Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 816: Cháu Ngoại Của Ông Đâu




Chứng kiến tốc độ xe của Hoàng Thiên nhanh như vậy, Vũ Thanh có thể cảm nhận được tâm tình của Hoàng Thiên lúc này như thế nào.

Nhất định là rất muốn lập tức làm thịt Võ Phi, để trút cơn giận này trong lòng.

Về việc này, Vũ Thanh có thể hiểu được Hoàng Thiên, đây là lần đầu tiên anh được làm cha, thiếu chút nữa đã bị hủy trong tay Võ Phi, Hoàng Thiên sao có thể không hận Võ Phi thấu xương được chứ?

Không chỉ có Hoàng Thiên đang vô cùng căm giận, lúc này Vũ Thanh cũng là tức sắp điên lên rồi.

Anh ta không ngờ là chính mình lại diễn vở kịch người nông dân cùng rắn.

Anh ta chính là người nông dân, Võ Phi chính là con rắn độc ác man rợ kia!

Tối hôm qua nếu không phải là anh ta ở trước mặt Hoàng Thiên cầu xin nghĩa tình, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay, anh ta bây giờ cảm thấy vô cùng áy náy với Hoàng Thiên.

Vài chiếc xe đã đến thị trấn Kim Mã, lúc này là buổi chiều tà, vốn là một trấn nhỏ vô cùng hiu quạnh, người trên đường phố cũng không nhiều.

Hỏi thăm đi tới nhà của Kim Đại Thành, người này ở trong trấn nhỏ này rất có tiếng tăm.

Rất nhiều người đều biết nhà ông ta ở đâu.

Hoàng Thiên dừng xe ở cửa, kéo cửa xe ra bước xuống.

Nhìn thấy trước mắt là căn biệt thự nhỏ ba tầng, lửa giận

trong người Hoàng Thiên lập tức dâng trào.

Nhà họ Kim, cũng quá không biết tự lượng sức mình rồi.

Cư nhiên lại dám làm ra nhiều chuyện như vậy.

Cũng không biết Võ Phi có ở trong nhà Kim Đại Thành hay không, chỉ có thể vào xem trước rồi tính.

"Giữ lại hai người bảo vệ ở ngoài cửa, không cho phép bất luận kẻ nào chạy ra ngoài.

"

Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh

"Vâng."

Vũ Thanh đáp, phái hai người cấp dưới canh giữ ở cửa chính căn biệt thự, ngoài ra còn phải hai người cấp dưới dưới canh giữ ở cửa sau, phong tỏa nhà của Kim Đại Thành triệt đề.

Hoàng Thiên dẫn theo đám người Vũ Thanh đi vào thẳng nhà họ Kim.

Ban ngày, cửa cổng của căn biệt thự cũng không có khóa lại, trong sân nhỏ vô cùng ngăn nắp, còn trồng không ít loại hoa quả và rau củ, Kim Đại Thành này cũng là biết hưởng thụ cuộc sống đó.

Chính là căn biệt thự nhỏ như vậy, so với cuộc sống trong thành phố thì thoải mái hơn nhiều, hơn nữa giá trị con người Kim Đại Thành ngàn vàng, thời gian qua sống vô cùng sung sướng.

Chỉ có điều, Kim Đại Thành không ngờ là đại họa sắp ập đến trước mắt rồi, Hoàng Thiên đã tìm tới cửa.

"Các anh là ai?"

Một người phụ nữ trung niên cao lớn thô kệch xông lên quát lớn với Hoàng Thiên, bộ dạng rất tức giận.

Bà ta chính là bảo mẫu của nhà họ Kim, mấy năm qua, từ trước đến nay chưa bao giờ từng có người lạ lại ngang nhiên

dám xông vào nhà họ Kim.

"Kim Đại Thành có ở nhà hay không?"

Hoàng Thiên cũng không làm khó người phụ nữ này, bởi vì thấy bà ta ăn mặc rất bình thường.

Hẳn không phải là nữ chủ nhân của nhà họ Kim.

"Hỏi ông chủ nhà chúng tôi sao? Ha ha, ông chủ tôi quen biết các anh hay sao? Các anh là ai?"

Người phụ nữ trung niên xông tới chỗ Hoàng Thiên lạnh lùng cười một hồi, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Hoàng Thiên có chút không nói thành lời, người nhà họ Kim thật đúng là đủ kiêu ngạo rồi, không nghĩ tới chỉ là một người làm việc vặt cho nhà họ Kim mà cũng dám điên cuồng, ngổ ngáo như vậy.

"Tôi có quen biết ông chủ nhà các người, bảo ông ta ra đây gặp chúng tôi"

Hoàng Thiên nói thẳng với người phụ nữ trung niên như vậy.

"Thật sao? Vậy anh chờ ở đây, tôi đi thông báo một tiếng"

Người phụ nữ trung niên có chút hoài nghi, có điều bà ta cũng không dám làm càn quá mức, lỡ như người này thực sự là bạn của Kim Đại Thành, vậy thì bà ta có thể gặp phiền toái mất.

Không lâu sau, người phụ nữ trung niên đã quay trở lại, đi theo ở phía sau của bà ta, vài người nữa cũng bước ra.

Người dẫn đầu, chính là Kim Đại Thành.

Lúc này Kim Đại Thành trông vô cùng thảm, gương mặt bị xưng phù còn chưa tiêu hết, toàn bộ khuôn mặt toát lên vẻ phiền muộn.

Ở phía sau Kim Đại Thành, là Kim Đại Hữu, Kim Triết cũng chống gậy bước ra.

Đừng nhìn thấy Kim Triết bị gãy một cái chân mà xem thường, nhưng tên nhóc này cũng thuộc người trải nhiều.

Cục diện thế nào cũng không thể khiến anh ta gục ngã.

Vợ của Kim Đại Thành lúc này cũng cùng bước ra, người đàn bà này vừa béo vừa mập, trên người khắp nơi đeo vàng đeo bạc, tuyệt đối là một phú bà giàu có.

"Ây ya, Đại Châu à, những người này là ai vậy chứ? Ông quen biết họ sao?"

Vợ của Kim Đại Thành quệt miệng quét mắt nhìn đám người Hoàng Thiên cùng Vũ Thanh một phen, hỏi Kim Đại Thành.

Kim Đại Thành vừa nhìn thấy là Hoàng Thiên tìm tới, đã căng thẳng đến nỗi sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi.

Sợ điều gì sẽ xảy ra, nhưng ông ta lo lắng nhất chính là Hoàng Thiên tìm được tới nhà ông ta.

Bởi vì Võ Phi đã đến nhà của Trương Lan Phượng bắt cóc Lâm Huỳnh Mai, còn ép Trương Lan Phượng đầu bỏ thuốc phá thai, cũng đều vì giúp Kim Đại Thành.

Tất cả những chuyện này, cũng đều là Kim Đại Thành vàVõ Phi thương lượng với nhau, Kim Đại Thành chắc chắn là đồng mưu cùng phạm tội.

Cho nên trong lòng Kim Đại Thành vẫn luôn lo lắng, ông.

ta sợ nhất Hoàng Thiên tìm tới, nhưng không ngờ tới là Hoàng Thiên nhanh như vậy đã tìm được tới nhà của ông ta.

Thật ra Võ Phi cũng đã khuyên Kim Đại Thành trước tiên hãy mang theo người nhà đi ra ngoài tránh một vài ngày, dù sao Hoàng Thiên cũng không dễ chọc vào.

Vũ Thanh bên cạnh Hoàng Thiên lại càng đáng sợ hơn.

Nhưng Kim Đại Thành lại cảm thấy nếu mình để tránh nạn thì quá mất mặt rồi, hơn nữa trấn Kim Mã đều là phạm vi thế

lực của ông ta, ông ta cảm thấy nơi đây mới an toàn nhất.

"Bà câm miệng lại ngay.

Dẫn Triết về phòng trước đi"

Kim Đại Thành quát lên với bà vợ, bảo bà ta nhanh chóng đỡ Kim Triết vào phòng trước.

Vợ của Kim Đại Thành vừa nhìn thấy chồng mình nổi giận như vậy, bà ta cũng biết sự tình không tốt lắm, không dám già mồm, vội vàng đỡ Kim Triết quay lại vào trong nhà.

Kim Triết càng biết rõ là Hoàng Thiên rất lợi hại, anh ta đã bị đánh gãy một chân rồi, nào còn dám nán lại nơi này, ngoan ngoãn nhanh chóng quay vào trong nhà trốn chạy.

Lúc này chỉ còn lại có Kim Đại Thành cùng Kim Đại Hữu, đều là cá mè một lứa.

Nhắc tới Kim Đại Hữu cũng quá rảnh rỗi rồi, cả ngày vậy quanh Kim Đại Thành, hôm nay vừa lúc tới đây.

"Hoàng Thiên, cậu dẫn người xông vào nhà của tôi, cậu muốn làm gì đây?"

Kim Đại Thành giả vờ trấn định lại tinh thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên hỏi.

Biết rõ còn hỏi sao, Hoàng Thiên trong lòng càng tức giận hơn.

Võ Phi làm ra loại chuyện bại hoại này, Kim Đại Thành chắc chắn đã biết được.

Còn ở đây giả bộ hồ đồ không biết gì sao.

"Thằng cháu ngoại Võ Phi của ông đâu rồi?" Hoàng Thiên hỏi Kim Đại Thành.

Khi vừa nghe thấy những lời này, trong lòng Kim Đại Thành liền tự hiểu, xem ra cháu ngoại đã gây ra chuyện rồi, Hoàng Thiên là tức tốc đến đây để hỏi tội.

Nghĩ vậy, Kim Đại Thành vẫn khá căng thẳng.

Nhưng ông ta cũng biết, con trai Kim Triết của ông ta khẳng định đã hiểu chuyện hiện đang gọi điện thoại gọi người tới, việc này cũng không cần phải lo lắng.

Chỉ cần trước tiên chặn được tên Hoàng Thiên này, đám đàn em chẳng mấy chốc sẽ tới rồi.

"Ha ha, cậu cũng thật đúng rảnh rỗi tìm cậu cháu tôi để làm gì chứ?"

Kim Đại Thành cười ha ha, vô cùng tức giận hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vừa thấy Kim Đại Thành không nói tiếng người, anh cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, đi thẳng

tới.

"Cậu muốn làm gì?"

Kim Đại Thành sợ đến nỗi lui về phía sau hai bước, sợ hãi nhìn về phía Hoàng Thiên.

"Ông bước qua đây cho tôi!!"

Hoàng Thiên không nói hai lời, xông lên tự tay liền kéo lấy tóc Kim Đại Thành, kéo ông ta ra ngoài sân nhỏ.

"Buông anh tôi ra! Tên họ Hoàng kia.

Cậu đánh người đánh đến nỗi bị nghiện đánh người rồi hay sao?"

Kim Đại Hữu rống to, xông lên chuẩn bị cứu Kim Đại Thành.

Nhưng ông ta lại nghĩ mình là ai chứ, vừa mới xông lên, đã bị Vũ Thanh quật ngã xuống đất.

Âm thanh rầm một tiếng vang lên.

Kim Đại Thành cũng không có khá hơn chút nào, Hoàng Thiên đang vô cùng tức giận, sao có thể dễ tha cho Kim Đại Thành được cơ chứ?

Sau khi đánh Kim Đại Thành ngã xuống đất, Hoàng Thiên tung một cước.

Lại nhìn sang Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu.

Hai anh em này bị hành hung cực kỳ thảm thiết, đầu quay mòng mòng!

Mặt mũi bầm dập đến nỗi không còn gì để nói, xương sườn của hai người, cũng phải bị gãy mất tận mấy cái.

Đau đến chết đi sống lại.

Sau khi đấm đá hơn một phút đồng hồ, Hoàng Thiên dừng tay, ra hiệu báo Vũ Thanh cũng ngừng tay.

Tới nơi này, mục tiêu chủ đích không phải là ngược đãi hai anh em nhà họ Kim, tìm được Võ Phi mới là chuyện gấp gáp nhất.

"Hiện tại ông đã biết cháu ngoại của ông ở đâu chưa?"

Hoàng Thiên chỉ ngón tay vào Kim Đại Thành đang nằm trên mặt đất giống như con chó chết, lạnh giọng hỏi.

Kim Đại Thành đau đớn đến mức không muốn sống nữa, ông ta đường đường là một người có tiếng trong trấn Kim.

Mã, lại bị đánh thành bộ dạng máu chảy bê bết như vậy, về sau còn có mặt mũi nào mà ở lại trấn Kim Mã này nữa?

Cảm giác thấy xương sườn bị đứt ra thành hai, Kim Đại Thành uất ức đến nỗi cũng sắp khóc đến nơi rồi, đau gần chết.

"Không biết! Hoàng Thiên, *** con mẹ mày!" Kim Đại Thành quát lớn, còn kiêu ngạo nói to.

"Hừ, ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ"

Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, lại đá vài cú vào người Kim Đại Thành.

Đánh đến lúc Kim Đại Thành cuộn người dưới đất cầu xin tha thứ, Hoàng Thiên lúc này mới dừng lại.

"Bây giờ biết rồi đúng không?" Hoàng Thiên hỏi Kim Đại Thành.

Kim Đại Thành không dám mắng chửi anh nữa rồi, bởi vì ông ta thật sự là gánh không được nữa rồi.

"Đã biết, đã biết rồi." "Nói đi, đỡ bị chút đau đớn xác thịt."

"Được, tôi nói.

Nhà của Võ Phi ở nông thôn, cậu ấy về quê rồi, không có ở chỗ này của tôi."

Kim Đại Thành không còn sức lực nào nữa thở hổn hển nói với Hoàng Thiên.

Kim Đại Hữu quỳ rạp trên mặt đất, đau đến mức rên hừ hừ, nhưng một câu cũng không dám nói.

Hoàng Thiên nghe xong chau mày, tên Võ Phi khốn nạn này quả nhiên không ở trong nhà Kim Đại Thành.

Kim Đại Thành vội vàng nói: "Nó không có chạy trốn, bởi vì nó biết chắc chắn tôi sẽ không tiết lộ hành tung của nó, càng không thể nào nói cho các người biết nhà nó ở đâu"

"Cha! Cha đừng sợ tên họ Hoàng đó, người của chúng ta tới rồi!"

Nhưng vào lúc này, Kim Triết chống gậy đứng ở cửa sổ lầu hai, hô lớn vào trong khu vườn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.