*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có gì đó sai sai ở đây? Giết tôi là nghĩa vụ của anh sao?”
Trịnh Hiểu Phong ngẩn ra, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai đội viên, anh ta càng thêm căng thẳng.
Tuy rằng vẫn không đoán được hai đội viên là thân phận gì, nhưng vào lúc này Trịnh Hiếu Phong cảm thấy đại họa sắp ập đến rồi.
“Mày cho rằng mày là cái gì? Còn dám ở trong nước dùng súng trường nhỏ bằng bậy bạ làm bị thương người khác, mày cũng quá ngông cuồng rồi”
Sau khi một người trong đội lôi Trịnh Hiểu Phong ra khỏi xe, súng đã nhắm ngay trán Trịnh Hiểu Phong.
“Không, mày không thể làm như vậy được.
"
Trịnh Hiếu Phong hoàn toàn suy sụp, anh ta chưa làm gì được Hoàng Thiên nên không muốn chết như thế này.
Mặc dù không thể là một người đàn ông bình thường, nhưng Trịnh Hiếu Phong vẫn thấy mình sống chưa đủ, có câu nói thà sống lang bạc chứ cũng không muốn chết sớm.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, Hoàng Thiên sẽ không bao giờ cho Trịnh Hiếu Phong cơ hội nữa, người như vậy nếu còn sống trên đời thì sẽ trở thành mối họa cho xã hội.
“Hoàng Thiên, nói cho bọn họ biết, tha cho tôi đi.
”
Trịnh Hiếu Phong lại kinh hãi nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, lại đặt hy vọng lên người của Hoàng Thiên.
Anh ta cũng biết rất rõ nếu như Hoàng Thiên nói một tiếng thôi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, anh ta sẽ được sống sót.
“Tao đã từng cho mày cơ hội, giờ đừng trách tao tại sao không cho mày cơ hội nữa.
:
Hoàng Thiên lạnh lùng nói rồi quay vào trong xe.
“Hoàng Thiên, đừng làm có như vậy mà, tôi còn muốn sống!”
Trịnh Hiểu Phong hét lên một câu rất thiếu suy nghĩ, sau một tiếng nổ, Trịnh Hiểu Phong chết bất đắc kỳ tử.
Hoàng Thiên ngồi vào trong xe, châm thuốc hút một hơi dài.
Khoảnh khắc thở ra khói, Hoàng Thiên cũng có chút bối rối.
Anh không muốn làm điều này, nhưng có một số việc mà bản thân anh không thể không làm.
Những người sống trên đời này, có những lúc cần phải chừa cho người khác một con đường sống, có những lúc, nhân từ với kẻ thù là độc ác với chính mình.
Hoàng Thiên không muốn thả hổ về rừng nữa, anh đưa ra quyết định như vậy, cũng là dựa theo kinh nghiệm tích lũy của bản thân.
“Cậu Thiên, việc còn lại cứ giao cho chúng tôi, ngài cứ yên tâm”
Một đội viên nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên gật đầu, anh không nói gì, liền lái xe rời khỏi nơi này.
Hải thuộc hạ sẽ giải quyết chuyện sau này, Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong, hai người lưu manh này rốt cuộc cũng đã được giải quyết.
Ba ngày sau, Hoàng Thiên cuối cùng cũng được làm ba, một cặp sinh đôi đáng yêu đã được đến với thế giới này!
Đây là lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy niềm vui và hạnh phúc khó diễn thành lời.
Khoa sản của bệnh viện, rất nhiều người đến chúc mừng anh.
Trương Lan Phượng cùng Lâm Huỳnh Mai đương nhiên cũng đến, từ khi Lâm Ngọc An vào phòng sinh họ đều ở ngoài phòng sinh chờ.
Ông ngoại của Lâm Ngọc An là Trương Công Điền, cũng vội vàng dẫn theo vợ mình chạy tới, ông cụ vui mừng đến mức trào ra nước mắt, ông ấy từ trước đến nay đều rất thích cặp đôi Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.
Cháu gái Lâm Ngọc An kết hôn với Hoàng Thiên ba năm, cuối cùng cũng có được kết tinh của tình yêu, Trương Công Điền rất hạnh phúc.
“Hoàng Thiên, cuối cùng ông cũng đợi được đến ngày này, từ nay về sau nhớ đối xử tốt với Ngọc An, gia đình con nhất định phải hạnh phúc”
Trương Công Điền VỖ VỖ vai của Hoàng Thiên nói.
“Dạ cháu biết, ông đừng lo lắng”
Hoàng Thiên cười nói với Trương Công Điền, Hoàng Thiên có tình cảm rất sâu nặng với ông cụ Điền.
Nếu không phải khi đó Trương Công Điền vô cùng ủng hộ Hoàng Thiên gia nhập gia tộc, mà chỉ dựa vào ba của Lâm Ngọc An thì sẽ không thể thuyết phục được mọi người.
Gia đình Trương Lan Hương và gia đình Trương Định cũng chạy đến.
Nhưng hai người bọn họ rõ ràng không vui vẻ như vậy, bởi vì thành kiến với Hoàng Thiên quá sâu.
Thậm chí, nhìn thấy Hoàng Thiên sinh được con trai, họ còn cảm thấy khá khó chịu.
Nhưng bề ngoài thì làm bộ làm tịch hỏi thăm, Trương Lan Hương và Trương Định giả vờ vui vẻ, họ giả bộ cũng thật mệt mỏi.
“Hoàng Thiên, lần này là tốt rồi, nhà cậu làm ăn lớn như thể lại sinh được con trai, lần này đã có người nối dỗi rồi”.
Trương Lan Hương mỉm cười, sau đó nói với Hoàng Thiên: “Xin chúc mừng cháu.
”
“Cám ơn dì”
Hoàng Thiên vẫn lịch sự đáp lại Trương Lan Hương, mặc dù anh đã nhìn thấy cái miệng không vừa ý của Trương Lan Hương.
Khóe miệng Trương Lan Hương giật giật, im lặng không nói lời nào, bảy ra vẻ mặt không vui.
Theo như bà ta thấy, bây giờ Hoàng Thiên như gió xuân đắc ý, mà đây không phải là điều mà ba tà muốn thấy.
Trần Giang lại càng như vậy, trước kia cô ta đối không ít lần đối đầu với Hoàng Thiên, huống chi còn từng bị Hoàng Thiên dạy dỗ, cho nên trong lòng cô ta cảm thấy rất chán ghét Hoàng Thiền.
Ít nhất Trương Lan Hương còn có thể nói vài câu chúc mừng, nhưng Trần Giang và ba của cô ta là Trần Hồng Hà thì không làm được, hai cha con giống như Hoàng Thiên nợ tiền họ, mặt mũi bí xị.
Trương Định và Trương Vĩ đứng ở một bên, đối với hai bọn họ mà nói, hôm nay không thể không đến được.
Nghe tin, Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh cũng cùng nhau chạy đến bệnh viện.
Tuy Hoàng Phúc Trường chỉ là ba nuôi của Hoàng Thiên nhưng luôn coi Hoàng Thiên như con ruột, Hoàng Thiên sinh được đội long phượng, Hoàng Phúc Trường cao hứng đến nỗi đi đứng không vững.
Mối quan hệ giữa Hoàng Linh và Hoàng Thiên thì khỏi nói, bọn họ còn thân thiết gấp mười lần anh em bình thường, cô ấy vui mừng thay cho anh hai.
“Anh hai, em có cháu trai và cháu gái luôn rồi, hihi”
Hoàng Linh vui vẻ đến trước mặt Hoàng Thiên, nũng nĩu nói.
Trần Giang thấy cảnh này, sắc mặt trắng bệch, liếc mắt nhìn Hoàng Linh, thầm nghĩ cô ấy đã là một cô gái đã ngoài hai mươi, còn làm nũng, không biết xấu hổ sao?
“Đúng rồi, em đã có cháu trai và cháu gái, nhanh đi thăm hai bé đi.
”
Hoàng Thiên chỉ vào phòng sinh.
Hoàng Linh hớn hở chờ mong bước vào, lúc này Lâm Ngọc An đang nằm trên giường cùng một cặp sinh đôi bên cạnh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Hoàng Phúc Trường không biết nói lời hoa mỹ, nhưng vẻ mặt ông ấy cực kỳ hưng phấn đến nỗi không kìm nén được.
“Cha, cha đến rồi”
Đối với Hoàng Thiên mà nói, anh luôn có cảm tình đặc biệt với người ba nuôi Hoàng Phúc Trường này.
Hoàng Phúc Trường so với trước kia mặc rất đẹp, hiện tại ông ở trong biệt thự Hoàng Thiên mua, cả đời không cần phải lao lực chạy nhảy, sắc da cả người cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng khuôn mặt bình dị ấy thì không cách nào có thể thay đổi, thậm chí còn có thể gọi là “mộc mạc”
Những thứ này đều không quan trọng, mà quan trọng hơn hết là năm đó, một tấm chân tình của ông ấy, nhận nuôi Hoàng Thiên, đây là điều đáng tự hào nhất trong đời.
“Hoàng Thiên, cha đã có thể nhìn thấy con đến ngày hôm nay”
Hoàng Phúc Trường lau nước mắt kích động, nắm chặt Hoàng Thiên nói.
Hoàng Thiên cũng có chút rơi lệ, đơn giản vì người đàn ông mộc mạc này chính là ân nhân của anh, ơn nuôi dưỡng như lần nữa sinh anh ra.
Hiện tại Lâm Ngọc An vẫn chưa thể về nhà, phải ở bệnh viện một tuần, tiệc sinh nhật chỉ có thể hoãn lại mấy ngày rồi.
Sau khi tiễn những người thân đến thăm ra về, Hoàng Thiên lấy điện thoại di động ra gọi đến Hà Nội.
Chuyện lớn như vậy, Hoàng Thiên nhất định phải nói cho ba ruột của mình một tiếng.
Dù với người cha ruột này có nhiều ân oán đến đâu, thì ông vẫn luôn là cha ruột của Hoàng Thiên, đây là sự thật không bao giờ thay đổi được.
Nhưng sau khi gọi vào điện thoại di động của Hoàng Văn Thành, nó liên tục báo tắt máy.
Hoàng Thiên cảm thấy rất không đúng, dựa vào thân phận của Hoàng Văn Thành ba ruột của anh, ông ta không thể tắt điện thoại được.
Hoàng Văn Thành có quá chuyện phải đi giao tiếp, cả nhà họ Hoàng còn nhiều chuyện hơn, không thể ban ngày mà ông ta lại khóa máy.
Trong lúc bất lực, Hoàng Thiên đành bẩm số điện thoại di động của quản gia Trần.
Có điều khiến anh vô cùng ngạc nhiên, điện thoại di động của quản gia Trần cũng tắt nguồn.
Chuyện gì thế này?
Hoàng Thiên có chút ngớ người ra, lại gọi điện thoại cố định ở nhà, lần này có người nghe máy.
Dám quyết liệt như vậy, Hoàng Thiên cũng không ngờ.
Điều khó chịu nhất là người đó lại không biết Hoàng Thiên, nếu đó thực sự là người giúp việc của nhà họ Hoàng, sao ngay cả tên của cậu chủ cũng không biết?
.