Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 298: Buông Tha Ông Ta Không Thể Nào!




Cảnh tượng trước mặt, thực sự là quá dọa người rồi.

Vợ của Thái Viên Dã, thật sự đã sa vào lòng của ông Kha Phù, mà lại còn ở trước mặt của Thái Viên Dã và bao nhiêu người!

Hoàng Thiên sửng sốt giây lát, anh cuối cùng đã hiểu.

Cách giải thích duy nhất, chính là ông Kha Phù cùng với Phó Mỹ Châu có một mối quan hệ không đứng đắn giữa nam và nữ.

Với lại, mối quan hệ không đứng đắn này thật ra Thái Viên Dã đã biết từ lâu rồi, nếu không thì, Phó Mỹ Châu Cũng không dám cư xử trắng trợn như vậy.

Đúng thật là chuyện kỳ lạ nào trêи thế giới cũng đều có, mối quan hệ của ba người này cũng thật hòa hợp quá đi chứ?

Hoàng Thiên trong lòng suy nghĩ lung tung, cảm thấy vô cùng nực cười.

Ông Kha Phù ngược lại không để ý lắm cái thái độ nũng nịu này của Phó Mỹ Châu, ông ta bây giờ đang nhức đầu suy nghị, tại sao Hoàng Thiên lại ở đây!

Hơn nữa ông Kha Phù còn là do được Phó Mỹ Châu gọi điện thoại kêu qua, đến đây để đối phó với Hoàng Thiên, đây đúng là giống như muốn lấy mạng sống của ông Kha Phù.

“Cậu Thiên, sao cậu lại ở đây…”

Ông Kha Phù nói chuyện cũng bị líu lưỡi luôn rồi, rất căng thẳng nhìn Hoàng Thiên hỏi nhỏ một câu.

Hỏi xong câu này, trong giấy lát Phó Mỹ Châu giật mình.

Không những là Phó Mỹ Châu, Thái Viên Dã cùng với Phó Lập Thành, và còn có nhóm người của Năm Mậtp toàn bộ đều kinh ngạc.

Trong mắt những người này, ông Kha Phù giống như một vị thần, là một đại ca ngầu nhất của toàn tỉnh, thân phận cao quý như thế?

Nhưng ở trước mặt của Hoàng Thiên, lại trở nên rụt rè như thế, hình như còn rất sợ Hoàng Thiên, truyện này rốt cuộc là sao?

“Ông Kha Phù, anh đang nói gì thế ạ?

Thằng nhóc này bắt nạt em, sao anh còn gọi nó là cậu Thiên chứ?”

Phó Mỹ Châu rất không hài lòng hỏi ông Kha Phù.

Ông Kha Phù lại thật sự có quan hệ nam nữ không đứng đắn với Phó Mỹ Châu, cũng đã hai ba năm rồi, và ông ta không hề né tránh Thái Viên Dã.

Dựa vào thân phận của ông Kha Phù, Thái Viên Dã làm sao dám biểu lộ sự bất mãn chứ? Vợ mình bị ông Kha Phù chiếm hữu, Thái Viên Dã không những không dám phản đối, gương mặt còn phải tươi cười nghênh đón, cũng coi như là dựa dẫm được ngọn núi lớn ông Kha Phù này rồi.

Cho nên Thái Viên Dã trước đó rất tự tin dám công khai thách đấu với Lã Việt và để Lã Việt đợi.

Nhưng mà Thái Viên Dã và Phó Mỹ Châu làm sao ngờ được, ông Kha Phù nhìn thấy Hoàng Thiên, lại giống như chuột nhìn thấy mèo vậy!

“Cô im miệng cho tôi!”

Ông Kha Phù trừng mắt nhìn Phó Mỹ Châu, hận không thể dạy dỗ cho ả ta một trận.

Phó Mỹ Châu ngu người, ông Kha Phù không làm chủ cho ả ta, mà còn hung dữ với ả ta, ả ta không thể chấp nhận đượ!

c Ả muốn tranh cãi với ông Kha Phù mấy câu, nhưng lại thấy ông Kha Phù chạy bước nhỏ đên bên cạnh Hoàng Thiên, bộ dạng cúi đầu khom eo, rất chỉ là hạ tiện.

Hai ba năm rồi, Phó Mỹ Châu chưa từng thấy ông Kha Phù hạ mình như thế, bình thường ông Kha Phù đi đến đâu, khí thế cũng đều rất cao ngạo.

“Cậu Thiên, tôi không biết cậu cũng ở đây hi hi, hi hi…”

Ông Kha Phù rất nhiệt tình cười nói với Hoàng Thiên, trong lòng lại vô cùng thấp thỏm sợ hãi.

Lần trước Hoàng Thiên đã có ấn tượng không tốt với ông ta, trong lòng ông ta hiểu rất rõ, cho nên lần này ông ta rất lo sợ.

Cảm giác của ông Kha Phù không hề sai, từ sớm ấn tượng của Hoàng Thiên đối với ông ta không hề tốt.

“Ông Phù, ông chơi cũng hăng quá chứ, vợ của người ta không tệ đúng không?”

Hoàng Thiên rất điềm tĩnh nói.

Tuy giọng nói của Hoàng Thiên điềm tĩnh, nhưng ông Kha Phù lại sợ hãi, vội vàng cười nói: “Cậu Thiên đừng chê cười tôi, chỉ là tùy tiện đùa giỡn thôi.

“Không có chuyện gì thì chạy đến xã Tân Lãng chơi đúng không? Rất kích thích đúng không?”

Hoàng Thiên không khách sáo mà hỏi ông Kha Phù.

Mồ hôi của ông Kha Phù cũng đổ ra rồi, ông ta thật sự khi có hứng mới chạy đến xã Tân Lãng, ăn ngủ đều ở nhà của Thái Viên Dã, chỉ cần ông ta đến, Thái Viên Dã sẽ ngủ ở phòng khác, cũng rất là uất ức.

Nhưng khẩu vị của ông Kha Phù lại thích thế, hai ba năm này đều chơi rất hăng.

Ông Kha Phù cũng biết Hoàng Thiên cái gì nhìn cũng hiểu hết, ngại ngùng nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, nếu cậu không thích tôi như thế, tôi nhất định sẽ sửa đổi!

“Không cần, ông thích như thế nào đó là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi.

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

Ông Kha Phù cũng không biết nên nói gì mới tốt, đứng cạnh Hoàng Thiên khom eo, bộ dạng tỉ tiện lộ rõ.

Dù là tên ngốc, bây giờ cũng hiểu rõ, danh chấn cả tỉnh như ông Kha Phù, ở trước mặt Hoàng Thiên cũng không là cái thá gì!

Hoàng Thiên rốt cuộc có thân phận như thế nào? Anh sao lại có thân phận cao đến thế?

Tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi trên người của Hoàng Thiên, ngay cả người đang bị không chế Phó Lập Thành, lúc này cũng sửng sốt không nói nên lời.

Ông ta có chút hối hận, thật không nên cứu Tiêu Hổ.

Bây giờ đắc tội luôn cả người có thân phận như Hoàng Thiên, thật là gánh không nổi tội này mà.

Nhưng ông ta hối hận cũng vô ích thôi, Phó Lập Thành đã được định sẵn là giai cấp tù nhân rồi.

Cái ả Phó Mỹ Châu cuối cùng cũng đã hiểu, người tình mà ả tay ấp chăn gối hai ba năm nay, so với Hoàng Thiên thật sự không cùng đẳng cấp mà, ở trước mặt Hoàng Thiên như là con cháu.

Cho nên Phó Mỹ Châu cũng bắt đầu hoảng sợ, chỗ dựa không dựa được nữa, giờ biết phải làm sao?

Hoàng Thiên cũng không có tâm trạng dây dưa ở đây, anh phải áp giải Phó Lập Thành đi.

Còn về việc xử lý Phó Mỹ Châu thành như thế nào, anh vẫn chưa nghĩ xong.

“Cô còn muốn nói gì nữa không? Có cần gọi thêm người đến đây để giúp đỡ không?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Phó Mỹ Châu hỏi.

Phó Mỹ Châu đâu còn vẻ huênh hoang như vừa rồi nữa, đã gọi ông Kha Phù đến đây còn không ăn thua, còn có thể gọi ai đến chứ?

“Không tìm nữa, không tìm nữa, cậu Thiên, xin cậu hãy tha cho anh trai của tôi đi được không?”

Phó Mỹ Châu cố ý điều chỉnh giọng nói trở nên dịu dàng chút, khế nói với Hoàng Thiên.

“Không có khả năng đó đâu.

Hoàng Thiên đáp lại một câu cắt đứt sự mong chờ của ả ta, sau đó nhìn ông Kha Phù nói: “Ông Phù, không có chuyện gì cũng thôi đừng có dây dưa ở tỉnh thành này nữa, đừng có suốt ngày ra mặt làm chuyện vớ vẩn!”

“Dạ dạ dạ, cậu Thiên chỉ bảo rất đúng, sau này tôi sẽ sống an phận chút ạ.

Ông Kha Phù lau mồ hôi, gật đầu lia lịa.

Hoàng Thiên cũng lười để ý, lúc này không thèm quan tâm ông ta.

Hoàng Thiên đi đến chỗ của Thái Viên Dã, nhìn Thái Viên Dã đang bò dưới đất nói: “Sau khi tôi đi khỏi mày không được báo thù Năm Mập.

Nếu như để tao biết Năm Mập xảy ra chuyện gì, hậu quả mày tự nghĩ đi.

Thái Viên Dã đâu dám chống cự Hoàng Thiên nữa, thấy Hoàng Thiên nói như vậy, Thái Viên Dã gật đầu đồng ý nói: “Dạ dạ, cậu Thiên yên tâm, tôi nhất định sẽ không báo thù đâu ạ.

Năm Mập ngồi một bên nghe thế cảm động đến khóc, gã con đang lo lắng chuyện này, không ngờ được là Hoàng Thiên đã giúp gã giải quyết rồi.

Dù sao gã cũng đã giúp Hoàng Thiên tìm được Thái Viên Dã và Phó Lập Thành, bây giờ Thái Viên Dã đã bị ăn hành, Phó Lập Thành cũng đã bị bắt, gã đúng là đang sợ Thái Viên Dã sau này sẽ báo thù.

Hoàng Thiên thấy mọi chuyện đã thỏa hiệp xong, nói với Lã Việt: “Áp giải Phó Lập Thành đi thôi.

“Dạ vâng.

Lã Việt đáp lời, ra hiệu cho đàn em áp giải Phó Lập Thành đi, đi theo Hoàng Thiên ra khỏi khách sạn.

Không có một ai dám ngăn cản, ông Kha Phù giống như một con sâu theo đuôi, đi theo tiên Hoàng Thiên ra tận cửa, cực kỳ muốn lấy lòng Hoàng Thiên.

Nhưng Hoàng Thiên vẫn luôn không thèm để ý đến ông ta, điều này khiến ông Kha Phù vô cùng lo lắng.

Sau khi Hoàng Thiên lên xe, dẫn theo nhóm người Lã Việt cùng ra khỏi Tân Lãng.

Sau khi liên lạc với Vũ Thanh, Hoàng Thiên ở một nơi hẻo lánh bên ngoài xã, đã nhìn thấy Vũ Thanh đang đợi ở đó.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.