Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 874: Đừng Gọi Tôi Là Anh Trai




Staro nói chuyện vẫn rất có uy quyền, Nick nghe xong không nói hai lời, mang theo mấy tên đàn em liền xông tới.

Những người này đều có vóc người cao lớn, đồng thời lao về phía Hoàng Thiên, mỗi người đều cầm đao từ trong túi ra.

Là những thanh đao ngắn cùng màu, đám người này cũng là có chuẩn bị mà đến.

Người đàn ông tên Nick kia dẫn đầu, đi đến bên cạnh Hoàng Thiên, vùng đạo liền hướng đến yết hầu của Hoàng Thiên đâm tới!

Một đao kia rõ ràng chính là muốn mạng sống của Hoàng Thiên, có thể nói là một đao mất mạng.

Trong lòng Hoàng Thiên có chút tức giận, những người nước ngoài này cũng quả làm càn rồi.

Tại địa bàn của Việt Nam, mà lại dám ban ngày ban mặt cầm đao đánh chém người!

Trong lòng Hoàng Thiên đã tức giận, nhìn thấy đạo đã đâm tới, đưa tay liền bắt lấy tay cầm đạo của Nick một cách chuẩn xác.

Lần này, hoàn toàn là dựa theo cảm giác, Hoàng Thiên căn bản cũng không có thời gian kịp phản ứng.

Khi tay bỗng bị bắt lại, Nick sửng sốt một chút, thực lực của gã ta vẫn rất mạnh, một thân cao to, tốc độ ra đao lại rất nhanh.

Thế mà tay lại bị Hoàng Thiên bắt được.

“Chết tiệt!”

Nick chửi ầm lên, con hàng này còn biết dùng tiếng Việt để mắng chửi người, tức giận hét lên với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy những người nước ngoài đang làm xằng làm bậy này liền cảm thấy phản cảm, thấy con hàng này còn dám mắng mình, Hoàng Thiên sao có thể để gã ta dễ dàng thoát.

Bốp! Bốp!

Đầu gối mạnh mẽ đá vào bụng của Nick.

Chỉ hai cú đá này, Nick đã ăn không tiêu, ôm bụng đau khổ ngồi xổm xuống.

Bốp!

Hoàng Thiên lại đá một cước vào đầu Nick.

Răng rắc!

Bịch một tiếng, cổ của Nick đã bị gãy, nằm trên mặt đất co quắp.

Đây có thể nói là một đòn đánh bị thương rất nặng, Nick có thể giữ được mạng hay không cũng khó nói.

Lần này, đã làm bọn người Staro ngạc nhiên kinh sợ.

Bọn họ đều không nghĩ tới, Hoàng Thiên thể mà có thể đánh nhau giỏi như vậy, giơ tay nhấc chân một chút, liền phế bỏ đi một người có thực lực mạnh mẽ như Nick.

Mấy người nước ngoài còn lại cũng không dám khinh thường, bọn họ không thể không nhìn kĩ lại đối thủ một lần nữa.

Không ai dám xông lên, bọn họ vây quanh Hoàng Thiên, chờ đợi cơ hội.

Staro rất gấp gáp, hét lên với những tên này, nói cái gì thì Hoàng Thiên cũng nghe không hiểu.

Nhưng anh có thể đoán được chính là Staro ra lệnh cho bọn họ tấn công.

Mấy tên người nước ngoài cũng không dám không nghe, vội vàng ra tay, chuẩn bị đâm chết Hoàng Thiên.

“Tất cả đều dừng tay!”

Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng riêng bị đá mở, ngay sau đó hai bộ đội đặc chủng cầm súng tiến vào.

Họng súng đen xì nhắm ngay vào bọn người Staro, bầu không khí trong nháy mắt càng trở nên căng thẳng hơn.

Đây cũng không phải là đùa giỡn, Staro hiểu rất rõ ràng điểm này, bọn họ đều cầm đao, làm sao dám liều mạng cùng với súng cơ chứ?

“Các người là ai?”.

Staro căm tức nhìn hai bộ đội đặc chủng đứng ở cửa, lớn tiếng quát hỏi.

"Pång!"

Một tiếng vang trầm đục, đùi của Staro đã bị trúng đạn, ngã trên mặt đất.

“Đừng nói nhảm nữa, ném hết hung khí trên tay ra ngoài!”

Một bộ đội đặc chủng cảnh cáo nói.

“Ném, mau ném.....”

Staro gấp đến nỗi cũng không nói tiếng nước ngoài, mà dùng tiếng Việt ra lệnh cho đám đàn em, anh ta muốn hai bộ đội đặc chủng cũng nghe hiểu.

Những tên đàn em này của hắn, có người có thể nghe hiểu tiếng Việt, còn có người nghe không hiểu, người có thể nghe hiểu đều ném đao ra ngoài, tất cả những người còn lại cũng làm theo ném đạo ra.

Việc này cũng giống như đã tước vũ khí đầu hàng, ngay sau đó đều ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm ở trên mặt đất.

Đây là quy củ, để đề phòng đối phương nổ súng.

“Cậu Thiên, không sao chứ?”

Một bộ đội đặc chủng đi đến, hỏi Hoàng Thiên.

“Không có việc gì?

Hoàng Thiên bình thản nói, thật ra cho dù hai bộ đội đặc chủng này không chạy tới, anh cũng chỉ là tốn nhiều công sức hơn chút, đối phó với bọn người Staro này, cũng không phải vấn đề gì lớn.

Thật ra hai bộ đội đặc chủng này đã sớm theo tới rồi, sau khi Hoàng Thiên và Hoàng Minh Triết ra ngoài, hai bộ đội đặc chủng này liền phát hiện bọn người Staro đang theo dõi ở trong bóng tối, loại này tình huống khả nghi này, hai bộ đội đặc chủng đương nhiên là sẽ không bỏ qua.

Hoàng Thiên để cho tất cả đám người này quỳ xuống úp mặt vào tường, quỳ thành một hàng.

Staro lấy tay che lấy đùi phải đang chảy máu.

Đau đến mức dậy không nổi, đau đến mức mồ hôi đầy đầu.

Người đàn ông tên Nick kia thì càng thảm hại hơn, còn đang trên nằm trên mặt đất run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu.

Lúc này Hoàng Minh Triết cũng có đầu rụt cổ ở trong góc, cậu ta đều nhìn đến ngây người.

Từ sau khi Hoàng Minh Triết quay về nhà họ Hoàng, liền cong đuôi rụt cổ mà sống, đã bao giờ gặp qua loại tình huống này.

Nhưng đối với Hoàng Thiên mà nói, loại tình huống này, thực sự cũng không to tát gì.

Hoàng Minh Triết chưa từng trải, thì rất khó tưởng tượng Hoàng Thiên lại dày dạn kinh nghiệm như vậy.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy, Hoàng Minh Triết cực kỳ sợ hãi, điều khiến anh ta càng thêm hoảng sợ chính là, Hoàng Thiên thế mà lại rất bình tĩnh, giống như không bị tình huống vừa rồi dọa sợ hay ảnh hưởng một chút nào cả.

“Anh..

Anh trai.”

Hoàng Minh Triết nhìn thấy Hoàng Thiên đang nhìn mình, bị dọa đến mức giọng nói đều trở nên run rẩy, đứng ở chỗ đó, hai đùi đều không nhịn được phát run, không biết phải làm sao.

Nhìn Hoàng Minh Triết, lửa giận của Hoàng Thiên quả thực không thể nhịn được nữa.

Anh biết rõ.

Hôm nay chính là cái bẫy mà Hoàng Minh Triết đặt ra cho anh, lừa gạt anh ra ngoài, để bọn người Staro ra tay.

“Đừng có gọi tôi là anh trai”

Hoàng Thiên trầm giọng nói.

“Vâng vâng vâng, em không gọi nữa, không có việc gì nữa rồi.

Em sẽ quay về Hà Nội đây.”

Hoàng Minh Triết chẳng biết xấu hổ nói, sau đó liền muốn chạy đi.

Hoàng Thiên thấy thế, thực sự không biết phải nói gì.

Da mặt của Hoàng Minh Triết dày đến loại trình độ này, Hoàng Thiên cũng là không ngờ tới.

“Làm sao lại không có việc liên quan đến cậu? Tôi đã cho phép cậu đi sao?”

Hoàng Thiên quát hỏi.

Lập tức, Hoàng Minh Triết đứng ở nơi đó, không dám chạy đi.

“Em không quen biết cùng bọn họ, lần này không có liên quan gì đến em cả”

Hoàng Minh Triết chỉ vào bọn người Staro, bất lực giải thích.

“Vừa nãy không phải cậu nói Staro là bạn tốt của cậu mà? Vừa rồi cậu còn cười vui vẻ như vậy?”

Hoàng Thiên nói, đến bên cạnh Hoàng Minh Triết.

Bich.

Hoàng Minh Triết bị dọa đến mức vội quỳ xuống, quỳ gối dưới chân Hoàng Thiên.

Sợ hãi đến mức toàn thân đều ra mồ hôi lạnh.

Cậu ta sợ Hoàng Thiên sẽ đánh cậu ta, vừa rồi một cú đá của Hoàng Thiên, liền đá gãy cả cổ của Nick, chuyện này quá đáng sợ rồi.

“Người nhà họ Hoàng nhà tôi tại sao lại có người không có mặt mũi như vậy cơ chứ?”

Hoàng Thiên tức giận nói, nhấc chân đạp Hoàng Minh Triết ngã lăn xuống đất.

“Anh trai anh trai, chuyện này không thể trách em được, đều là do Staro bắt em phải làm như vậy!”

Hoàng Minh Triết vừa khóc vừa kêu gào.

“Hoàng Minh Triết! Tôi bắt ép cậu khi nào? Là cậu muốn Hoàng Thiên chết đi, cậu muốn làm người đứng đầu của nhà họ Hoàng”

Staro tức giận hô lên, anh ta muốn nói anh ta không nhận cái tội danh này.

“Nói hươu nói vượn! Staro anh là cái đồ chết tiệt, anh đừng có mà oan uổng người tốt!”

Hoàng Minh Triết giống như một người đàn bà chanh chua gào lên ầm ĩ với Staro.

“Tất cả đều ngậm miệng!”

Hoàng Thiên quát.

Lập tức, cả Hoàng Minh Triết và Staro đều im miệng không nói nữa.

“Gọi điện thoại cho Vũ Thanh, kêu anh ấy đến đây.

Hoàng Thiên nói với một bộ đội đặc chủng.

“Vâng thưa cậu Thiên”

Bộ đội đặc chủng này đồng ý, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Vũ Thanh.

Chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Hoàng Thiên cũng ý thức được, cơ hội đã tới rồi.

Staro này, chính là đàn em của Migfis, so với người có mặt như cái nắp nồi bắt được vài ngày trước thì mạnh hơn rất nhiều.

Tên mặt nắp nồi mặc dù cũng là đàn em của Migfis, nhưng khẳng định không phải là thành viên quan trọng, Migfis cũng sẽ không tin tưởng một người Việt Nam.

Nhưng có Staro, muốn tìm được Migfis, thì dễ dàng hơn nhiều.

Toàn bộ căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh, Hoàng Thiên không lên tiếng, cũng không có ai dám lên tiếng.

Staro sợ Hoàng Thiên sẽ xử lý anh ta, nên cố nhịn đau đớn mãnh liệt, không dám kêu lên, nhịn đến mức khó chịu.

Nhưng cho dù Hoàng Minh Triết có là em trai cùng cha khác mẹ với anh, thì lần này, Hoàng Thiên cũng không có ý định sẽ bỏ qua cho Hoàng Minh Triết.

Bời vì thằng nhãi chết tiệt này có chết cũng sẽ không biết hối cải, bỏ qua cho cậu ta, cậu ta sẽ còn đến kiểm chuyện.

“Đúng vậy, chuyện Hoàng Minh Triết làm thế nào cấu kết với những người này, tôi còn chưa hỏi đến đâu?

Hoàng Thiên nói.

“Vâng thưa cậu chủ, vậy Hoàng Minh Triết giao cho anh, những người này tôi sẽ đều mang đi

Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.