*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn người đám người Thời Đại Quang, bị Hoàng Thiên đưa về.
Đêm đã khuya, nhưng Hoàng Thiên lại không buồn ngủ tí nào, anh bảo Lã Việt đưa bốn người đám Thời Đại Quang áp giải về trước, sau đó một mình lái xe đi tới bệnh viện..
Ở trên đường, bốn người đàn em bảo vệ Lâm Huỳnh Mai đến bệnh viện, đã gọi điện thoại báo bình an cho Hoàng Thiên.
Lâm Huỳnh Mai đang làm phẫu thuật, cũng không biết có gì đáng ngại không.
Sau khi đến bệnh viện, bốn người đàn em đều đang canh giữ ở đó, nhìn thấy Hoàng Thiên đến, bốn người đồng loạt chào đón.
“Cậu Thiên, cô Mai đã vào trong phòng phẫu thuật, chắc sắp ra rồi.”
Một người đàn em nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy gật đầu, anh không nói gì, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trương Lan Phượng.
Dù sao thì Trương Lan Phượng cũng là mẹ của Lâm Huỳnh Mai.
Cho dù có ghét người đàn bà lớn tuổi này, thì những chuyện lớn thế này cũng phải thông báo một tiếng cho Trương Lan Phượng.
Sau khi nhận được điện thoại của Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng vừa kinh ngạc vừa lo lắng, từ trong nhà chạy tới ngay trong đêm, đến bệnh viện.
“Hoàng Thiên, Huỳnh Mai sao rồi? Cậu nói gì đi!”
Trương Lan Phượng vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, thì giống như phát điện, túm lấy bả vai Hoàng Thiên lắc mạnh.
Hoàng Thiên thực sự phiền, nói với Trương Lan Phượng: “Em ấy sắp ra rồi, bà đừng kích động”
“Tôi có thể không kích động sao? Con gái vào phòng phẫu thuật rồi, có phải đã bị thương nặng không?
Trương Lan Phượng hét to.
Không đợi Hoàng Thiên nói gì, bà ta lại nói: “Hoàng Thiên, tôi nói cho cậu biết, nếu Lâm Huỳnh Mai có chuyện gì, tôi sẽ không xong với cậu đâu! Đều là tai họa do cậu gây ra, nếu không phải do cậu, Huỳnh Mai có thể rơi vào tình cảnh này không?”
Hoàng Thiên cũng vô cùng bất lực, Trương Lan Phượng rất vô cớ cãi vã làm loạn, mọi người trong bệnh viện đều nhìn sang bên này.
“Bà có thể đứng gào nữa không? Huỳnh Mai sẽ không có chuyện gì?
Hoàng Thiên nói.
“Chỉ mong không có chuyện gì, nếu có chuyện gì, bà đấy liều mạng với cậu”
Trương Lan Phượng vẫn không buông tha trợn mắt nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không thèm quan tâm đến bà ta, vì biết bà ta cũng chẳng nói gì có lý.
Hơn hai mươi phút sau, Lâm Huỳnh Mai được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Nói là phẫu thuật, thực ra cũng chỉ là phẫu thuật khâu ngoại khoa, bởi vì không làm tổn thương đến các nội tạng quan trọng.
Chỉ là ruột bị rách mà thôi.
Thế nhưng Lâm Huỳnh Mai chưa từng chịu khổ sở thế này, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nhợt nhạt, rất yếu ớt.
"Anh rê, mę."
Sau khi Lâm Huỳnh Mai nhìn thấy Hoàng Thiên và Trương Lan Phượng, liền rơi nước mắt.
“Huỳnh Mai, con không sao chứ? Bây giờ cảm thấy thế nào?” Trương Lan Phượng lao tới, ân cần hỏi.
“Bác sĩ, em ấy không sao chứ?” Hoàng Thiên vội vàng hỏi bác sĩ vừa đi ra.
"Không có chuyện gì lớn, vết thương nghỉ ngơi một thời gian sẽ lành lại”
Bác sĩ nói với Hoàng Thiên.
“Đừng có ở đây giả vờ gia vịt nữa, cậu tốt nhất là bớt gây chuyện đi”
Trương Lan Phượng nói móc.
“Mẹ, mẹ đừng nói anh rể như thế, nếu không phải là anh rể cứu con, thì lần này con đã chết chắc rồi”
Lâm Huỳnh Mai nói với Trương Lan Phượng.
“Hừ, đều là do cậu ta chọc giận Trịnh Hiếu Phong, Trịnh Hiếu Phong chết tiệt kia, mẹ cũng sẽ không tha cho cậu ta!”
Trương Lan Phượng giận dữ nói.
Hoàng Thiên không muốn để ý đến Trương Lan Phượng nữa, thấy Lâm Huỳnh Mai đã không sao, anh sai bốn người đàn em ở lại bệnh viện canh chừng, đề phòng Trịnh Hiểu Phong đến bệnh viện làm loạn.
Sau đó Hoàng Thiên ra khỏi bệnh viện, gọi điện thoại cho Lã Việt.
Biết được Lã Việt đã áp giải bốn người đảm Thời Đại Quang tới Trung tâm giải trí của Tiểu Văn Hạ.
Hoàng Thiên liền lái xe vội vàng chạy tới đó.
Bốn tên này, ngoại trừ Thời Đại Quang ra, đều có ích.
Ít nhất thì ba người đám đầu nắp nồi, đều trở về từ châu Phi cùng với Trịnh Hiểu Phong, bọn họ đều là đàn em của Miguel Phose.
Còn về người đàn ông gầy nhom và người đàn ông nhện, Hoàng Thiên đã đồng ý thả hai người bọn họ, đương nhiên không thể giam giữ không thả, cho nên muốn tìm hiểu thêm về Migu, nên muốn bắt đầu từ ba người đám đầu nắp nồi.
Lúc này Vũ Thanh đã đi châu Phi, đi tìm kiếm người giết hại Đặng Kim Du, bây giờ thân phận của kẻ giết người đã rõ ràng, chính là Miguel Phose.
Thầm nghĩ những điều này trong lòng, trên đường đi Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Vũ Thanh.
Biết được Vũ Thanh ở châu Phi vẫn chưa thu hoạch được gì, Hoàng Thiên khuyên Vũ Thanh lập tức về nước, sau đó anh sẽ dành thời gian để cùng Vũ Thanh tới châu Phi, cùng tìm Miguel Phose tính số.
Sau khi đến Trung tâm giải trí, Hoàng Thiên trong sự chào đón của Lã Việt và Tiêu Văn Hạ đi vào phòng làm việc của Tiêu Văn Hạ.
Lúc này ở trong phòng làm việc, quỷ khóc sói tru, bốn người đám Thời Đại Quang và đầu nắp nồi, bị đánh vô cùng thê thảm.
Lã Việt và Tiêu Văn Hạ không giống với Hoàng Thiên, nếu đám người Thời Đại Quang rơi vào trong tay Hoàng Thiên, có lẽ sẽ bớt đau khổ hơn một chút, thế nhưng rơi vào trong tay của Lã Việt và Tiêu Văn Hạ, xem như xui xẻo.
Lã Việt và Tiểu Văn Hạ thực sự không quen nhẹ tay, đã đánh cho đám người Thời Đại Quang và đầu nắp nồi phải quỳ gối xin tha.
"Anh lớn, anh tới rồi, cứu chúng em với!”
Thời Đại Quang quỳ gối bò đến chân Hoàng Thiên, ôm châm Hoàng Thiên, không buông tay, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Tên đầu nắp nồi kia cũng tới ôm chân, nước mắt rơi xuống.
Hai thằng nhãi còn lại đều không động đậy được nữa, cả người run rẩy quỳ ở đó, mặt mũi sưng vù.
“Buông tay
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Thời Đại Quang và đầu nắp nồi không dám ôm chân Hoàng Thiên nữa, vội vàng buông tay ra.
“Anh lớn, bảo đàn em của anh đừng đánh nữa.
Chúng em thật sự không chịu được.”
Thời Đại Quang khóc lóc kể lể.
Hoàng Thiên nhìn thấy, tên Thời Đại Quang này đúng là bị đánh thê thảm, trên mặt không còn chỗ nào lành lặn, giống như con quỷ treo cổ,
"Ông chủ Miguel Phose của chúng mày, hiện nay đang ở đâu?”
Hoàng Thiên hỏi đầu nắp nồi.
Đầu nắp nồi đã bị đánh đến phải khuất phục, bây giờ Hoàng Thiên hỏi cái gì, gã đều sẵn lòng trả lời, chỉ cần Hoàng Thiên có thể nói giúp gã một câu, để gã không bị đánh nữa.
“Anh lớn, Miguel Phose không có nơi ở cố định, hắn có rất nhiều chỗ trốn, cho nên em cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu?
Đầu nắp nồi nói với Hoàng Thiên.
“Vì sao hắn làm nhiều chỗ trốn như vậy?”
Hoàng Thiên hỏi.
“Bởi vì hắn có không ít kẻ thù ở châu Phi, sợ kẻ thù tìm đến”
Đầu nắp nồi thật thà trả lời.
“Những chỗ trốn của hắn, mày đều biết chứ?”
Hoàng Thiên lại hỏi.
“Biết, anh lớn, em sẵn lòng làm bất cứ việc gì cho anh.
Chỉ cần anh bảo bọn họ đừng đánh em nữa là được" Ý chí của đầu nắp nồi đã hoàn toàn bị đập tan, lúc này nói lớn.
“Thổi được, đợi đến lúc cần mày, tao sẽ lại đến tìm mày” Hoàng Thiên nói với đầu nắp nồi.
Đầu nắp nồi buồn bực suýt thì lao vào tường, gã cũng đã nhận thấy, trước mắt sẽ không thể thoát được.
Lần này từ châu Phi trở về Việt Nam, cũng xem là đầy xui xẻo, trở về cùng Trịnh Hiểu Phong, vô cùng xui xẻo.
"Trước mắt đừng đánh bọn họ nữa, tạm thời để bọn họ ở đây, tôi giữ họ lại còn có tác dụng.”
Hoàng Thiên nói với Lã Việt và Tiêu Văn Hạ.
“Hiểu rồi thưa cậu Thiền”
Lã Việt và Tiểu Văn Hạ đồng loạt lên tiếng.
Hoàng Thiên biết, Vũ Thanh sẽ từ châu Phi trở về rất nhanh chóng.
Đến lúc đó lại đưa đám người đầu nắp nồi cùng đến châu Phi, cũng còn tốt hơn việc Vũ Thanh tự đi tìm Miguel Phose,
Đã nửa đêm, Hoàng Thiên không ở lại nơi này, lúc này liền trở về nhà.
Một đêm yên tĩnh, sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thiên chào tạm biệt Lâm Ngọc An, ra khỏi nhà.
Tiệm thuốc đông y lúc này, từ ngoài nhìn vào, chính là đang trong trạng thái không đề phòng.
Việc này đối với Trịnh Hiếu Phong mà nói, rất có sức cám dỗ.
.