Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 809: Sợ Thành Một Con Chó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hoàng Thiên, xem như mày giỏi, tìm người có thể đánh nhau như vậy để đến đối phó với nhà họ Kim tạo”.

Kim Đại Thành nằm trên mặt đất, thực ra ông ta có thể đứng dậy nhưng bây giờ lại không dám đứng dậy.

Bởi vì ông ta biết rõ, chỉ cần một khi ông ta đứng dậy thì sẽ ngay lập tức bị hạ gục, nên vẫn phải chịu đựng.

Cách tốt nhất chính là đội quân cứu viện tới, đến lúc đó thì sẽ giết Hoàng Thiên một cách tơi bời tan tác.

Nhìn Kim Đại Thành nằm trên mặt đất cãi hèn hạ, trong lòng Hoàng Thiên vẫn rất tức giận.

Vì một tên cặn bã như vậy mà phải đi đi lại lại đến một nơi xa như thế này, tên này vẫn không chịu thua.

“Kim Đại Thành, ông thật có năng lực tìm đường chết.

Xem ra tối nay, tôi thực sự phải tiến các người lên đường”

Hoàng Thiên vô cùng bình tĩnh nói.

Giọng điệu mặc dù bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa ý định giết người.

Hoàng Thiên không phải là hù dọa Kim Đại Thành này, khi nói, Hoàng Thiên đã có ý định giết Kim Đại Thành.

“Ha ha.

Tao không tin mày dám giết tao.

Làm sao mà giết người không đền mạng? Tên họ Hoàng kia, mày có dũng khí đánh tạo một lần nhưng không dám giết tao?”.

Kim Đại Thành vặn lại, cười ha ha chế nhạo và khiêu khích Hoàng Thiên.

“Lôi ra ngoài, giết chết”

Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

Vũ Thanh đã chuẩn bị xong từ lâu, anh ta lại càng biết rõ hơn lý do Hoàng Thiên gọi anh ta đến chính là để giết tên Kim Đại Thành này.

Chỉ thấy Vũ Thanh đi tới liền xách Kim Đại Thành lên, dễ dàng giống như cách một con gà và kéo ra ngoài.

“A! Hoàng Thiên, mày, mày dám làm bừa như vậy sao? Mày sẽ hối hận”

Kim Đại Thành vừa nhìn thấy Hoàng Thiên thực sự làm vậy, ngay tức khắc sợ hãi đến mức không thấy mạch đập.

“Ha ha, tôi thực sự không biết hối hận là gì?

Hoàng Thiên cười lạnh lùng, không hề nhìn Kim Đại Thành nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Mai Trân và Phan Thanh Linh đều sững sờ.

Họ đã bao giờ nhìn thấy cảnh này? Trong lòng họ nghĩ chẳng lẽ Hoàng Thiên thực sự dám giết chết Kim Đại Thành sao?

“Anh Hoàng Thiên, anh đừng kích động, vì chuyện của tôi, anh đừng liên quan đến vụ án giết người.

Phan Thanh Linh vội vàng nắm lấy tay của Hoàng Thiên, lo lắng khuyên nhủ.

Cô ấy thực sự sợ hãi, sợ rằng Hoàng Thiên thực sự sẽ giết Kim Đại Thành, như thế thì sẽ gặp phải rắc rối lớn.

Nhưng giết chết Kim Đại Thành đối với Hoàng Thiên mà nói thì cũng không phải vấn đề gì lớn.

Huống chi còn có Vũ Thanh ở đây, Vũ Thanh giết Kim Đại Thành thì chẳng khác gì nghiền chết một con rệp.

“Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu”

Hoàng Thiên VỖ VỖ vào vai của Phan Thanh Linh, giọng điệu cực kỳ bình thản.

“Hả?”

Phan Thanh Linh giật mình há to cái miệng nhỏ nhắn, nghĩ thầm rằng không có chuyện gì sao? Nó sẽ gây ra tai nạn chết người.

“Hoàng Thiên, mày không được làm như vậy, mày nhanh chóng để anh cả của tao trở về”.

Kim Đại Hữu cũng hoảng sợ, nhiều năm hoành hành ở trấn Kim Mã như vậy nhưng chưa từng sợ hãi như ngày hôm nay.

Người lợi hại nhất từng gặp trước đây, nhiều nhất cũng là đánh nhau với nhà họ Kim một hồi rồi thôi, không có gan để làm ra tai nạn chết người.

Nhưng tối nay thì khác, ai cũng có thể nhận ra rằng Hoàng Thiên là muốn chơi thật.

“Ông cũng đi theo anh cả của ông cùng nhau lên đường đi."

Hoàng Thiên nói với Kim Đại Hữu, sau đó phất phất tay.

Cấp dưới của Vũ Thanh đi đến và kéo Kim Đại Hữu ra ngoài.

Xong rồi...!

Mấy người của nhà họ Kim quỳ rạp trên mặt đất mắt to trừng mắt nhỏ, trái tim đều đã nguội lạnh.

Hiện tại phải làm thế nào bây giờ? Hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoàng Thiên, bây giờ cũng không thể cứu được Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu.

Kim Triết chống nạng run rẩy đứng trong góc phòng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám nói một lời.

Anh ta sợ Hoàng Thiên sẽ chú ý tới anh ta nên làm sao dám lên tiếng?

“Mày muốn nói cái gì không? Cha mày và chú hai của mày đã đi gặp Diêm Vương rồi, mày vẫn thờ ơ không chút động lòng sao?”

Hoàng Thiên cười lạnh lùng, hỏi Kim Triết.

Kim Triết có chút đứng không vững, sợ hãi lau mồ hôi lạnh mà không dám nói một lời nào.

“Đã chống nạng rồi cũng không chịu yên, còn chạy đến nhà Thanh Linh để gây sự sao? Nào, đến trước mặt tao”

Hoàng Thiên chỉ vào Kim Triết hét lớn.

Kim Triết theo phản xạ có điều kiện liền chống nạng bước đến trước mặt Hoàng Thiên.

Bị dọa sợ nên anh ta không dám không nghe lời của Hoàng Thiên.

“Cậu Thiên, tôi.”

Bộp!

“Oái oái!”

Kim Triết vừa nói một lời liền bị Hoàng Thiên tát một bạt tại vào mặt anh ta đến mức cổ anh ta cũng bị vẹo.

“Chưa từng nhìn thấy người ngang ngược như vậy, người ta đã không muốn ở bên mày mà mày vẫn cố gắng uy hiếp phải cưới mày sao?”.

Hoàng Thiên tức giận nói và đánh vào mặt Kim Triết vài đấm mạnh.

Tên Kim Triết này chính là muốn ăn đòn, sau khi bị Hoàng Thiên đánh tơi bời một hồi thì anh ta cũng trở nên ngoan ngoãn.

“Cậu Thiên, tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ không dám nữa, tôi

cũng không dám quấy rầy Thanh Linh nữa”

Kim Triết nhận lỗi rất thành khẩn.

Không nhận lỗi không được, không chỉ có bị đánh mà cái mạng nhỏ cũng sẽ bị lấy đi.

Không đợi Hoàng Thiên nói gì, ở bên ngoài phòng đã truyền đến âm thanh khổ sở van xin của Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu.

Ngoài ra còn có âm thanh của hai người dập đầu quỳ lạy.

Tiếng dập đầu rất lớn, hai người này cũng bị dọa khóc.

Hoàng Thiên nghe vậy nhíu mày, như vậy chẳng phải cũng quá là không có phẩm chất sao? Bị dọa thành như thế này?

Bởi vì tò mò nên Hoàng Thiên đã quay người đi ra khỏi phòng.

Phan Thanh Linh vẫn rất thông minh, cô ấy sợ mấy người của nhà họ Kim sẽ bắt cô ấy và mẹ cô ấy làm con tin nên đã vội vàng đưa Mai Trân đi ra ngoài theo, không rời khỏi Hoàng Thiên.

Kim Triết cũng chống nạng đi ra, mấy người của nhà họ Kim đang quỳ rạp trên mặt đất, lúc này cũng đứng lên, cùng đi ra ngoài.

Ở bên ngoài phòng, Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu đang quỳ cạnh nhau, hai người đều khóc, vừa khóc cầu xin tha thứ, vừa tự tát vào mặt mình.

Ở trước mặt bọn họ là Vũ Thanh đang đứng đó.

Lúc này, trong tay Vũ Thanh đang cầm một con dao ngắn, đã chuẩn bị tiễn họ lên đường.

Nhưng hai tên này thực sự quá có thủ đoạn, tiếng khóc thảm thiết giày vò tâm can, lời cầu xin tha thứ cũng hèn hạ đến trình độ nhất định, thực sự là khiến cho Vũ Thanh mù mờ.

Những người như Vũ Thanh, đã chiến đấu miệt mài trong các trận chiến sống chết nhiều năm thì đã nhìn quen với những kẻ liều mạng, thực sự rất ít khi nhìn thấy những người như Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu.

Vì vậy, Vũ Thanh không hề ra tay, đối với anh ta mà nói, anh ta có chút không ra tay giết được người quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ như vậy.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Hoàng Thiên đi đến trước mặt Vũ Thanh, hỏi.

“Ha ha, mong muốn được sống của hai người này quá mạnh mẽ”

Vũ Thanh cười, chỉ vào Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu đang quỳ ở trước mặt họ.

Bộp bộp.

Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu tát vào mặt rất mạnh, như vậy cũng coi như là khổ nhục kế, muốn tìm cách giành được sự thông cảm.

Vừa tát, Kim Đại Thành vừa nói: “Cậu Thiên, ngài Thiên, đừng giết tôi.

Chúng ta hãy thương lượng một chuyện.”

Hoàng Thiên cũng xem thường trước hành động của Kim Đại Thành, nói: “Kim Đại Thành, ông cũng xem là đàn ông sao? Hay là ông không sợ bất cứ cái gì đến mức không có khí phách như thế này sao?”.

Kim Đại Thành kêu khóc nói: “Cậu Thiên à, tôi sợ chết, tôi thực sự không muốn chết.

Chỉ cần anh không giết tôi thì chuyện gì cũng có thể thương lượng.

Nếu muốn tiền của tôi thì tôi sẽ đưa tiền, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó.”

“Tôi muốn con mẹ ông!”

Hoàng Thiên tức giận dùng một chân đạp ngã Kim Đại Thành.

Vũ Thanh quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy người dẫn đầu này thì anh ta không khỏi sửng sốt.

“Võ Phi?” Vũ Thanh không kiềm nổi thốt lên.

“Anh, anh là đại ca Vũ Thanh”

Võ Phi vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng bước đến trước mặt Vũ Thanh.

“Là tôi”.

Vũ Thanh lúc này nói với Võ Phi, sau đó dẫn anh ta đến trước mặt Hoàng Thiên.

“Xin chào cậu Thiên.

Tôi là Võ Phi, tôi đã từng làm việc cùng với đại ca Vũ Thanh trước đây.”

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.