Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 212: Nữ Sát Thủ Này Hơi Hung Hãn




Tiếng bước chân vang lên hỗn loạn, từ những tiếng động ấy có thể đoán rằng có tới mười mấy người xông vào bệnh viện.

Vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Đào Văn Lâm thở dốc, ông ta trợn trừng mắt, hung ác nhìn Hoàng Thiên.

“Tên nhóc thối tha, anh đánh sướng lắm đúng không? Ông đấy muốn anh phải trả giá đắt nhất!” Đào Văn Lâm hẳn học gào lên với Hoàng Thiên.

Đào Quốc Vũ ôm lấy đầu đầy máu, lúc này anh ta đi tới bên cạnh Đào Văn Lâm, anh †a cũng hung ác trừng mắt với Hoàng Thiên.

“Tên họ Hoàng chết tiệt, anh dám đánh tôi ra nông nỗi này, tối nay tôi nhất định sẽ thiến chết anh!” Đào Quốc Vũ một tay ôm đầu, một tay chỉ vào Hoàng Thiên.

Mặt Hoàng Thiên bình thản, bây giờ anh thật sự bó tay rồi, hai bố con này bỉ ổi quá rồi, anh không đối phó nổi với loại người như này nữa.

“Thế sao? Ha ha, vậy tôi phải xem xem thế nào rồi.

” Hoàng Thiên cười khẩy.

Thấy Hoàng Thiên vẫn còn cười được, Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ tức đến bay màu.

“Được lắm, tôi cho anh mặt mũi mà anh cũng không xem xem tối nay anh còn có thể rời khỏi nơi này không!” Đào Văn Lâm tức tối nói, sau đó ông ta chỉ ra ngoài sân.

Lúc này, mười mấy người đàn ông ngoài sân đã hoàn toàn gọi người ra hết.

Kẻ dẫn đầu là một tên béo, hai tám tuổi nhưng dáng vẻ lại như đứa trẻ con chín tuổi, trông rất hung hãn.

Tên béo để tay trần, trong tay anh ta vẫn cầm một cái xương chó, thứ này dùng để đánh nhau rất tốt.

“Chú, chú kêu bọn họ đánh chết tên chết tiệt này đi!” Tên béo đứng trong sân hét lớn lên.

“Đào Lôi, anh đóng cửa chặt lại đi, đừng để anh ta chạy đi mất!” Đào Văn Lâm ở trong phòng hét một cách lạnh lùng.

Tên béo gọi Đào Lôi – cháu trai ruột của Đào Văn Lâm, tên này sống ở một trấn nhỏ gần đó, là bá vương của nơi này.

Trước đó khi Đào Văn Lâm đưa thuốc giải cho Tường Vy, ông ta đã âm thầm gửi tin nhắn cho Đào Lôi, kêu anh ta dẫn người tới.

Kéo dài lâu như vậy, cuối cùng Đào Lôi cũng tới, trong lòng Đào Văn Lâm rất vui mừng, ông ta thầm nghĩ tối nay Hoàng Thiên đừng hòng chạy đượ!

c Hoàng Thiên và Tường Vy ở trong phòng đều nghe thấy rõ, hai người nhìn nhau một cái, cười không biết làm sao.

Dây dưa suốt nửa ngày, Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ nghĩ trăm phương nghìn kế để kéo dài thời gian cũng là vì đợi cháu trai Đào Văn Lâm tới.

Tên này tới thì có thể làm gì được? Có gì mà Hoàng Thiên anh chưa từng thấy qua cơ chứ?

Còn Tường Vy thì khỏi phải nói, một nữ sát thủ chuyên nghiệp còn sợ mấy tên đầu đường xó chợ như này sao?

Hoàng Thiên không nói gì, anh dẫn Tường Vy ra khỏi phòng, đi ra ngoài sân.

Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ vốn cho rằng Hoàng Thiên sẽ sợ đến mềm nhữn cả chân, thậm chí là quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Nhưng bọn họ không ngờ tới, Hoàng Thiên lại bình tĩnh như vậy, đã không hoảng loạn không sợ hãi, lại còn ngang nhiên đi ra ngoài sân nữa.

Đào Văn Lâm cũng đưa Đào Quốc Vũ ra ngoài, họ đứng sau Hoàng Thiên và Tường Vy, chuẩn bị tí nữa sẽ báo thù Hoàng Thiên.

Đào Lôi đánh giá Hoàng Thiên, thấy anh ăn mặc rất bình thường, không giống người có bối cảnh hùng hậu gì cả, trong lòng anh ta yên tâm hơn rất nhiều.

Xem ra tối nay có thể đánh Hoàng Thiên một trận ra trò, có thể tỏ ra cool ngầu rồi.

Anh ta lại nhìn Tường Vy, trong lòng Đào Lôi cũng lộc cộc mấy tiếng.

Anh ta thầm nghĩ cô ta đẹp như vậy, Đào Lôi tôi sống gần ba mươi năm nhưng chưa từng nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt đẹp như này!

“Chú, chú để cháu đối phó với tên nhóc này sao?” Đào Lôi rất đắc ý dùng tay chỉ vào Hoàng Thiên, hỏi Đào Văn Lâm.

Đào Văn Lâm cắn răng, gật đầu nói: “Phải đấy Lôi, anh ta chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi mùi sữa thôi! Mẹ nó, tên nhóc này lại dám đánh em Phi của cháu ra nông nỗi này, cháu xem xem, nó đánh chúng ta thảm như nào…”

Nói xong, Đào Văn Lâm chỉ lên mặt và người mình, quả thật là ông ta bị đánh rất thảm, mũi đã tím bầm cả lên.

“Anh Lôi, anh phải báo thù cho em, tên Hoàng Thiên này hung hấn quá, không coi ai ra gì cả, anh xem em bị anh ta đánh thành cái dạng gì rồi!” Đào Quốc Vũ khổ sở nói với Đào Lôi.

Đào Lôi vô cùng tức giận, vừa nhìn thấy Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ bị đánh thảm đến mức độ này, Đào Lôi tức xì khói.

“Mẹ kiếp, mẹ mày lại dám làm như vậy?

Chú và em tao mà mày cũng dám đánh? Có phải mày chán sống rồi đúng không!” Đào Lôi trợn mắt, hung hãn lên, anh ta bước mấy bước tới trước mặt Hoàng Thiên, chỉ vào mũi Hoàng Thiên, quát tháo một tràng.

Cũng khó trách sao Đào Lôi lại đắc ý như vậy, ở đây, anh ta chính là bá chủ, bình thường đều hống hách quen rồi.

Bốp!

giơ tay lên tát Đào Lôi một cái.

Khuôn mặt béo ú của Đào Lôi đột nhiên hiện ra dấu năm ngón tay, anh ta bị đánh đến ngơ ngác.

Ở nơi này, anh ta chính là người mạnh nhất, bình thường có ai dám đánh anh ta đâu, đều là anh ta đánh người khác hết!

Thế nhưng nào ngờ, anh ta vừa đến trước mặt Hoàng Thiên thì đã bị Hoàng Thiên tát cho cái, lại còn tát ngay trước mặt nhiều người như vậy nữa.

Sau khi ngây người mất mấy giây, Đào Lôi đã hoàn toàn nổi điên.

“Con mẹ nó nữa! Mày dám đánh tao?”

Đào Lôi trợn trừng mắt, anh ta chửi Hoàng Thiên, sau đó anh ta vung xương chó lên, muốn đánh vào đầu Hoàng Thiên.

Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống, đi đến đâu cũng gặp phải mấy dạng như thế này, Hoàng Thiên cũng thật sự mất hết kiên nhẫn rồi.

Bốp!

Hoàng Thiên đánh đầu trước, anh đạp mạnh vào bụng Đào Lôi.

“AI”

Đào Lôi bị Hoàng Thiên đạp mạnh cho một cái, sau khi kêu lên thảm thiết, anh ta ngồi phệt thẳng xuống dưới đất.

“Nếu như anh còn văng mấy lời tục tĩu nữa thì tôi rạch nát miệng anh.

” Hoàng Thiên chỉ vào Đào Lôi đang ngồi dưới đất, lạnh lùng nói.

Đào Lôi hoang mang tột độ, anh ta không biết tối nay đang xảy ra cái vẹo gì nữa, sao lại gặp phải người hung hãn như này?

Cô gái ở phía sau cũng kiêu ngạo như thế, Đào Lôi chịu thật rồi.

“Được lắm được lắm, con mẹ nó, mày đã thành công chọc tức tao rồi!” Đào Lôi đứng dậy, sau khi nói xong, anh ta phất tay với đám thuộc hạ, ra hiệu cho bọn họ xông lên.

Thấy mười mấy người đều đồng loạt xông lên, Hoàng Thiên cũng không dám sơ suất, dù sao thì khinh thường quân địch quá cũng không tốt.

Hoàng Thiên vừa định đánh một trận quyết chiến những người này, vào chính lúc này, Tường Vy đột nhiên rút kiếm ở eo ra.

Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, đó chính là ánh sáng của con dao trong tay Tường Vy, trong đêm tối, ánh sáng ấy khiến người ta nổi tóc gáy.

Mẹ kiếp, người phụ nữ này đủ hung hãn đấy, lại còn dùng kiếm nữa?

Mười mấy tên côn đồ xông lên đều ngây người, bởi vì Tường Vy vừa nãy ra tay rất nhanh, động tác rút kiếm ấy vừa nhìn đã biết là cao thủ dùng kiếm.

“Ngây người ra hết với nhau làm gì? Xông lên cho tôi, đánh chết nó đi!” Đào Lôi gào lên.

“Vâng!” Mười mấy tên côn đồ không dám không nghe theo, sau khi đồng thanh hô lên thì bọn họ xông lên phía trước.

“Cậu chủ, anh không cần ra tay đâu, tôi đối phó với bọn họ cho.

” Tường Vy cười với Hoàng Thiên, sau đó cô ta khua kiếm, đấu với mười mấy tên kia.

Không biết từ lúc nào, trong sân đã truyền tới những những tiếng kêu thảm thiết, chưa tới một phút, dao trong tay mấy tên côn đồ đều rơi hết xuống đất.

Keng!

Mấy tên côn đồ còn lại không dám xông lên, chúng lùi về phía sau hết, ai cũng bị dọa SỢ.

Hoàng Thiên đứng bên cạnh đều nhìn thấy rõ, đầu anh rung lên một cái.

Trước đây anh đã đấu với Tường Vy một lần, khi đó người thua là Tường Vy, nhưng bây giờ Hoàng Thiên nhận ra, trước đó Tường Vy rõ ràng không phát huy hết thực lực thật sự của mình.

Nếu như lần trước tường Vi đánh liều mình như bây giờ, bản thân anh chưa chắc đã thắng được cô.

Nghĩ tới những điều này, Hoàng Thiên như vừa biết thêm một điều mới về Tường Vy.

Thật ra Hoàng Thiên không biết rằng, lần trước Tường Vy không hề ra tay một cách hung hãn, dù sao Hoàng Thiên cũng là cậu chủ của nhà họ Hoàng, mặc dù Tường Vy thật sự muốn sống chết đưa Hoàng Thiên quay về kinh đô, nhưng cô vẫn không dám ra tay tàn nhẫn.

Nếu như thật sự giết chết Hoàng Thiên rồi, Hoàng Thiên có thể thắng được cô hay không, điều này vẫn còn chưa chắc.

“Sao thế, sợ cả rồi?”

Tường Vy cầm chặt kiếm, lạnh lùng hỏi mấy tên côn đồ đang lùi về sau kia.

Mấy tên đó không dám ho he gì, bọn họ cũng cần mạng sống, gặp phải cao thủ như Tường Vy, bọn họ cũng chẳng dám đùa cợt gì.

“Mẹ kiếp, lên hết đi, đúng là một lũ vô dụng!” Đào Lôi trừng mắt, gào lên, lệnh cho mấy tên thuộc hạ xông lên hết một lúc.

“Sao anh lại không lên?” Tường Vy đi đến trước mặt Đào Lôi.

“Tôi…” Đào Lôi lắp bắp định nói chuyện, cánh tay anh ta đã bị Tường Vy chém cho một nhát!

“AI” Đào Lôi kêu lên thảm thiết, xương chó trong tay anh ta rơi xuống đất.

“Mới có tí như này mà đã định tìm rắc rối rồi sao? Quỳ xuống!” Tường Vy kiêu ngạo nói.

Đào Lôi vô cùng lúng túng, anh ta vừa đau vừa cảm thấy phiền phức, nhưng chuyện quỳ xuống là không thể nào, quỳ rồi sau này anh ta phải làm sao lăn lộn trong giang hồ nữa đây?

“Không muốn quỳ?” Sắc mặt Tường Vy trầm xuống, thanh kiếm đã kề lên cổ Đào Lôi.

“Tôi đếm đến ba, nếu như anh không quỳ, tôi lập tức chém đứt cổ anh! Một…”

“Hai…”

“Tôi quỳ, tôi quỳ!”

Đào Lôi sợ lắm rồi, anh ta biết Tường Vy không hề dọa anh ta, bởi vì người đẹp này có đôi mắt đầy sát thú.

Bộp một tiếng, Đào Lôi quỳ xuống chân Tường Vy.

Đào Văn Lâm nhìn tình cảnh này, đôi mắt ông ta hằn học nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, sau đó ông ta chuồn sang một bên, âm thầm lấy điện thoại ra.

“Cô Đông Mai, quả nhiên là Hoàng Thiên dẫn theo người phụ nữ tàn độc như cô nói tới chỗ tôi, giờ anh ta đang ở nhà tôi này…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.