*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngại quá, con người tôi từ trước tới nay đều ngông cuồng như thế.
”
Hoàng Thiên thản nhiên nói.
Tuy trông Sử Chính Tưởng rất khí thế nhưng Hoàng Thiên lại không hề e ngại ông ta.
Sử Chính Tưởng lại cảm nhận được cảm giác bị xem thường một lân nữa, ông ta cũng rất nghi hoặc, chẳng lẽ Hoàng Thiên thật sự không sợ chết à? Với cái tình hình này mà Hoàng Thiên vẫn đi à? Tên này không sợ phải bỏ cái mạng nhỏ lại chõn này à? “Ha ha.
Rất đúng, quả nhiên cậu chủ nhà họ Hoàng không tâm thường! Nhưng cậu có nghĩ ông đây mà muốn giết chết cậu thì chỉ cân vài phút thôi không, cậu nghĩ hôm nay cậu có thể sống sót rời khỏi đây à?”
Sử Chính Tưởng lạnh lùng cười, nhìn Hoàng Thiên và nói.
Thật ra lão già này đang cố kéo dài thời gian để tìm cơ hội cứu Sử Chấn! Nếu Hoàng Thiên mà không dùng dao ép Sử Chấn thì Sử Chính Tưởng đã ra lệnh ra tay từ lâu rôi.
Đương nhiên là Sử Chính Tưởng không thật sự muốn lấy mạng Hoàng Thiên.
Ông ta chỉ muốn khống chế Hoàng Thiên và đòi một lời giải thích của nhà họ Hoàng ở thủ đô.
Dù sao Sử Chính Tưởng cũng không dám động bừa vào cậu chủ của nhà họ Hoàng ở Hà Nội.
Hoàng Thiên nhìn Sử Chính Tưởng, lúc này Hoàng Thiên không còn kiên nhẫn nữa.
Càng kéo dài thời gian thì mình càng bất lợi, dù sao ở đây cũng là ở Đà Nẵng, không phải địa bàn của mình.
Mà lần này tới đây cũng không gióng trống khua chiêng gì mà chỉ có Lã Việt và mười mấy đàn em của ông ta.
Cứ nghĩ là sẽ cứu được Hoàng Linh ra một cách dễ dàng rồi sau đó quay về thành phố Bắc Ninh, nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều việc hỗn loạn như vậy.
“Tôi muốn rời đi thì ông ngăn được tôi à?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Sử Chính Tưởng.
“Ha ha ha! Tôi cũng đã nghe nói về năng lực của cậu Thiên.
Nhưng nếu muốn đưa tất cả mọi người thoát ra khỏi vòng vây thì khó càng thêm khó.
Nhất là Hoàng Linh và cả cô gái vô tội kia, một khi đã ra tay thì chắc chắn bọn họ sẽ là người đầu tiên bị hại.
.