì từ
gia tộc bọn họ.”
“Anh Ẩn, anh có cần tôi điều tra tình hình gần đây của nhà họ Ninh không?” Vu Tắc
Thành nghiêm túc cất tiếng hỏi.
Mặc dù không biết vì sao bỗng dưng anh Ẩn lại có hứng thú với nhà họ Ninh ở thủ đô,
nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, bất kỳ chuyện gì cũng chỉ cần làm theo dặn dò của anh là
đủ rồi.
Lâm Ẩn gật đầu, nói với hắn: “Ông dặn đàn em đi điều tra kỹ lưỡng, nghe ngóng xem
gần đây cụ Ninh đã gặp chuyện gì.”
Năm ấy sư phụ mình cũng từng có quan hệ tốt với nhà họ Ninh, anh là đại trưởng lão
trong Ninh thị ở thủ đô, địa vị chỉ dưới mình cụ Ninh - Ninh Thái Cực mà thôi.
Trong điện thoại, Ninh Khuyết đã nói rằng đến cụ nhà mà ông ấy còn không được gặp,
đây không phải là chuyện bình thường chút nào.
Phải biết rằng, hai tháng trước Ninh Thái Cực còn gửi tin cho mình thông qua Ninh
Khuyết, bảo là muốn gặp gặp mình - người thừa kế của bạn cũ.
Cũng không biết người nào trong nhà họ Ninh đang giở trò quỷ, anh phải đi một chuyến
xem sao.
Sau khi đã quyết định xong, tối hôm đó, Lâm Ẩn trở về phòng mình ngủ một giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Ẩn dặn Hades lấy bừa một chiếc xe rồi chạy đến khu Thần Nông.
Trụ sở chính của tập đoàn Ninh thị trong thủ đô nằm ở khu Thần Nông, anh và Ninh
Khuyết đã hẹn gặp nhau ở lầu trà Tâm Thủy ở khu Thần Nông này.
Lầu trà Tâm Thủy là một gác mái được trang hoàng tương đối có khí phách.
Đây là một gác mái còn giữ lại được vài kiến trúc cổ, có căn phòng lớn mang hơi hướm
cổ xưa, đã nhuộm màu năm tháng.
Mặc dù lầu trà này chỉ có ba tầng mà thôi, nhưng nó tọa lạc ở khu vực trung tâm phồn
hoa nhất trong thành phố, trông hết sức nổi bật.
Kiến trúc cổ này nằm ở khu vực trung tâm thủ đô, giá cả cao đến khó bề tưởng tượng
nổi, chỉ mỗi gác mái này thôi cũng đã lên đến mười con số.
Lầu trà Tâm Thủy cũng là câu lạc bộ dành cho giới thượng lưu có tiếng tăm nhất ở khu
Thần Nông, những vị khách đến nơi này đều là người có địa vị cao trong giới chính trị và nhà
giàu có, cần phải có thiếp mời mới được vào trong.
Những bình trà ở đây thường đáng giá hơn một trăm ngàn tệ, pha bằng lá trà thượng
phẩm được thu mua trong toàn Long Quốc.
Hades nhanh chóng lái chiếc Bentley đen đến trước lầu trà Tâm Thủy, hắn ta xuống mở
cửa một cách thuần thục rồi mới chạy vào bãi đỗ.
Lâm Ẩn ngẩng đầu quan sát lầu trà, anh âm thầm gật đầu, cảm thấy bố cục của nơi này
khá đẹp, lầu trà này vốn là di tích danh lam thắng cảnh, sau khi trang trí lại vẫn giữ được nét
đẹp cổ xưa, vừa nhìn thấy đã khiến cho người khác có cảm giác dễ chịu.
Trước giờ anh vẫn tương đối yêu thích những thứ mang màu sắc cổ của Long Quốc.
Bãi đỗ xe rộng lớn của lầu trà Tâm Thủy chỉ có toàn xe hơi sang trọng đang đậu, còn có
những chiếc ô tô riêng cho người làm việc trong bộ máy nhà nước, số xe riêng, hơn nữa tất
thảy đều là người có địa vị rất cao.
Vừa tùy tiện nhìn nhanh qua thôi cũng nhận ra đây tuyệt đối không phải là lầu trà bình
thường.
Vào lúc này, trên tầng ba của lầu trà Tâm Thủy, trong một gian phòng riêng có tên là
Phẩm Sơn Hà, Ninh Khuyết đi qua đi lại trong phòng, trong lòng ông ấy thấp thỏm bất an,
gương mặt lộ ra nét lo âu như thể đang phải gánh chịu áp lực lớn lắm vậy.
Ngô Dương, thư ký tâm phúc của Ninh Khuyết đang ngối uống trà bên cạnh, gương mặt
anh ta cũng có vẻ lo âu.
Rõ ràng trông bọn họ không còn phong độ như lúc còn ở tỉnh Đông Hải nữa, dường như
sau khi trở về thủ đô đã gặp phải rất nhiều khó khăn và trắc trở vậy.
“Tổng giám đốc Ninh, anh cũng đừng lo lắng về gia tộc nữa, sếp Lâm đã đồng ý ra mặt
giúp đỡ anh rồi, với năng lực của sếp Lâm, chắc chắn có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện
mà thôi.” Ngô Dương khuyên ông ấy.
“Ôi, năng lực của đại trưởng lão thì không có gì đáng nghi ngờ rồi.” Ninh Khuyết thở dài
rồi chậm rãi nói tiếp: “Chỉ có điều, chưa chắc đại trưởng lão chịu ra mặt giúp đỡ tôi, dù gì
ngài ấy cũng là đại trưởng lão của cả gia tộc, còn tôi chỉ là một thành viên cỏn con trong nhà
họ Ninh mà thôi, có thể mang lại lợi ích gì cho đại trưởng lão kia chứ? Nhà họ Ninh có rất
nhiều người giỏi giang hơn tôi mà.”
“Điều quan trọng nhất là lần này tập thể quản lý cấp cao của nhà họ Ninh đều chèn ép
tôi, với thân phận của đại trưởng lão, e là chưa chắc ngài ấy sẽ xem trọng tôi.” Ninh Khuyết
nói với vẻ lo lắng, trông ông ấy hoàn toàn không tự tin nào một chút nào cả.
Đúng vậy, kể từ sau khi quay trở về thủ đô, Ninh Khuyết đã phải gặp phải nhiều trắc trở
và gian nan, có thể nói đây là khoảng thời gian khó khăn nhất trong đời ông ấy.
Vào lúc sa sút nhất, con người sẽ đánh mất sự tự tin của mọi khi mà trở nên do dự
chần chừ.
“Cũng… Không hẳn đâu.” Ngô Dương thở dài, khó mà đoán được người có địa vị cao
như Lâm Ẩn sẽ làm gì, hơn nữa, lần này tổng giám đốc Ninh lại vướng vào phiền phức quá
lớn, quá phức tạp.
“Ồ, đây chẳng phải là Ninh Khuyết của chúng ta, ông Ninh đây sao? Nghe nói bố của ông
Ninh mất tích rồi, sao ông không lo đi tìm bố của mình mà lại có tâm trạng đến đây uống trà
thế này?”
Vào lúc này, một giọng nói đậm vẻ mỉa mai và khinh thường vang lên, chỉ nhìn thấy một
thanh niên ăn mặc sang trọng, ung dung đi vào trong phòng trà riêng, nhìn hai người Ninh
Khuyết với vẻ mặt đùa bỡn.
Gương mặt Ninh Khuyết có vẻ hơi giận dữ, ông ấy định phản bác nhưng lại không đủ tự
tin, chỉ đành cúi đầu siết chặt nắm đấm.
Thanh niên thong thả ngồi xuống ghế rồi nói: “Ninh Khuyết à, không phải tôi muốn nói gì
ông, ông còn không chịu phục sao? Bây giờ ông chỉ là một thành viên bị nhà họ Ninh bỏ rơi,
một kẻ vô dụng mà thôi? Thân phận như thế mà sao vẫn còn mặt mũi đến lầu trà Tâm Thủy
sao?”
“Thế này đi vậy, hôm nay tôi cũng mời khách nhưng phòng VIP đã kín rồi, ông nhường vị
trí cho tôi đi.” Thanh niên nọ nói một cách chắc nịch, muốn giành căn phòng riêng mà Ninh
Khuyết đã đặt một cách trắng trợn.
Ninh Khuyết tỏ vẻ tức giận, ông ấy chỉ muốn sấn đến tát cho hắn ta một bạt tai mà thôi,
nhưng lại đành bất lực, chỉ đành cắn răng: “Triệu Kiến Ninh, đây phòng trà riêng tôi đặt để
tiếp ông lớn, tốt nhất là cậu đừng làm bừa, khiến ông lớn ấy nổi giận.”
“Ồ? Ông lớn? Ha ha ha, đừng làm tôi chết cười, Ninh Khuyết, với cái bộ dạng chó nhà
có đám của ông mà quen được với ông lớn à?” Triệu Kiến Ninh mỉa mai: “Người uống trà với
ông chắc cũng là hạng vô dụng thôi chứ gì? Dù sao thì vật họp theo bầy, người phân theo
nhóm ấy mà.”
Chương 268: Đồ nhà quê ở đâu ra thế này
Nghe thanh niên nọ nói năng khiêu khích như thế, sắc mặt Ninh Khuyết sa sầm đi, ông
ấy nghiến răng siết chặt nắm đấm, không ngờ rằng hôm nay mình hẹn gặp sếp Lâm, nhưng
cuối cùng lại gặp phải thằng ôn thần này.
Triệu Kiến Vũ là cậu ba trong nhà họ Triệu ở thủ đô. Nhà họ Triệu ở thủ đô không hề kém
cỏi hơn nhà họ Ninh một chút nào, vốn là một trong số các gia tộc quyền quý bậc nhất ở
Long Quốc, không cần nói cũng biết thế lực của gia tộc bọn họ lớn đến mức nào, nhất là nhà
họ Triệu không giống với nhà họ Ninh, bọn họ sinh ra và lớn lên ở đất thủ đô, vốn là gia tộc
bản địa, có lịch sử hàng trăm năm trong Long Quốc.
Hơn một trăm năm nay, thủ đô trải qua bao nhiêu lần thay triều đổi đại, nhưng nhà họ
Triệu luôn nắm được quyền thế cao nhất trong thủ đô, nhìn thế cũng đã biết thực lực thật sự
của bọn họ mạnh mẽ đến mức nào.
Nhất là, Triệu Kiến Vũ vô cùng có quyền có thế trong nhà họ Triệu, bố của hắn ta còn là
một trong số những người nắm quyền trong gia tộc, là con ông cháu cha nổi tiếng, được
xưng là một trong số bốn cậu ấm ở thủ đô.
Hắn ta còn có một thân phận khác, đó là con rể của nhà họ Ninh, bây giờ địa vị của Triệu
Kiến Vũ trong nhà họ Ninh còn cao hơn cả Ninh Khuyết, mâu thuẫn của hai người bọn họ bắt
nguồn từ cuộc tranh giành lợi ích trong gia tộc.
“Triệu Kiến Vũ, có phải cậu hiếp đáp người khác quá đáng rồi hay không? Chỉ đi uống
tách trà mà cậu cũng muốn chiếm chỗ à?” Ninh Khuyết đanh giọng lại.
“Ồ? Hiếp đáp người khác quá đáng hả?” Triệu Kiến Vũ phì cười, gương mặt của hắn
toát ra vẻ khinh thường.
“Tôi hiếp đáp người quá đáng thì ông làm gì được tôi?” Triệu Kiến Vũ nói từ tốn: “Có phải
ông vẫn còn chưa biết rõ thân phận hiện tại của mình hay không, ông có biết ông và tôi cách
nhau bao xa không?”
Ninh Khuyết cúi đầu, ánh mắt hằn lên sự phẫn nộ nhưng lại rất khó xử, Triệu Kiến Vũ cố
tình làm khó làm dễ, mỉa mai ông ấy, nhưng ông ấy lại không đủ tự tin phản bác lại lời của
hắn ta.
Bây giờ địa vị của ông ấy trong nhà họ Ninh tụt dốc không phanh, không còn điều động
được bất cứ thế lực nào nữa. Ninh Khuyết thua kém cậu ấm được nhà họ Triệu xem trọng
như Triệu Kiến Vũ rất xa, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta.
Cho dù người khác mỉa mai ông ấy, ông ấy cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Cảm giác đau khổ một cách bất đắc dĩ ấy khiến cho tinh thần của ông ấy suy sụp.
Đây là hiện thực.
Ninh Khuyết ông không còn là ông tổng của Ninh thị có thể hô mưa gọi gió ở tỉnh Đông
Hải nữa, mà chỉ là một thành viên bị nhà họ Ninh ở thủ đô vứt bỏ mà thôi.
Không những bố mình bị mất tích bên nước ngoài, đến ông nội cũng không được gặp.
Thậm chí còn phải đối mặt với nguy cơ bị mất mạng bất kỳ lúc nào, không biết đến bao
giờ mình sẽ biến mất khỏi cõi đời này.
“Sao hả? Còn đứng thừ người ở đây làm gì? Ninh Khuyết, ông không nghe anh Triệu
mới nói gì sao?” Một người đàn ông đứng bên cạnh Triệu Kiến Vũ tỏ ra vênh váo tự đắc, gã
nhìn Ninh Khuyết và Ngô Dương với vẻ khinh thường.
“Anh Triệu muốn căn phòng riêng này, ông còn không mau nhường chỗ? Không chịu cút
ra khỏi đây à?”
Ninh Khuyết lạnh lùng nhìn bọn họ, ngọn lửa giận trong lòng ông ấy bốc lên ngùn ngụt,
giọng nói lạnh tanh: “Tôi đã nói rồi, đây là nơi tôi hẹn gặp một ông lớn, nếu như khiến cho
người đó tức giận thì các cậu sẽ không yên thân đâu!”
Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, bây giờ ông ấy sa cơ lỡ vận, đến hạng sai vặt
cũng dám trèo lên đầu lên cổ ông ấy muốn gì làm nấy, một thằng lính lác cũng dám mỉa mai
ông ấy trắng trợn.
Nếu là khi khác, có lẽ Ninh Khuyết không thể dằn nổi cơn giận này xuống, nhưng dù gì
hoàn cảnh bây giờ lại thành ra như vậy rồi, từ sau khi bố của ông ấy gặp tai nạn, ông ấy luôn
phải bấm bụng chịu đựng trong nhà họ Ninh.
Nhịn lâu rồi sẽ thành thói quen, hoàn toàn đánh mất sự sắc bén trước kia của mình.
“Ông nói cái gì? Tôi không thể động chạm đến ông lớn mà ông quen à? Ôi chao, Ninh
Khuyết, ông giỏi ghê nhỉ.” Triệu Ninh Khuyết cười mỉa, hắn lắc đầu, không coi lời ông ấy nói
ra gì.
“Ninh Khuyết, có phải ông bị nhà họ Ninh chèn ép riết nên bị điên luôn rồi không? Đầu óc
không tỉnh táo nữa hả?” Triệu Kiến Vũ tỏ vẻ ngạo mạn, hắn tiếp tục mỉa mai ông ấy: “Triệu
Kiến Vũ tôi là người như thế nào? Có bao nhiêu người trong khu Thần Nông mà tôi không thể
đụng chạm đây?”
“Hơn nữa, bây giờ Ninh Khuyết ông sống nhục còn hơn con chó, cũng không nhìn xem
những người bạn cũ có còn muốn qua lại với ông nữa hay không. Còn bảo ông lớn gì đó?
Nếu thật sự là ông lớn thì sẽ đi uống trà với ông à?” Triệu Kiến Vũ tỏ vẻ khinh thường.
Hắn ta rất rõ bây giờ Ninh Khuyết đang sống thế nào.
Ninh Khuyết thê thảm như thế mà còn có thể quen được ông lớn gì đó chứ?
Còn dám vênh váo trước mặt cậu ấm nhà họ Triệu hay sao?
Ninh Khuyết tức giận siết chặt nắm đấm, ông ấy kiên quyết nói: “Triệu Kiến Vũ, những gì
cần nói thì tôi đã nói hết rồi, tôi không thể nhường nơi này lại cho cậu được.”
Đây là phòng trà riêng ông ấy đã đặt hòng tiếp đãi đại trưởng lão Lâm Ẩn, một lát nữa đại
trưởng lão sẽ đến đây, nếu như để ngài ấy nhìn thấy mình bị chiếm mất chỗ thì sao ông ấy
còn mặt mũi mở miệng nhờ vả nữa kia chứ?
Huống hồ chi đại trưởng lão Lâm Ẩn là sợi rơm cứu mạng cuối cùng của ông ấy, người
duy nhất có khả năng cứu ông ấy.
Từ lúc ông ấy sa cơ lỡ vận, tất cả những người đã từng qua lại trước kia đều không giúp
ích được gì cả, hơn nữa, khó khăn mà ông ấy gặp phải lại tương đối lớn, luôn bị quản lý cao
cấp trong gia tộc chèn ép.
Ngoại trừ Lâm Ẩn, Ninh Khuyết đã không còn nghĩ ra người nào có thể bảo vệ được ông
ấy nữa.
“Không nhường chứ gì? Ha, Ninh Khuyết, ông đây nói mà ông dám phớt lờ à?” Triệu
Kiến Vũ tỏ ra ngang ngược: “Đi gọi giám đốc của lầu trà Tâm Vũ đến đây, kêu ông ta dẫn bảo
vệ đến đuổi Ninh Khuyết ra ngoài.”
Sau khi nói dứt lời, hắn ta búng tay cái chóc, hai gã tay sai lập tức đi ra khỏi phòng riêng.
Chưa đến một phút sau.
Hai gã tay sai đã dẫn nhân viên trong lầu trà Tâm Thủy đến, còn dẫn theo một đội ngũ
bảo vệ có gương mặt lạnh lùng.
“Ninh Khuyết, ông cũng thật là, nể mặt ông thì ông không chịu, nhường chỗ là xong rồi
chứ có gì đâu? Sao cứ ép anh Triệu phải nổi giận? Giờ thì hay rồi, bị người khác đuổi thì
thoải mái lắm chứ gì?” Một gã đàn ông đứng cạnh Triệu Kiến Vũ mỉa mai.
“Đúng đấy, cũng không biết nghĩ mà xem, được nhường chỗ cho anh Triệu là phúc của
ông. Vốn dĩ kẻ yếu phải nhường chỗ cho kẻ mạnh, lẽ nào không phải hay sao?”
Ninh Khuyết và Ngô Dương đều đứng dây, gương mặt bọn họ sa sầm, Triệu Kiến Vũ
làm thế để khiến hai người họ mất mặt cho bằng được.
“Ninh Khuyết, chuyện gì thế này?”
Vào lúc này, một giọng nói của thanh niên vang lên.
Chỉ nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng chậm rãi đi vào trong phòng riêng, một
người nước ngoài mặc áo đen, vóc dáng vạm vỡ đi theo sau lưng anh.
“Sếp Lâm!” Vừa nhìn thấy Lâm Ẩn, Ninh Khuyết lập tức cảm thấy vui mừng, ông ấy vội
vàng cất tiếng chào hỏi anh.
“Sếp Lâm?” Triệu Kiến Vũ nhìn Lâm Ẩn bằng vẻ mặt đùa bỡn, hắn ta quan sát anh một
lúc rồi mới nói với giọng khinh thường: “Ninh Khuyết, người này không phải là ông lớn mà
ông nói đó chứ?”
“Nhìn cậu ta nghèo rớt mồng tơi, trên người không có thứ gì cho ra hồn mà còn gọi là
ông lớn hả? Ninh Khuyết, ông có bệnh thì vái tứ phương chứ gì, thứ vô dụng thế mà cũng
xem như là châu báu cho được!” Triệu Kiến Vũ trào phúng một cách sỗ sàng.
Cái tên “sếp Lâm” gì đây? Còn nói là ông lớn? Toàn mặc đồ vỉa hè đâu đâu cũng có, trên
tay không hề đeo chiếc đồng hồ nào cho ra dáng cũng dám nói là ông lớn? Thật sự không
biết thằng nhà quê này nhảy từ đâu ra nữa.
“Tôi nói này, cái cậu họ Lâm, cậu là đồ nhà quê từ đâu ra đây? Dám giả vờ làm ông lớn
à?” Triệu Kiến Vũ nói với Lâm Ẩn bằng vẻ khinh thường.
Chương 269: Nhà họ Triệu ghê gớm lắm à?
Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn Triệu Kiến Vũ.
Triệu Kiến Vũ nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt hết sức ngang ngược, hắn ta ta giơ cổ tay ra
khoe chiếc đồng hồ Vacheron Constantin bản giới hạn, đáng giá chục triệu, làm bộ làm tịch
xem giờ.
“Ninh Khuyết, sắp đến giờ tôi hẹn bạn mình rồi.” Triệu Kiến Ninh nói một cách chậm rãi:
“Tôi cho ông thời gian một phút, mau dẫn thằng nhà quê mà ông hẹn đi ra khỏi lầu trà này đi,
đừng làm lỡ việc của tôi, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy.”
Ánh mắt Ninh Khuyết toát ra vẻ phẫn nộ, ông ấy không để ý đến sự hống hách của Triệu
Kiến Vũ nữa mà chỉ nhìn Lâm Ẩn, rồi nói một cách cung kính: “Sếp Lâm, đây là gian phòng
riêng mà tôi đặt trước cho ngài. Nhưng mà cái tên không có mắt này lại đòi chiếm chỗ.”
Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì.
Hình như vị trí của anh đã bị người khác chiếm mất rồi.
“Ninh Khuyết, đm, nể mặt ông mà ông không chịu nhận à? Cái tên không có mắt? Lá
gan chó của ông to thật nhỉ?” Triệu Kiến Vũ nhìn Ninh Khuyết với ánh lạnh lùng, hắn ta buột
giọng chửi lớn: “Cái đồ chó vô dụng, ông muốn chết đúng không?”
“Ha ha, Ninh Khuyết, ông cũng không chịu nhìn lại xem bây giờ mình đã sống thảm đến
mức nào? Còn dám tỏ vẻ hống hách trước mặt anh Triệu ư?” Một gã tay sai bên cạnh Triệu
Kiến Vũ tỏ vẻ khinh thường.
“Ha ha, nực cười thật đấy, đường đường là cậu tư của nhà họ Ninh, không ngờ lại sa
sút thê thảm như thế này? Xưng một thằng ất ơ là ông lớn? Còn kính trọng nó như vậy nữa
hả?” Lại có gã khác cười lạnh, giở giọng châm chọc ông ấy.
Đám người Triệu Kiến Vũ cho rằng Ninh Khuyết có bệnh vái tứ phương, ông ấy đã rơi
vào đường cùng, gặp đại người nào cũng có thể cung phụng như Bồ Tát, coi người ấy như
là vị cứu tinh của mình.
Có ai mà không nhìn được thằng Lâm Ẩn này chẳng có tài cán gì?
Cậu ta mặc áo sơ mi trắng giống như sinh viên vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, tên vệ
sĩ người nước ngoài đứng im thin thít sau lưng cậu ta như thứ thiểu năng vậy.
Vầng trán Ninh Khuyết nhễ nhại mồ hôi, ông ấy dè dặt nhìn Lâm Ẩn, gương mặt bình tĩnh
của anh làm ông ấy có cảm giác sâu hiểm khó dò.
Nói trắng ra thì đến ông ấy cũng không biết thân phận thật sự của Lâm Ẩn, chỉ biết Lâm
Ẩn là một cao thủ kiệt xuất, có thân phận đại trưởng lão cao quý, hơn nữa thoạt đầu anh
từng hỏi thẳng mặt cụ Ninh Thái Khiết, đến cụ Ninh cũng tỏ ra kiêng dè khi nhắc đến anh, cụ
cũng không muốn đề cập đến nhiều.
Không ngờ Triệu Kiến Vũ lại dám hạ nhục sếp Lâm à?
Nếu như Triệu Kiến Vũ biết người mình chửi chính là đại trưởng lão của nhà họ Ninh
trong thủ đô, e là hắn ta chỉ mong sao có thể tự tát mình hai bạt tai ngay tại chỗ.
Sếp Lâm làm việc quá khiêm tốn, người khác hoàn toàn không nhận ra được một chút
đầu mối nào.
“Ninh Khuyết, hôm nay tôi vốn dĩ chỉ muốn ông nhường chỗ lại cho tôi mà thôi. Nhưng
nào ngờ ông lại dám ngang ngược như thế.” Triệu Kiến Vũ chậm rãi nói tiếp: “Nếu đã thế thì
tôi chỉ đành giở chút thủ đoạn ra.”
Sau khi nói dứt lời, Triệu Kiến Vũ búng tay cái chóc.
“Xử lý Ninh Khuyết cho tôi.”
Lần này, hai tên bảo vệ đứng sau lưng Triệu Kiến Vũ lập tức bước lên, chúng nhìn Ninh
Khuyết với vẻ khó chịu.
“Anh Ninh, xin anh lập tức rời khỏi lầu trà Tâm Vũ, giao phòng trà riêng này lại cho anh
Triệu.” Một gã bảo vệ mặc vest nghiêm mặt mà nói.
“Các người làm vậy là có ý gì?” Ninh Khuyết nhìn nhân viên bảo vệ với ánh mắt lạnh
lùng.
Không ngờ đến nhân viên trong lầu trà Tâm Thủy mà cung dám bắt nạt ông ấy một cách
trắng trợn như vậy, đến ý kiến của ông ấy còn không buồn hỏi.
Đây là phòng riêng mà ông ấy đã đặt trước, không ngờ vì một câu nói của người ta mà
phải nhường lại, bọn họ không còn nể mặt Ninh Khuyết ông một chút nào hay sao?
“Còn chưa rõ à? Đương nhiên là xem thường ông rồi.” Triệu Kiến Vũ nói với mặt bỡn
cợt: “Tôi nói này, Ninh Khuyết, ông đừng đứng đây để rước nhục vào người nữa, bản thân
ông không thấy xấu hổ, nhưng tôi cũng là người nhà họ Ninh, tôi thấy xấu hổ lắm đấy.”
“Được rồi, Ninh Khuyết, ông đừng gây rối lầu trà của người ta nữa, mau dẫn cái thằng
nhà quê này cút đi, để cho tôi không nhìn thấy, chẳng thấy phiền.” Triệu Kiến Ninh lên mặt dạy
đời.
“Gian phòng riêng của Ninh Khuyết, cậu lấy gì để ngồi?” Lâm Ẩn nhìn Triệu Kiến Vũ rồi
lạnh nhạt nói.
Lúc vừa bước vào trong phòng trà riêng, nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Khuyết với Ngô
Dương và thái độ vênh váo của tên họ Triệu ngày, cũng biết đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Mọi chuyện nằm ngoài dự liệu của Lâm Ẩn, không ngờ Ninh Khuyết lại phải sống khổ sở
như thế này trong thủ đô, đến uống trà mà còn bị kẻ khác làm tình làm tội.
Hơn nữa, phong thái của Ninh Khuyết và Ngô Dương đã thay đổi rất nhiều, bọn họ không
còn phong độ như trước kia nữa, từ ánh mắt mỏi mệt ấy cũng nhận ra được bọn họ phải
gánh chịu áp lực lớn đến nhường nào.
“Tôi lấy gì để ngồi à?” Triệu Kiên Vũ tỏ ra hào hứng, hắn ta quan sát Lâm Ẩn một lần nữa
với ánh mắt đùa bỡn: “Cậu ăn nói ngông cuồng quá nhỉ? Có biết tôi là ai không?”
“Anh là ai không liên quan gì đến tôi cả.” Lâm Ẩn hờ hững nói: “Anh phải hiểu một điều
rằng, đây không phải là nơi mà anh có thể ngồi.”
“Ồ, ngầu ghê ha.” Triệu Kiến Vũ nở nụ cười khinh bỉ, giọng của hắn ta lạnh tanh: “Ông
đây cứ thích ngồi đấy, cậu làm gì được? Ngồi vào chỗ của cậu thì cậu không phục à?”
Sau khi nói dứt lời, Triệu Kiến Vũ ngông nghênh cầm bình trà trên bàn lên, rót cho mình
một tách, rồi thong thả thưởng thức.
“Ồ, đây là trà Long Bồ Đoàn à, còn để lâu năm nữa chứ. Ninh Khuyết, ông lấy vật quý
thế này ra chiêu đãi thằng nhà quê đó thì phí quá.” Triệu Kiến Vũ thong thả thưởng trà, hắn ta
nói như thể đang dạy dỗ ông ấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi Ninh Khuyết giật giật, bình Long Bồ Đoàn trên bàn
được pha bằng những lá trà quý mà ông ấy đã cất giữ trong nhiều năm liền, lần này lấy ra là
để đãi sếp Lâm, lá trà thượng phẩm này phải pha rất cầu kỳ, trước khi uống phải pha từng
bước, không ngờ Triệu Kiến Vũ lại tùy tiện như vậy, hỏng hết cả bình trà ngon của ông ấy.
Triệu Kiến Vũ thờ ơ nhìn Lâm Ẩn, hắn ta ta tỏ ra khó chịu: “Cái thằng nhà quê, cậu còn
đứng đực mặt ra đó làm gì? Mau dẫn người của cậu cút đi cho khuất mắt tôi!”
“Quên nói cho cậu biết, ông đây họ Triệu, tên là Triệu Kiến Vũ, là người của nhà họ Triệu
trong thủ đô.” Gương mặt Triệu Kiến Vũ hết sức kiêu ngạo, hắn ta nói tiếp: “Ninh Khuyết nói
cậu là ông lớn? Ha ha, có lẽ cậu có chút tiền chứ gì, có điều, tốt nhất là tìm hiểu xem nhà họ
Triệu ở thủ đô có địa vị như thế nào?”
Lâm Ẩn khẽ lắc đầu, đương nhiên anh biết nhà họ Triệu ở thủ đô, đây là gia tộc quyền
quý bậc nhất trong Long Quốc, đứng ngang hàng với nhà họ Tề, thực lực của gia tộc này rất
hùng mạnh, chỉ có điều, người trên kẻ dưới trong nhà họ Triệu luôn tỏ thái độ tương đối kiêu
ngạo hống hách, làm ra dáng mình là ông trùm trong thủ đô.
Lâm Ẩn hờ hững nói: “Anh là người nhà họ Triệu thì thế nào?”
“Đương nhiên nhà họ Triệu rất ghê gớm!” Triệu Kiến Vũ nói bằng giọng trịch thượng, hắn
ta liếc xéo Lâm Ẩn: “Ngồi vào chỗ của cậu thì cậu không phục à? Đừng nói là tôi ngồi vào
chỗ của cậu, cho dù tôi có ngồi đại tiện trên đầu cậu thì cậu làm gì được tôi?”
Gương mặt Lâm Ẩn vẫn rất điềm tĩnh, anh quay sang nhìn Hades đứng cạnh mình.
Gương mặt của Hades rất đỗi lạnh lùng, hắn ta ta đi hai bước đến trước bàn trà, nhìn
xuống Triệu Kiến Vũ trân trân bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi đanh giọng lại: “Đứng lên! Cút khỏi
đây ngay!”
Chương 270: Người bị đánh là người nhà họ Triệu
“Mày nói cái gì?” Triệu Kiến Ninh tức giận, ngẩng đầu nhìn Hades: “Mày nói lại cho tao
nghe một lần nữa xem?”
Hắn ta thật sự không ngờ rằng, một tên vệ sĩ quê mùa không biết từ đâu đến lại dám bảo
hắn cút ra ngoài?
Danh tiếng của nhà họ Triệu ở thủ đô lớn như vậy, anh ta chưa nghe đến bao giờ sao?
“Mày điếc à? Tao bảo mày cút ra ngoài!” Hades trầm giọng nói.
Hades sớm đã muốn đánh nhau rồi, một tên ngu ngốc như vậy lại dám chiếm vị trí của
sếp Lâm? Anh ta không quan tâm đến gia tộc gì hết, anh ta chỉ biết rằng, cái tên họ Triệu
đứng trước mặt này chỉ cần một cú đấm là có thể đánh chết.
“Haha.” Triệu Kiến Ninh điên tới mức cười lớn: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
mà, hai con ếch ngồi đáy giếng, mày đã đắc tội phải người không nên đắc tội rồi đấy biết
không?”
“Ninh Khuyết, ông lăn lộn ở thủ đô đúng là lãng phí rồi, đến loại người không biết sống
chết thế này cũng kết giao được sao?” Triệu Kiến Ninh cười nói.
Vừa nói, Triệu Kiến Ninh vừa rút điện thoại ra, dường như đang chuẩn bị gọi người đến
xử lý Lâm Ẩn và Hades.
“Đợi chút nữa hai chúng mày sẽ biết sai thôi.” Triệu Kiến Ninh cầm điện thoại, thờ ơ nói.
Hades dáng vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên dơ tay ra nắm chặt lấy cổ tay Triệu Kiến Ninh, bộp
một tiếng, ném điện thoại của hắn ta xuống sàn.
“Này! Mày làm gì đấy?” Triệu Kiến Ninh tức giận nhìn Hades: “Cái loại quê mùa nhà mày,
còn không mau bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra?”
Hắn ta không biết tên vệ sĩ đó lấy đâu ra lá gan lớn đến vậy, còn dám đập nát điện thoại
của hắn.
Hơn nữa sức lực cũng lớn quá đấy, tùy tiện nắm lấy một cái mà cổ tay hắn ta cảm giác
như bị một cái kìm lớn kẹp lại, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẹp gãy tay.
“Còn không buông tay, hôm nay ông đây sẽ cho hai tên chó chúng mày phải chết!” Triệu
Kiến Ninh tức giận nói, ánh mắt dữ tợn nhìn Hades.
Hades lạnh lùng đáp lại: “Dám gọi người trước mặt Lâm tổng, tao thấy mày muốn chết
rồi.”
Bốp!
Vừa dứt lời, Hades giơ tay, một cái tát giáng xuống mặt Triệu Kiến Ninh, tát cho hắn ta
nổ đom đóm mắt.
“A!” Triệu Kiến Ninh kêu lên, cảm thấy vô cùng nhục nhã, ánh mắt hắn ta lộ vẻ không thể
ngờ được.
Bịch một tiếng.
Không đợi Triệu Kiến Ninh kịp phản ứng gì, Hades đột nhiên nắm lấy vai hắn ta, hung
hãn lôi hắn ta từ trên chỗ ngồi xuống, quăng ra xa mười mấy mét, nặng nề đập vào tường rồi
ngã gục xuống nền nhà.
“Chỗ ngồi của sếp Lâm mà cũng dám cướp sao? Cút!” Hades lạnh lùng nói.
“Mẹ nó, dám động tay chân sao? Chuyện ngày hôm nay không xong đâu!” Triệu Kiến
Ninh đứng dậy, gương mặt đầy vẻ tức giận, lộ ra ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm
chằm vào Hades.
“Cậu Triệu, cậu không sao chứ?”
“Ninh Khuyết, cậu xong rồi, dám bắt tay với một lũ quê mùa không biết sống chết là gì để
động tay chân với tôi! Nhà họ Ninh nhất định sẽ gạch tên cậu!”
Ngay lập tức, những người đi theo Triệu Kiến Ninh đều vây lại, ai cũng tỏ vẻ tức giận.
Triệu Kiến Ninh là ông chủ của họ, Ninh Khuyết quen biết với sếp Lâm gì đó mà đến cả
cậu Triệu cũng dám không để vào mắt, đúng là ăn gan hùm rồi.
Đám người đó ai cũng dữ tợn đảo mắt nhìn, nhưng sau khi thấy Hades cao hơn hai mét,
cánh tay khoẻ mạnh rắn chắc đều co hết người lại, không dám động vào tên vệ sĩ hung ác
này.
“Tên vệ sĩ ngu xuẩn này, Ninh Khuyết, và cả cái tên họ Lâm kia, hôm nay đừng ai mong
được yên ổn bước ra khỏi lầu trà Tâm Thủy này!” Triệu Kiến Ninh không phục, đưa tay ra chỉ
vào mấy người Lâm Ẩn, thái độ vô cùng hung hăng.
“Đúng vậy, hôm nay mấy người các ngươi đừng hòng rời được khỏi đây, nhất dịnh phải
quỳ xuống dập đầu tạ tội với cậu Triệu mới được.”
“Đã nói với các ngươi cậu Triệu là người nhà họ Triệu ở thủ đô rồi mà còn dám hỗn láo
như vậy, đúng là ngu ngốc!”
Mấy tên đi cùng Triệu Kiến Ninh cũng hùa vào nói giúp, ầm ĩ lên với Lâm Ẩn.
Bọn họ dường như đã lường trước được kết cục của mấy người Lâm Ẩn, dám động
vào người nhà họ Triệu ở khu Thần Nông ở thủ đô, đây là điều cấm kị, chắc chắn sẽ không
có kết cục tốt đẹp.
Dựa vào thế lực của cậu Triệu, ở cái khu Thần Nông này muốn làm gì mà chả được.
Đến cả hoàng đế dưới đất của khu Thần Nông cũng phải nể mặt cậu Triệu vài phần.
“Người bị đánh là người nhà họ Triệu.” Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Cho bọn chúng im mồm
đi, ném hết ra ngoài.”
Anh thật sự không có hứng thú nói mấy lời thừa thãi với người nhà họ Triệu.
Ai ở đất thủ đô cũng biết tác phong làm việc của người nhà họ Triệu, từ trên xuống dưới,
dù là tầng lớp trên của gia tộc hay là con cháu anh em của giao tộc thì đều mang dáng vẻ
của “con trời”, coi thủ đô là vườn hoa phía sau nhà của nhà họ Triệu, muốn làm gì thì làm.
“Vâng.” Hades cung kính gật đầu, sau đó quay người đi về phía đám người Triệu Kiến
Ninh.
“Ném đi đâu? Mẹ nó, ông đây chưa từng gặp ai hung hãn như mày!” Triệu Kiến Ninh tức
giận, muốn xông lên cho một cái bạt tai, nhưng lại bị Hades giữ lại không dám động đậy.
Hắn ta không hiểu nổi, sao lại có người ngu ngốc đến thế. Còn nói người bị đánh là
người nhà họ Triệu? Tên họ Lâm này có bao nhiêu cái mạng đề đền đây?
Bốp bốp bốp.
Hades xông lên cùng vài cái bạt tai, đánh cho đám người vẫn đang hung hăng nịnh bợ
chủ thâm tím mặt mày, ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Mày! Mày!” Triệu Kiến Ninh hơi hoảng hốt nhìn Hades, cũng không ngờ Hades lại hành
động nhanh nhẹn đến vậy, ra tay rất nhanh chóng.
“Cút!”
Hades nắm chặt Triệu Kiến Ninh, ném như ném một túi rác, quăng tay một cái, hất Triệu
Kiến Ninh ra khỏi phòng, khiến hắn ta ngã ngục, lăn lộn vài vòng trên hành lang.
Ngay sau đó, Hades ném từng tên đàn em ra khỏi phòng trà giống như đang ném một
con gà, khiến những tên đó phải thét lên, đau đớn lăn lộn trên sàn.
“Ra ngoài cửa đứng canh, đừng để người khác làm phiền tôi nói chuyện.” Lâm Ẩn nhàn
nhạt nói.
Hades gật đầu, mặt không biểu cảm gì rời khỏi phòng trà, quay người lại đóng cửa,
đứng canh giữ bên ngoài, nhìn xuống đám người Triệu Kiến Ninh.
“Mày chết chắc rồi! Đừng tưởng mày cao to thì có thể hung hăng càn quấy!” Triệu Kiến
Ninh tức giận nói.
Hades lạnh lùng nhìn xuống, Triệu Kiến Ninh liền ôm lấy mặt đã bị đánh thâm tím bỏ
chạy, sợ rằng tên người nước ngoài này lại xông lên cho hai cái bạt tai.
“Đi trước đây!” Vẻ mặt Triệu Kiến Ninh tỏ ra không phục, nói với những đàn em đi theo
hắn: “Chúng mày cứ coi chừng ở lầu trà Tâm Thủy, bây giờ tao đi gọi người. Tên họ Lâm và
Ninh Khuyết, không ai được chạy hết, hôm nay tao phải xử lý bọn nó.”
“Cậu Triệu, chúng tôi nhất định sẽ coi chừng phòng của bọn nó. Ninh Khuyết và tên họ
Lâm đó thật to gan, dám động vào cậu, còn dám ở lại đây uống trà, đúng thật là kiêu ngạo.
Dựa vào thế lực của cậu, muốn đối phó với chúng thì đơn giản như giết một con kiến thôi.”
Một tên đàn em nịnh bợ nói.
Cứ như vậy, Triệu Kiến Ninh xuống lầu với vẻ mặt âm u, nhanh chóng gọi điện thoại, liên
lạc tìm người.
Hôm nay hắn ta nhất định phải nghĩ cách lấy lại thế cục, một con chó không nhà như
Ninh Khuyết lại dám vào hùa với tên nhà quê, xảy ra chuyện như thế mà không giữ thể diện
cho hắn, đã đánh người còn dám ở lại uống trà, đây rõ ràng là không để công tử nhà họ
Triệu vào mắt.
Triệu Kiến Ninh càng nghĩ càng tức, gọi liền một lúc mấy cuộc điện thoại, nhất định phải
tìm đủ người bao vây quanh lầu trà Tâm Thủy.