Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 799: Âm Mưu Của Mai Trân




Mai Trân cũng hoàn toàn không biết ý tứ gì, Hoàng Thiên đã rất cạn lời rồi, bà ta còn đang nói liên thiên không ngừng.

“Bà đã xong chưa?”

Hoàng Thiên dừng xe lại, quay người hỏi Mai Trân.

Khiến Mai Trân bị dọa nhảy dựng, bởi vì bà ta phát hiện ra, dường như Hoàng Thiên muốn đánh bà ta.

Tối qua lúc ở nhà bà ta, Hoàng Thiên đã khiến bà ta chịu khổ rồi, bà ta vẫn rất kiêng kị Hoàng Thiên.

“Làm sao, cậu còn muốn đánh tôi à? Tôi nói cho cậu biết, không chừng sau này tôi là mẹ vợ của cậu đấy, cậu tôn trọng tôi một chút đi!”

Da mặt của Mai Trân rất dày, lúc này cảnh cáo Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thật sự như say rồi, anh biết không thể để Mai Trân tiếp tục có suy nghĩ này nữa, bèn nói: “Tôi đã kết hôn rồi, có vợ có gia đình, dì đừng có nói linh tinh nữa được không?”

“Cái gì? Có gia đình rồi? Thật sự không nhìn ra” Lúc Mai Trân nói lời này, trong mắt hiện ra vẻ hung ác.

Theo bà ta thấy, Hoàng Thiên đúng là đồ xui xẻo.

Trước khi Hoàng Thiên nói cho bà ta biết mình đã kết hôn, bà ta còn ôm mộng tưởng, chính là chuẩn bị cho con gái, dù cho không thể gả cho nhà họ Kim trên thị trấn Kim Mã, thì cũng có thể gả cho Hoàng Thiên, gả đến thành phố Bắc Ninh cũng được.

Nhưng Hoàng Thiên đã kết hôn rồi, dĩ nhiên Mai Trân cũng chết tâm, bà ta quyết tâm xử lý Hoàng Thiên.

“Thứ gì không nhìn ra còn nhiều lắm, ngồi yên đi”.

Hoàng Thiên trợn mắt với Mai Trân, đạp mặt chân ga, chiếc xe lao nhanh, phi về phía trước.

Trên đường Mai Trân cũng không chọc vào Hoàng Thiên nữa, ánh mắt bà ta đảo tới đảo lui, tính toán tiếp theo phải làm thế nào.

Dĩ nhiên là, Hoàng Thiên không biết suy nghĩ của Mai Trân như thế nào, anh chỉ biết là nhanh chóng đưa Mai Trân đến gặp Phan Thanh Linh, sau đó cách xa bà mẹ này.

Sau mười mấy phút, Hoàng Thiên lái xe đến một cửa hàng, Lưu Nguyệt Hoa đang đứng đợi ở trước cửa hàng cùng với Phan Thanh Linh.

Vừa trông thấy Hoàng Thiên đến, Lưu Nguyệt Hoa vội vàng giẫm lên giày cao gót ra đón, nhiệt tình kéo tay của Phan Thanh Linh.

Dạo phố đến có cảm tình, Lưu Nguyệt Hoa cũng rất thích Phan Thanh Linh, lại thêm dặn dò của Hoàng Thiên, Lưu Nguyệt Hoa càng không dám chậm trễ với Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh cũng rất thích chị gái Lưu Nguyệt Hoa này, sáng nay Lưu Nguyệt Hoa đã hao tổn không ít tâm trí, mua cho Phan Thanh Linh nhiều quần áo và vật dụng hàng ngày.

“Cậu chủ, anh đến rồi”.

Lưu Nguyệt Hoa chào hỏi Hoàng Thiên.

Khiển Phan Thanh Linh kinh ngạc, cô giật mình nhìn Hoàng Thiên, giờ mới biết, hóa ra Hoàng Thiên còn là cậu chủ lớn! Kim Triết của trần Kim Mã, cũng được người ta gọi là cậu chủ nhà họ Kim, hơn nữa chỉ là một cái trấn nhỏ không đáng nói, kém rất xa so với cậu chủ trong thành phố như Hoàng Thiên này.

Trong lòng Phan Thanh Linh nghĩ lung tung, cô vẫn luôn rất có cảm tình với Hoàng Thiên, nhưng lúc này, cô cảm thấy áp lực rất lớn.

Thân phận của Hoàng Thiên cao như thế, bản thân mình xứng với anh sao? Phan Thanh Linh nghĩ đến đây, tâm trạng trở nên chùng xuống.

“Thanh Linh, bọn họ không làm gì con chứ?”

Lúc này Mai Trân bước từ trên xe xuống, trong chốc lát đã chạy đến gần Phan Thanh Linh, nhìn trái nhìn phải, như thể sợ Phan Thanh Linh bị người ta bắt nạt vậy.

Phan Thanh Linh thấy Mai Trân cũng đến, cô cực kỳ ngạc nhiên, sớm đã biết mẹ cô chắc chắn sẽ đuổi theo cô, nhưng không ngờ lại đến nhanh như thế.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Phan Thanh Linh hỏi Mai Trân.

“Mẹ không tới mà được sao? Con gái ngốc ngếch, người bên ngoài rất xấu xa, trên mặt nhìn như là người tốt, nhưng tâm địa gian xảo trong lòng rất nhiều!”

Mai Trân nói, còn nhìn Hoàng Thiên và Lưu Nguyệt Hoa, ý trong lời nói, người tâm địa gian xảo mà bà ta nói, chính là như Hoàng Thiên và Lưu Nguyệt Hoa.

Hoàng Thiên đã quen Mai Trân như thế rồi, nên không thèm để ý, đứng đó giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng sao Lưu Nguyệt Hoa có thể nhịn được? Cô ta cũng rất lợi hại.

Thấy Mai Trân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như thế, dáng vẻ điêu ngoa, Lưu Nguyệt Hoa không thể chịu được.

“Bà đừng có mà quái gở, nếu không phải thấy con gái bà là khách quý của cậu chủ nhà tôi, tôi cũng không nhịn bà đâu!”.

Lưu Nguyệt Hoa chỉ Mai Trân mà nói.

“Ôi chao? Cô là cái thá gì chứ, đưa con gái tôi ra, cô muốn làm gì? Nói đi, cô và Hoàng Thiên đang chột dạ phải không? Có phải muốn bán con gái tôi không?”

Mai Trân chống nạnh, muốn cãi nhau trên đường với Lưu Nguyệt Hoa.

Nói về khả năng cãi nhau, Mai Trân chắc chắn không thua gì Trương Lan Phượng.

Lưu Nguyệt Hoa cũng không ngờ Mai Trân lại ngang ngược thế, cô ta cười khẩy, nói với Mai Trân: “Thật sự không ngờ đến, Thanh Linh dịu dàng như thế này, mà lại có bà mẹ ngang ngược như bà”

“Cô nói ai ngang ngược cơ?”.

Mai Trân không chịu nổi, xắn tay áo lên, muốn đến cào Lưu Nguyệt Hoa.

“Nói bà đấy, nói người khác thì xứng được với bà sao?” Lưu Nguyệt Hoa cũng không dễ chọc vào, lúc này lớn tiếng nói.

“Tôi cào chết cô!” Mai Trân nói là lên luôn, muốn cào mặt Lưu Nguyệt Hoa.

Hoàng Thiên thấy thế này cũng không tưởng nổi, vừa mới gặp mặt đã muốn đánh rồi! Phan Thanh Linh vội vàng túm Mai Trần lại, Hoàng Thiên khuyên Lưu Nguyệt Hoa hai câu, bảo cô ta đừng chấp Mai Trân.

Lưu Nguyệt Hoa vẫn rất nghe lời Hoàng Thiên, cô ta gật đầu, không ra tay với Mai Trần nữa.

Mai Trân cũng bình tĩnh lại, bà ta biết Lưu Nguyệt Hoa là người của Hoàng Thiên, nếu thật sự đánh nhau với Lưu Nguyệt Hoa, nói không chừng Hoàng Thiên sẽ giúp đỡ, đến lúc đó người chịu thiệt là chính bà ta.

“Hừ, hôm nay nể mặt Thanh Linh, tôi tha cho cô một lần, sau này cô chú ý chút cho tôi!”

Miệng Mai Trân không tha cho người ta, lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt Hoa.

“Bà bớt nói hai câu đi, nếu không phải cậu chủ nhà tôi bảo tôi không chấp bà, hôm nay bà xong đời rồi!”

Lưu Nguyệt Hoa nói.

“Ha ha, cô đợi đấy cho tôi, đừng để tôi gặp lại cô”

Mai Trân cười ha ha, sau đó kéo Phan Thanh Linh nói: “Đi thôi Thanh Linh, mẹ đưa con đến một nơi”

“Đi đâu ạ?”

Phan Thanh Linh không nhúc nhích, cô ta cảm thấy Mai Trân muốn đưa cô về nhà.

“Con đi là biết chứ gì? Thật là, sao lại hỏi nhiều thế? Mai Trân trách móc, kéo Phan Thanh Linh muốn rời khỏi chỗ này.

Phan Thanh Linh vẫn không nhúc nhích, cô ta nói: “Mẹ, mẹ nói có phải muốn đưa con về nhà trước không đá? Con không muốn về, Kim Triết còn muốn ép buộc con."

“Ôi chao, không về nhà, đi theo mẹ, nhanh lên nào”.

Mai Trân không kiên nhẫn nói, cứng rắn túm lấy Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh không muốn đi, nhưng không có sức lớn như Mai Trân, bị túm lấy rất chật vật.

Hoàng Thiên nhíu mày, anh phát hiện Mai Trân này quả thực quá đáng ghét.

“Buông tay ra, Thanh Linh không muốn đi với bà, bà còn ép cô ấy làm gì?” Hoàng Thiên nói rồi bóp lấy cánh tay của Mai Trân.

“Ui da.” Mai Trân bị đau, vội buông Phan Thanh Linh ra.

“Thanh Linh, nếu cô không muốn đi với mẹ cô, thì không cần phải đi, có tôi ở đây, không ai có thể ép chuyện cô không muốn làm”

Hoàng Thiên ngang ngược nói với Phan Thanh Linh.

Lập tức, Phan Thanh Linh cảm thấy vô cùng an toàn, cô cảm thấy có Hoàng Thiên ở đây, tất cả mọi vấn đề đều không phải là vấn đề nữa.

“Ừm, tôi biết rồi” Phan Thanh Linh cười với Hoàng Thiên, gật đầu.

“Mẹ hỏi con lần nữa, con có đi với mẹ không?” Mai Trân sầm mặt, dữ dằn hỏi Phan Thanh Linh.

“Mẹ, nếu mẹ muốn ở thành phố Bắc Ninh hai ngày, thì ở cùng với con là được.

Nếu không muốn ở, thì mẹ về nhà đi, nói chung con không muốn quay về với mẹ”

Phan Thanh Linh nói với Mai Trân.

Mai Trân cực kỳ tức giận, nhìn trái ngó phải, phát hiện xe trên đường không ít, bà ta liếc thấy một chiếc xe con đang đi tới, liền lao ra.

“Me!" Phan Thanh Linh bị dọa đến kêu to một tiếng, chạy theo kéo Mai Trân lại.

Hoàng Thiên và Lưu Nguyệt Hoa cũng kinh ngạc không ít, Mai Trân cũng quá quỷ quái.

Muốn tông xe tự sát à? Thực ra Mai Trân đâu có muốn chết.

Bà ta muốn đưa Phan Thanh Linh quay về với bà ta mà thôi.

Nhưng bà ta diễn rất thật, khiến Hoàng Thiên và Lưu Nguyệt Hoa cũng không nhìn ra là bà ta đang giả vờ.

“Con bỏ mẹ ra! Để mẹ chết đi! Nuôi một đứa con gái không nghe lời thế này, mẹ sống còn có ý nghĩa gì nữa!”

Mai Trân đẩy mạnh Phan Thanh Linh, muốn chạy lên đường quốc lộ.

Phan Thanh Linh lo lắng muốn khóc, cô ôm chặt Mai Trân, không dám buông tay.

“Con ôm mẹ cũng thế thôi, còn có thể nhìn chằm chằm mẹ cả ngày sao? Mẹ nhất định phải chết ở thành phố Bắc Ninh này!”

Thái độ của Mai Trân mềm mỏng hơn, nói với Phan Thanh Linh.

“Được rồi, nếu như thế, con đi với mẹ là được, mẹ không được tự sát” Phan Thanh Linh lo lắng nói.

“Được, mẹ đồng ý với con”.

Mai Trân cười nói.

Thấy nụ cười xảo quyệt trên mặt Mai Trân, trong lòng Hoàng Thiên đã chắc chắn.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên lặng lẽ nhắn tin cho Tiêu Văn Hạ, bảo anh ta mang người đến ngay lập tức đi theo Mai Trân, nhìn xem rốt cuộc Mai Trân muốn làm trò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.