Công Tôn Phi Kiếm vui mừng hớn hở vì đã thoát khỏi hiểm cảnh, ông ta được hai gã
bảo vệ dìu vào thang máy, nào ngờ vừa xuống đến sảnh đã gặp Trương Hồng Quân và
Trương Hồng Hiên.
“Ông tổng Công Tôn, khi nãy ông đang bận gì vậy ạ? Chúng tôi gọi cho ông mãi nhưng
lại không gọi được nên mới tự mình đến tập đoàn tìm ông, chúng tôi có việc gấp cần phải
bẩm báo lại.” Trương Hồng Quân nói với giọng cung kính.
Gương mặt Công Tôn Phi Kiếm rất mực lạnh lẽo, tâm trạng cũng tệ hại vô cùng. Ông ta
không muốn nói nhảm với hai tên vô dụng này, chúng chỉ là hai con chó ông ta mua mà thôi.
“Ông tổng Công Tôn, chuyện là thế này, trước kia nhờ được làm cấp dưới của ông mà
chúng tôi quen với Louis, phó tổng giám đốc tập đoàn Latinh, nhưng không ngờ hôm nay ông
ấy lại cử người đánh chúng tôi một trận, còn uy hiếp chúng tôi phải rút hết vốn khỏi công ty
đá quý Trương thị mới. Trong chuyện này, ông phải đòi lại công bằng cho chúng tôi đấy.”
Trương Hồng Hiên van nài Công Tôn Phi Kiếm, trên gương mặt ông ta vẫn còn in dấu năm
ngón tay còn mới toanh, trông có vẻ rất buồn cười.
Hôm nay Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên vừa tổ chức xong bữa tiệc mừng
khai trương, đang yên đang lành, còn mới vừa bàn chuyện làm ăn xong, nhưng không biết vì
sao mà Louis - phó tổng giám đốc của tập đoàn Latinh lại dẫn một đội ngũ bảo vệ đánh cho
bọn họ một trận, sau khi đánh xong còn không chịu nói nguyên nhân cho họ rõ.
Trận đòn này khiến cho hai anh em Trươg Hồng Quân khổ mà khó nói ra thành lời, lửa
giận chỉ biết nén trong lòng chứ không dám trút ra. Vốn dĩ Trương Hồng Quân còn muốn nhờ
thông gia Tôn Cường thay ông ta xử lý, nhưng chẳng hiểu vì sao vừa gọi cho Tôn Cường đã
bị ông ta mắng cho một chặp, sau khi nói xong cũng không tìm ông ta nữa.
Trong lòng hai anh em Trương Hồng Quân cảm thấy rất nhục nhã, bèn muốn đến cầu
cứu ô dù to Công Tôn Phi Kiếm này, bọn họ tin rằng Công Tôn Phi Kiếm sẽ giúp đỡ bọn họ,
chỉ cần ông ta tùy tiện mở miệng sử dụng tài lực và nhân lực của mình là đã có thể bắt Louis
ngoan ngoãn cúi đầu.
“Ông tổng Công Tôn, tên Louis này là cấp dưới của ông giới thiệu cho, ông ta vả mặt
chúng tôi thế này nghĩa là không xem ông ra gì.” Trương Hồng Hiên nịnh bợ.
Vẻ mặt của Công Tôn Phi Kiếm càng trở nên lạnh lẽo, khi nãy ông ta mới bị Lâm Ẩn
đánh gãy chân, tâm trạng vô cùng tồi tệ, không hề nghe xem hai người bọn họ đang nói gì.
“Hai người các người cút đi cho tôi!” Công Tôn Phi Kiếm gắt gỏng.
“Tôi… Ông ổng Công Tôn, sao thế?” Trương Hồng Quân thắc mắc, ông ấy không hiểu
rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
“Xin lỗi ông tổng Công Tôn, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi đã không để ý đến chân ông
bị vẹo, ông phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn.” Trương Hồng Hiên vội vàng nịnh
bợ, đến bây giờ bọn họ mới để ý thấy chân của Công Tôn Phi Kiếm không linh hoạt, còn cần
người khác dìu đi đường.
Công Tôn Phi Kiếm vừa nghe thấy thế, ngọn lửa giận đã bùng lên trên gương mặt ông
ta, chỗ đau của mình bị đụng chạm, Trương Hồng Quân vừa đả động đến chuyện này là cơn
giận đã xộc lên đầu ông ta.
Bốp! Bốp!
Công Tôn Phi Kiếm vung tay tát vào mặt Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên,
khiến cho nụ cười của hai người bọn họ trở nên cứng đờ, bị đánh đến ngu ngốc, bàng hoàng
không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Hai người đừng lảm nhảm tước mặt tôi nữa, nếu còn nói hươu nói vượn thì tôi sẽ giết
chết các người ngay!” Giọng nói của Công Tôn Phi Kiếm lạnh tanh: “Hơn nữa hôm nay tôi sẽ
rời khỏi thành phố Đông Hải, đồng thời sẽ rút vốn ra khỏi tập đoàn đá quý Trương thị mới, tôi
cảnh cáo hai người, không được phép nói chuyện của tôi cho kỳ người nào khác. Chứ bằng
không, các người sẽ biến mất khỏi thế gian này.”
Sau khi nói dứt lời, Công Tôn Phi Kiếm quay người, hai gã bảo vệ dìu ông ta ra khỏi
sảnh chờ.
“Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông tổng Công Tôn cũng muốn bỏ việc sao?”
Sắc mặt Trương Hồng Hiên xanh mét, ông ta khó mà chấp nhận nổi nỗi đau và mỗi nhục nhã
này.
Vốn dĩ hai người bọn họ muốn nhờ ô dù to này trút giận giùm mình, nào ngờ lại bị Công
Tôn Phi Kiếm tát cho hai bạt tai.
Chịu một chút tủi thân như vậy trước mặt ông lớn cũng không phải là chuyện gì đáng kể,
nhưng quan trọng là không ngờ ông tổng Công Tôn lại muốn rút vốn.
Nếu như không có ông lớn Công Tôn Phi Kiếm chống lưng, cũng không có sự ủng hộ
của Louis và Tôn Cường trong giới kinh doanh ở thành phố Thanh Vân, bọn họ bỏ ra nhiều
công sức như vậy để thành lập tập đoàn đá quý Trương thị mới rất có thể sẽ bị lỗ nặng.
Hơn nữa, mất đi sự chống lưng của những người có tiền có quyền, làm sao ông ta tiếp
tục đấu với Trương Kỳ Mạt được nữa.
“Anh cả, sao mà bọn họ đều vứt bỏ tập đoàn đá quý Trương thị rồi?” Trương Hồng Hiên
cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên, vẻ mặt ông ta đắng chát.
Rõ ràng đã nắm bắt được cơ hội dựa dẫm vào người có quyền có thế như Công Tôn
Phi Kiếm, nhìn thấy sự nghiệp của mình sắp lên như diều gặp gió, nào ngờ đột nhiên lại bị
các ông lớn vứt bỏ, còn giẫm bọn họ một phát thật mạnh nữa.
Khó mà nuốt trôi được cơn khó chịu này.
“Anh cũng không biết, hay là chúng ta gọi điện cho ông tổng Tôn Cường để hỏi thử xem
sao?” Trương Hồng Quân suy nghĩ một lúc rồi trả lời lại.
“Thôi đi anh, khi nãy ông tổng Tôn Cường đã cảnh cáo chúng ta rồi, nếu còn gặng hỏi
nữa thì sợ rằng ông ta sẽ giết chúng ta mất.” Trương Hồng Hiên tỏ vẻ sợ hãi, gương mặt
ông ta có vẻ rất khó xử.
Bọn họ đã từng nhìn thấy sức mạnh của đội ngũ bảo vệ Công Tôn Phi Kiếm nên không
dám gặng hỏi ông ta, nói không chừng còn bị mất mạng nữa.
Bây giờ những tập đoàn lớn ấy đều đã rút hết vốn, cái gọi là tập đoàn đá quý Trương thị
mới chỉ là cái vỏ rỗng không, phải xử lý tình hình rối ren này thế nào đây?
Hades lái xe đến biệt thự Tuyết Long, hắn ta bước ra khỏi ghế tài xế rồi xuống mở cửa
một cách thuần thục, Lâm Ẩn bước xuống từ hàng ghế sau.
“Đợi tôi ở bên ngoài.” Lâm Ẩn dặn dò hắn ta một câu rồi đi vào biệt thự Tuyết Long.
Lâm Ẩn định đi về đảo nhân tạo luôn để bố trí quân cờ Công Tôn Tàng Long, nhưng khi
nãy lại nhận được cuộc gọi của Kỳ Mạt nên anh đành vội vã chạy đến nơi này.
Kỳ Mạt nói qua điện thoại về chuyện đại hội đá quý Long Quốc được tổ chức ở thủ đô,
ngày mai cô sẽ bay, rồi hỏi mình có thời gian rảnh để đi cùng hay không.
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, Lâm Ẩn cũng đồng ý, vừa khéo đến thương lượng chuyện đổi
tên tập đoàn với Kỳ Mạt luôn.
Chẳng mấy chốc sau, Lâm Ẩn đến biệt thự, Lý Bộc ra mở cửa cho anh, trong căn
phòng khách rộng rãi chỉ có một mình Trương Kỳ Mạt đang ngồi xem ti vi, hình như vợ chồng
Lư Nhã Huệ không có ở nhà.
“Lâm Ẩn, anh đến rồi. Hôm nay bố mẹ đi vắng, sẽ không làm phiền anh đâu. Chúng ta
nói chuyện ở phòng khách luôn đi, bọn họ đi kéo quan hệ ở bên ngoài rồi, cứ muốn tìm
người nhà họ Trương, thỏa hiệp với bác cả.” Trương Kỳ Mạt nói với anh.
Lâm Ẩn gật đầu, anh ngồi xuống ghế.
Vào lúc này, Lý Bộc bưng ấm hồng trà lên một cách cung kính, rồi đưa tách trà cho anh,
mùi vị vẫn quen thuộc như thế.
Lâm Ẩn nhấp thử một ngụm, anh cất tiếng hỏi cô: “Kỳ Mạt, em đã nghĩ ra tên mới cho
tập đoàn chưa? Anh có bạn bên phía thủ đô, lần này đến đại hội đá quý Long Quốc cũng có
thể chớp thời cơ tuyên truyền nhãn hiệu mới của tập đoàn luôn, chuyện này quan trọng lắm
đấy.”
Kỳ Mạt muốn đến thủ đô để tuyên truyền khuếch trương danh tiếng của tập đoàn, mở
rộng sức ảnh hưởng trong giới đá qúy ở Long Quốc. Vậy thì chắc chắn phải đổi tên nhãn
hiệu trước, để khỏi phải dính líu đến đá quý Trương thị mãi.
Trương Kỳ Mạt ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi anh: “Thực ra em còn chưa nghĩ xong, anh
có cách nào hay không?”