Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 787: Quân Tiếp Viện Tới Rồi




“Chặt tôi thành cây gậy à?”

Hoàng Thiên nghẹn lời nhìn Kim Triết đang hung hăng càn quấy, anh ta gần như bị tức điên rồi.

Kim Triết này cũng thật là loại pháo nào cũng dám đem ra ngoài nổ hết, anh ta còn dám nói những lời xằng bậy điên rồ như thế.

“Đúng vậy! Lát nữa tao sẽ chặt mày thành một cây gậy, loại trơn nhẵn không có tay không chân đấy!”

Kim Triết bực bội mắng Hoàng Thiên, bây giờ anh ta quả thật coi Hoàng Thiên như cái gai trong mắt, không tiêu diệt được sẽ không vui.

Tất nhiên, anh ta chỉ nói cho sướng mồm thôi, trước khi quân tiếp viện đến, anh ta không dám lấy đá chọi đá với Hoàng Thiên đầu.

Vừa rồi đã ra tay với Hoàng Thiên, và anh chỉ đá một cái, đã khiến cho Kim Triết ngã nhào, nên anh ta cũng hiểu rõ rằng Hoàng Thiên rất lợi hại.

Mai Trân ở một góc, khuôn mặt bà ta như cười như không, bà ta hoàn toàn tin tưởng lời nói của Kim Triết, bởi vì bà ta biết rõ là thể lực đứng sau lưng Kim Triết rất hùng mạnh, trừng trị một tên Hoàng Thiên, dĩ nhiên cũng không thành vấn đề.

“Người nói những lời này với tôi, không chết thì cũng trở nên tàn tật, tốt hơn hết là cậu nên lễ phép lại một tí đi.” Hoàng Thiên rất thờ ơ nói với Kim Triết.

Đây cũng coi như là có lòng tốt khuyên nhủ Kim Triết một câu, dù sao Hoàng Thiên cũng không có thù dai đến như vậy, anh vẫn là một người nếu có thể tha thứ thì nhất định sẽ bỏ qua, nên cũng không có ý định làm gì Kim Triết cả.

Nhưng Kim Triết làm sao có thể tiếp nhận cái ân tình này cho được cơ chứ? Trong mắt của anh ta, Hoàng Thiên không dám làm gì anh ta đâu, cho nên mới dùng lời nói khoác để hù dọa anh ta mà thôi.

“Hừ hừ, muốn cậu chủ như tạo lễ phép với mày một tí sao? Sao mày không tự đi tiểu rồi soi gương xem, bản thân mày là cái thá gì!” Kim Triết lạnh lùng ngâm nga nói.

Chát!

Hoàng Thiên làm sao có thể chiều theo Kim Triết được nữa, một cái tát như trời giảng đánh thẳng vào mặt cái tên này.

“Chao ôi, khốn kiếp!”

Kim Triết che mặt lại, cả thân người lảo đảo, suýt nữa là ngã xuống đất.

Miệng thì bị đánh muốn lệch đi, cái tát này của Hoàng Thiên, vẫn tương đối là rất mạnh đấy.

Mai Trân không ngờ rằng Hoàng Thiên nói ra tay là ra tay ngay, đáng lẽ là bà ta muốn giúp Kim Triết đối phó với Hoàng Thiên, nhưng lại lo lắng Phan Thanh Linh sẽ bỏ chạy xa mất, vì thế nên nhanh chóng đuổi theo ra bên ngoài.

“Cậu chủ Triết, tên Hoàng Thiên này giao cho cậu đấy nhé, tôi đuổi theo Thanh Linh đây!”

Mai Trân lao ra khỏi cửa, quay đầu lại hét lớn với Kim Triết.

Kim Triết vô cùng bực mình, anh ta làm sao có thể chịu nổi Hoàng Thiên cơ chứ? Người trợ giúp vẫn chưa tới, một chọi một với Hoàng Thiên, quả thật chính là tự mình hại mình.

“Thằng nhóc, mày đừng tưởng rằng sức lực lớn thì là lợi hại, lát nữa tao sẽ khiến cho mày phải quỳ trên mặt đất gọi cha đấy!”.

Kim Triết vừa lùi lại vừa uy hiếp Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên biết rằng tên nhóc này đang kéo dài thời gian đây mà, người trợ giúp của anh ta sẽ sớm đến thôi.

Nhưng đối với Hoàng Thiên mà nói thì, những chuyện đó đều không hề quan trọng, dù có bao nhiêu người đến thì có thể làm được gì nào?

“Được thôi, tôi sẽ nhớ rõ câu nói này của cậu.” Hoàng Thiên lạnh lùng cười một cái, rồi đi về phía Kim Triết.

Kim Triết cảm nhận được áp lực rất to lớn, anh ta phát hiện thấy khuôn mặt của Hoàng Thiên có vẻ như đang cười mà cũng có vẻ như không cười, tại sao mà nhìn vào lại khủng bố đến thế cơ chứ!

“Anh, anh muốn làm gì vậy?”.

Kim Triết chộp lấy một băng ghế dài, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên với vẻ mặt đầy căng thẳng.

Nhìn thấy Kim Triết bị dọa thành bộ dạng thảm hại như vậy, Hoàng Thiên thực sự rất là khinh thường cái tên này.

“Chỉ có chút dũng khí bé nhỏ này, mà còn dám làm bộ tài giỏi ra mặt à? Đừng có xuất hiện làm mất mặt thêm lần nào nữa, có được không hả?”

Hoàng Thiên vừa nói, vừa vươn tay túm lấy được băng ghế trong tay Kim Triết.

“Biến mẹ mày đi!”

Kim Triết chửi bới ầm lên, muốn giật lại băng ghế, nhưng chỉ dựa vào chút sức lực nhỏ bé của anh ta thật sự không đủ, Hoàng Thiên chỉ cần dùng một tí xíu lực thôi, đã có thể giật băng ghế lại được rồi.

Choáng!

Hoàng Thiên mạnh mẽ đập băng ghế thẳng vào đầu Kim Triết.

Băng ghế dài quá mỏng manh, mới đập một cái thôi, đã bị nát vụn ra, gỗ vụn bay tứ tung.

"Ui da!"

Kim Triết thật sự thảm rồi, đầu bị rách một mảng, máu chảy ròng ròng.

“Miệng mồm có thể sạch sẽ hơn tí chưa hả?”

Hoàng Thiên chỉ vào miệng Kim Triết hỏi.

Kim Triết vừa rồi muốn mắng thêm lần nữa, nhưng anh ta miễn cưỡng kìm nén tất cả lại, không dám thốt nên lời.

Anh ta cũng biết tại sao Hoàng Thiên lại đánh anh ta tàn nhẫn như vậy, là do vừa rồi anh ta nói chuyện không sạch sẽ.

“Được rồi, tên họ Hoàng kia, mày đợi đó cho tao...” “Còn dám tiếp tục khoe khoang khoác lác à?” Hoàng Thiên không đợi Kim Triết nói xong, liền tát ngay vài bạt tai.

Âm thanh vang động lanh lảnh, thật là sống động, Kim Triết cứ như một tên ngốc khuyết tật vậy, cứ chịu đựng bị đánh, đôi mắt trừng lên vô cùng to, nhưng không dám mắng thêm một câu nào nữa.

Để đối phó với loại người như Kim Triết, thực sự phải sử dụng đến phương pháp như vậy, cái trận đánh tàn khốc này của Hoàng Thiên, ngay lập tức khiến Kim Triết trở thành một người có văn minh.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà, nếu mà đánh tiếp tôi sẽ trở thành người tàn tật mất.”

Kim Triết liên tục vẫy tay, cầu xin Hoàng Thiên tha thứ cho.

Hoàng Thiên lạnh lùng hừm một tiếng, túm lấy tóc của Kim Triết, kéo tên nhóc này ra khỏi nhà.

Rồi nhìn bốn phía, đêm nay có ánh trăng, vẫn có thể nhìn rõ xung quanh.

Không có bóng dáng của Phan Thanh Linh, ngay cả Mai Trân cũng đã biến mất, cũng không biết là đã đi đâu rồi đây nữa.

Hoàng Thiên vẫn còn khá lo lắng cho Phan Thanh Linh, anh cũng biết rằng những lời nói của anh trước đó, có lẽ đã làm tổn thương đến Phan Thanh Linh rồi, và cũng khiến cho Phan Thanh Linh cảm thấy rất thất vọng.

Nhưng anh lại chẳng thể làm gì khác được.

Không thể cho người ta được điều gì, thì đừng để người ta phải ôm lấy sự ảo tưởng, cứ vấn vương mãi không dứt được thì sẽ không tốt.

“Hoàng Thiên, anh, anh định làm gì vậy hả? Mau thả tôi ra nhanh, món nợ của chúng ta hãy để ngày khác rồi tính tiếp.”

Kim Triết một tí sức lực phản kháng không có, chịu đựng để cho Hoàng Thiên nắm tóc, nhưng miệng mồm của tên nhóc vẫn không hề thành thật.

Hoàng Thiên thật sự rất lo lắng cho Phan Thanh Linh.

Nhìn thấy Kim Triết cứ dài dòng phiền phức như vậy, Hoàng Thiên bất ngờ tát một bạt tai vào ngay miệng của Kim Triết.

"Ui da!"

Kim Triết đau đớn kêu lên, hai chiếc răng cửa bị đánh gãy ra mất.

“Im miệng ngay cho tôi, còn léo nhéo nhiều lời nữa thì răng của cậu rớt hết ra đấy.”

Hoàng Thiên cảnh cáo.

Kim Triết bị đánh sắp khóc luôn rồi, đầu thì bị rách một mảng, hai chiếc răng cửa thì bị rụng mất tiêu, thế này không phải là bị phá tướng rồi sao?

Ấm ức nhất chính là vẫn chưa thể làm gì được Hoàng Thiên cả, ngọn lửa giận dữ hung ác đang bùng cháy này không có cách nào để được trút bỏ, Kim Triết gần như bứt rứt sắp điên lên rồi, anh ta chỉ mong người trợ giúp của mình có thể nhanh chóng đến được đây.

"Ây da da, cái tên lưu manh dã man kia, màu buông cậu chủ Triết ra!”

Vừa đúng lúc đó, Mai Trân đã quay lại, khi bà ta vừa nhìn thấy Kim Triết bị Hoàng Thiên trừng trị thành ra bộ dạng như thế, bà ta liền hoảng loạn đến mức tay chân đều run rẩy lên.

Đây là ứng cử viên lý tưởng cho vị trí con rể của bà ta đấy, bây giờ lại bị Hoàng Thiên đánh thành thế này.

bà ta thực sự cảm thấy hơi thương xót.

“Không đuổi kịp con gái của dì à?”

Hoàng Thiên hơi cau mày, hỏi Mai Trân.

Vừa rồi anh còn có chút ôm hy vọng đối với Mai Trân, hy vọng Mai Trân có thể đuổi theo dẫn Phan Thanh Linh trở về, dù sao thì cũng đã muộn như vậy rồi, lỡ như trên núi có dã thú ẩn thân thì phải sao đây chứ?

“Chuyện này không cần cậu phải lo lắng! Buông cậu chủ Triết ra ngay lập tức, nếu không thì cậu sẽ không xong với tôi.

đâu đấy!”

Mai Trân lao lên, đe dọa.

“Bây giờ đáng lẽ dì nên quan tâm đến con gái của dì, chứ không phải cậu chủ Triết này đây.” Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

“Quý bà Trần, cứ giao tên nhóc này lại cho tôi, bà đi nghỉ ngơi trước đi!”

Lúc này, giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến, âm thanh rất dữ tợn, vừa nghe đã biết không phải là người tốt rồi.

Tiếp theo ngay sau đó, năm người đàn ông bước tới, đi đầu là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, ăn mặc trông rất lộng lẫy, phía sau ông ta là bốn thanh niên đầy hung hãn.

Năm người này, mỗi người đều cầm trong tay một cái rìu, trông vô cùng hung tợn tàn ác rảo bước đi về phía Hoàng Thiên.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này đi tới, trên mặt Mai Trân tức khắc lộ ra vẻ vui mừng, bà ta nhìn Hoàng Thiên như người chết một cái: “Tên nhóc, thiên đường có đường lên thì cậu không đi, địa ngục không có đường thì cậu lại cứ tới! Bây giờ cậu muốn chạy cũng đã muộn rồi, hớ hớ!”.

Nói dứt lời, Mai Trân bước về phía người đàn ông trung niên, rồi nói: “Ông hai nhà họ Kim, tên nhóc này tên là Hoàng Thiên, cậu ta đánh cháu của ông đấy!”

Chỉ vào Hoàng Thiên, Mai Trần cười với nụ cười mang bộ dạng nịnh hót, nói với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên là Kim Đại Hữu, là chú của Kim Triết.

Ban nãy khi Kim Triết gửi tin nhắn để nhờ giúp đỡ, chính là gửi cho Kim Đại Hữu,

Trong trấn Kim Mã này, thậm chí là một trăm dặm xung quanh đây, có thể nói Kim Đại Hữu là một tên khốn nạn số một.

Bởi vì bình thường đã quen thói hống hách ngang ngược, nên cũng không có ai dám dây dưa với ông ta.

Tối nay, vậy mà cháu trai của ông ta lại bị người ta đánh, Kim Đại Hữu làm sao có thể chịu đựng cơn giận dữ này được?

Vừa nhìn thấy mái tóc của Kim Triết vẫn còn đang bị Hoàng Thiên nắm chặt lấy trong bàn tay, hơn nữa khắp đầu đầy máu me, khuôn mặt cũng sưng vù, khóe miệng vẫn còn rỉ máu, dễ dàng nhận thấy là vô cùng thảm hại, Kim Đại Hữu nổi giận đùng đùng.

“Mẹ mày tên khốn, mau buông cháu trai tạo ra!”

Kim Đại Hữu hung tợn dữ dội, gân cổ gầm lên, xách theo cái rìu rồi lao tới bên cạnh Hoàng Thiên.

Kim Triết đau đớn đến mức trước mắt chỉ còn một màn đen, suýt chút nữa là ngất đến chết đi mất.

“Mày dám ra tay ở trước mặt tao à? Mẹ nó muốn chết hả!” Kim Đại Hữu mắng chửi om sòm, vung cái rìu lên, trực tiếp nhắm ngay vào đầu của Hoàng Thiên mà bổ xuống!

Kim Đại Hữu này cũng đủ tàn nhẫn đấy chứ, nhát bổ rìu này hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả, dứt khoát muốn cho Hoàng Thiên chết ngay tại chỗ.

Khóe mắt Hoàng Thiên chợt nhìn thấy cảnh này, lửa giận của anh không khỏi dâng lên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.