*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phụt! ”
Matsushima Dairo suýt bị Hoàng Thiên giãm hộc máu, cảm giác hít thở cũng khó khăn, nằm bẹp trên đất với sặc mặt trắng bệch.
Hơn nữa, còn bị gãy ống đồng, cơn đau dữ dội thực sự khiển anh ta không chịu nổi nữa.
Chứng kiếng cảnh tượng ấy, ba gã đàn ông mặc vest phía sau Matsushima Dairo đều há hốc miệng kinh hãi.
Mẹ ơi, nhân vật ghê gớm như ngài Dairo mà còn bị tên Hoàng Thiên đánh ra nông nỗi này ư? Ba gã đàn ông mặc vest đều sững sờ, vì trong lòng họ, Matsushima Dairo là một cao thủ karatedo, thường ngày ở công ty công nghiệp Matsushima, không ít lân anh ta thể hiện đẳng cấp trước các nhân viên.
Nhưng một cao thủ karatedo như thế mà lại bị Hoàng Thiên giãm dưới chân, chưa kể còn để thua Hoàng Thiên chỉ với một chiêu.
Đinh Ngọc Kiều cũng hoang mang, cô ta không dám tin những gì vừa trông thấy, cái miệng nhỏ nhắn há hốc.
Lần này gài bẫy Hoàng Thiên, Đinh Ngọc Kiêu rất tự tin sẽ khiến cho Hoàng Thiên toi đời.
Dù sao Matsushima Dairo cũng lợi hại hơn hẳn em trai của anh ta, mà em trai Matsushima Jiro của anh ta cũng đủ lợi hại lắm rồi.
Tuy Matsushima Jiro đã thua dưới tay Hoàng Thiên, nhưng Đinh Ngọc Kiều luôn một mực cho rằng đó chỉ là sự cố, xét về thực lực thì chưa chắc Hoàng Thiên đã là đối thủ của Matsushima.
Jiro.
Nhưng giờ đây, Đinh Ngọc Kiêu không thể không đánh giá lại Hoàng Thiên từ đầu, lúc này cô ta mới biết thực lực của Hoàng Thiên quả thực thâm sâu khó dò.
“Anh còn thở được không?”
Hoàng Thiên cười hờ hững, hỏi Matsushima Dairo đang bị giãẫm dưới chân.
sắp chết ngạt đến nơi, nói còn không nên lời, làm sao mà hít thở được? “Hỏi anh đấy, câm rồi à?”
Hoàng Thiên sa sầm mặt xuống, quát hỏi.
“Đinh Ngọc Kiều, da mặt cô có thể nào dày hơn được nữa không?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Đinh Ngọc Kiêu, nói giọng lạnh tanh.
.