Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 17: Khiến Cho Anh Ta Nhả Chút Tiền Ra!




Sau khi Hoàng Thiên cùng họ rời đi, trong lòng của Trịnh Hiếu Phong như đâm đầy cỏ dại.

Điều duy nhất hắn có thể làm là giúp Lâm Ngọc An là gây quỹ, để hắn có thể ép Lâm Ngọc An phục tùng hắn.

Nhưng không ngờ ngư ông bắt cá đang đi được nửa chặng đường liền hỏng cần câu, tập đoàn quốc tế toàn cầu thật sự đã đồng ý tiếp tục xây dựng Sơn trang Cầm Viên.

Lâm Ngọc An có thể tận hưởng nó mà không phải trả một xu nào.

Trịnh Hiếu Phong cảm thấy đây là một cú đánh lớn, hắn muốn bàn bạc với bố mình là Trịnh Hải nên xử lý thế nào, nhưng thấy rằng Trịnh Hải quá kiêng kị với tập đoàn quốc tế toàn cầu, căn bản hắn cũng không muốn gây ra xung độc với tập đoàn quốc tế toàn cầu.

toàn cầu.

Trịnh Hiếu Phong tức giận rời khỏi tập đoàn Trịnh.

Anh lái xe trực tiếp đến nhà chú của mình – Trịnh Tiến.

“Ồ, Phong à, cháu đến rồi.

” Trịnh Tiến nheo lại đôi mắt nhỏ hình tam giác, tay ôm điếu xì gà ngồi trên ghế ông chủ, lúc này đang ôm một thiếu nữ mê người bên cạnh.

“Chú ơi, cháu có chuyện muốn nhờ chú giúp.” Vẻ mặt xấu xa của Trịnh Hiếu Phong xấu xa liếc nhìn thiếu nữ.

“Cô đi ra ngoài trước.” Trịnh Tiến vỗ vào người phụ nữ và để cô ấy đi ra ngoài.

Trong căn phòng chỉ còn lại hai chú cháu, Trịnh Hiếu Phong đem chuyện vừa xảy ra kể ngắn gọn với Trịnh Tiến.

Trịnh Tiến sửng sốt một chút, nhả ra một vòng khói nói: “Phong à, vậy con bé Lâm Ngọc An này có bản lĩnh không hề nhỏ, ngay cả tập đoàn quốc tế toàn cầu cũng ra tay giúp cô ta thế này? Khối lượng xây dựng và hoàn thiện Sơn trang Cầm Viên không hề nhỏ, tính cả thể ước chừng phải tốn hơn ba trăm tỉ đồng may ra mới có thể hoàn thành.”

“Chú ơi, không biết rằng tập đoàn quốc tế toàn cầu giờ lại mọc ra con trai gia tộc nhà họ Hoàng ở Hà Nội.

Mẹ kiếp! Không thể ngờ tới cậu chủ nhà họ Hoàng lại bao nuôi Lâm Ngọc An,” Trịnh Hiếu Phong nghiến răng nghiến lợi nói, hắn thật sự hận cậu chủ nhà họ Hoàng này.

“Hì hì, Phong à nghe ta nói, người phụ nữ tên Lâm Ngọc An kia thật sự quyến rũ như vậy sao? Nhìn cháu mất hồn, nếu không chiếm nàng vào tay, cháu ngủ không yên đúng không?” Trịnh Tiến cười xấu xa.

“Chú tự xem đi.” Trịnh Hiếu Phong tìm kiếm ảnh của Lâm Ngọc An trên điện thoại của mình, hắn đã lén chụp trộm lúc Lâm Ngọc An không để ý.

Trịnh Tiến nhìn hình Lâm Ngọc An trên điện thoại, ánh mắt gã dâm đãng trợn trừng, miệng suýt nữa chảy nước miếng.

“Mẹ kiếp, thật là tuyệt vời.”

“Chú, chỉ cần chú giúp cháu chỉnh cô ấy, cháu có thể chia sẻ với chú, hehehe.” Trịnh Hiếu Phong cười xấu hổ, bày ra nét mặt của chuyện đàn ông.

Trịnh Tiến đảo đôi mắt tam giác nhỏ nhìn quanh, trong lòng ông ta đã nảy sinh ý tưởng ma quái.

“Chuyện này rất dễ xử lý, quấn chặt ở trên người ta.

Cô ta chỉ cần làm theo lời ta nói, cô ấy nhất định sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.” Trịnh Tiến dâm đãng tham lam liếc nhìn bức ảnh của Lâm Ngọc An, sau đó cho Trịnh Hiếu Phong một ý tưởng.

Sau khi nghe những lời của Trịnh Tiến, Trịnh Hiếu Phong cười to: ” Chú, chú vẫn là mưu cao kế tuyệt! Ha ha ha.”

Sau khi đưa Lâm Ngọc An và Trương Lan Phượng về nhà, Hoàng Thiên lái xe ra ngoài.

Đã quá lâu rồi anh không về quê thăm lại bố nuôi, bao nhiêu công sức nuôi nấng, bây giờ đã đến lúc để đền đáp công ơn.

Sau khi mua nhiều thứ, Hoàng Thiên lái xe trở về nhà bố nuôi.

Nhà của bố nuôi nằm trong một ngôi làng đô thị điển hình, nhưng tiếc là nó chưa được quy hoạch.

Vẫn còn một chặng đường dài để chuyển đến một ngôi nhà mới.

Trời mưa cả ngày nay, con đường cát sỏi có bùn lầy, Hoàng Thiên vất vả lắm mới có thể đi tới cửa nhà.

Hai gian nhà gỗ kiểu cũ sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào trong một trận động đất, hoàn cảnh như vậy mà Hoàng Thiên đã sống trong đó vài năm.

“Ba, con về rồi” Hoàng Thiên xách đồ mua đi vào nhà.

“Thiên à, con đã trở lại!” Bố nuôi Hoàng Phúc Trường ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, trong tay cầm một cái chậu rách nát chạy chào hỏi.

Nhìn thấy cuộc đời đầy thăng trầm của Hoàng Phúc Trường, Hoàng Thiên khó lòng mà có thể bình tĩnh.

Nếu như mười năm trước không phải ông lão cùng họ này nhận nuôi, anh thật sự không biết có thể sống đến ngày hôm nay hay không.

“Anh ơi, vào đây hứng mưa đi, ở nhà dột khó chịu quái! ” Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Hoàng Linh phát ra từ phòng sau.

“À, được.” Hoàng Thiên nhanh chóng đặt đồ xuống, liền đi vào phòng sau.

Hoàng Linh đang bận rộn làm việc trên hố đất ở phòng sau, lấy ra tất cả những chậu có thể dùng ở trong nhà, sau đó nước mưa từ trên mái nhà rỉ ra.

Bên ngoài có mưa to, trong nhà có mưa nhẹ, mùa đông mát mẻ, mùa hè thông gió tốt, tình trạng này Hoàng Thiên không còn xa lạ.

Anh lớn lên trong môi trường này từ khi còn nhỏ.

Chỉ có điều bây giờ, anh không còn có thể để bố nuôi của mình sống trong hoàn cảnh như vậy.

“Em ơi, đừng hứng nước nữa.

Giờ chúng †a đi mua nhà đi.” Hoàng Thiên cười với Hoàng Linh gọi cô đi xuống.

Hoàng Linh sửng sốt, hỏi: “Anh à, giá nhà đắt như vậy, chúng ta làm sao mua được?”

“Em quên rồi? Anh bây giờ giàu rồi.”

Hoàng Thiên cười.

“Anh à, sao anh đột nhiên có tiền? Bây giờ em không dám có thể tin đó là sự thật “

Hoàng Linh lắc đầu, cô khó tin anh trai mình có thể giàu lên trong một sớm một chiều.

“Thiên à, kiếm tiền thì con cũng phải đi con đường kiếm tiền đúng đắn, không được vi phạm pháp luật, hơn nữa ta ở chỗ này rất tốt, có một cái sân nhỏ, có thể cất giữ đồ vụn.” Hoàng Phúc Trường cười nói.

“Ba sau này đừng nhặt sắt vụn nữa, hãy tận hưởng cuộc sống.” Hoàng Thiên nói, kéo Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh ra khỏi nhà.

“Thiên à, con đưa ta đi đâu vậy?” Hoàng Phúc Trường bị Hoàng Thiên làm cho bối rối.

“Đi mua nhà đi.”

“Căn nhà này vẫn có thể ở, con lấy tiền ở đâu mà mua nhà?”

“Ba, đừng hỏi nữa, sau khi mua nhà xong ba có thể yên tâm sống rồi.” Hoàng Thiên không giải thích thêm.

Sau khi lên xe, đi thẳng đến văn phòng kinh doanh của công ty bất động sản Hoa Lan.

Đây là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố, một nửa là biệt thự ba tâng cho một gia đình, nửa còn lại là chung cư cao tầng, giá cũng đắt đỏ.

Hoàng Phúc Trường tuy giản dị và trung thực nhưng ông không phải là kẻ ngốc, ông sống ở thành phố Hà Nội, tất nhiên anh biết giá nhà ở trung tâm thành phố Hà Nội khốc liệt như thế nào.

Ngay cả lô rẻ nhất cũng có giá gần mười ba tỷ đồng.

Khu nhà của tập đoàn Hoa Lan thuộc quần thể biệt thự cao cấp, những người có thể mua biệt thự ở đây đều là những người giàu có và sang trọng.

Ngay cả khi mua những ngôi nhà bình thường ở đây, hầu hết đều là của những gia đình khá giả, vì những ngôi nhà thương mại bình thường ở đây có giá khởi điểm là hai mươi tỉ.

“Thiên à, con làm sao vậy, đừng nói là muốn mua nhà ở đây?” Hoàng Phúc Trường không thể tin được, đứng ở cửa do dự đi vào.

Hoàng Thiên nhìn thấy bố nuôi như vậy cũng không kinh ngạc.

Xét cho cùng, bố nuôi cả đời lương thiện, luôn nghèo khổ, có lẽ còn không nghĩ tới việc mua nhà ở đây.

Đây được gọi là nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng.

“Anh à, đừng làm loạn ở đây nữa.

Nhà ở đây tối thiểu là mười ba tỉ đồng, huống chỉ những biệt thự còn có giá hơn một trăm ba mươi tỉ” Hoàng Linh nói xong, hết lần này đến lần khác nhìn lên trời.

Cô mong anh trai cô có thể đưa cô về nhà sớm.

“Đừng lo, anh đã mua rồi.” Hoàng Thiên cười với Hoàng Linh, rồi sải bước đi vào.

Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh không còn cách nào khác, đành theo Hoàng Thiên đi vào.

Đương nhiên, Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh có vẻ rất câu nệ bởi vì văn phòng bán nhà ở đây cũng đủ sang trọng.

Những người không có tiền trong túi của họ không có tự tin.

Hai trợ lý bán nhà đang tiếp khách hàng, số còn lại đang trò chuyện.

Sau khi họ thấy Hoàng Thiên bước vào, những trợ lý bán hàng nhàn rỗi này không trả lời.

Rốt cuộc, xã hội hiện thực là như vậy, ăn mặc là ấn tượng đầu tiên.

Nhìn mặt mà bắt hình dong là nhiều.

Nhìn thấy Hoàng Thiên và quần áo của bọn họ quá quê mùa, những người bán hàng này cũng lười chăm sóc họ, thậm chí có người còn ném ra ánh mắt kinh tởm.

Hoàng Thiên, nhìn nhân viên lễ tân ở đây kiêu ngạo như vậy, anh không khỏi có chút không vui.

“Ở đây không có người đón khách sao?”

Hoàng Thiên lúc này lớn tiếng hỏi.

Cuối cùng, một cô gái cao và gợi cảm với mái tóc ngắn bước đến.

“Xin chào.

Tôi là Vũ Chi, nhân viên bán huy Chương vàng ở đây, xin hỏi ngài muốn tìm gì? “Vẻ mặt của Vũ Chi căng thẳng, lời nói tuy khách sáo nhưng khó có thể che giấu được sự sốt ruột.

Theo ý của cô, Hoàng Thiên nhìn thấy trong này náo nhiệt nên muốn chạy tới đây làm loạn.

Hoàng Thiên nhìn Vũ Chi cũng hiểu rất rõ người phụ nữ trang điểm đậm trước mặt đang nghĩ gì.

Xem ra, mấy năm nay khiêm tốn là một sai lầm, luôn làm cho một số người xem thường.

Hoàng Thiên trong lòng thở dài, mấy năm nay anh đã quen thấp trọng yếu, điều này làm cho anh đột nhiên thích mà hách dịch, anh thật sự không làm được.

“Xem nhà” Hoàng Thiên thẳng thừng nói.

Vũ Chi liếc nhìn Hoàng Thiên, cũng không có gì lạ khi nhà nghèo đến mua nhà, cô đã gặp quá nhiều.

Cho nên cô đương nhiên kết luận Hoàng Thiên là thuộc những người như vậy.

“Giá ở đây bắt đầu từ hai mươi tỉ đồng và cao nhất là hai trăm tỉ đồng.

Anh có chắc là mình không đi nhầm chỗ không?” Vũ Chi chế nhạo, nhìn Hoàng Thiên với vẻ khinh bỉ.

Hoàng Thiên cau mày khi nhìn thấy điều đó, biểu hiện trong lời nói của Vũ Chỉ rất khiến người khác không thoải mái.

“Nếu không muốn nhận tôi thì đổi người đi.”

Hoàng Thiên không muốn tức giận với Vũ Chỉ, lúc này trực tiếp nói.

“Hehe, cứ làm như mua được thì phải.”

Vũ Chi mỉm cười, sau đó nhìn lại thì thấy một cô gái vừa đi vào nhà vệ sinh.

“Nguyễn Minh Thư, đến tiếp nhận vị khách này đi.” Vũ Chỉ vẫy tay với Minh Thư.

“Em biết rồi chị Chi!” Nguyễn Minh Thư vội vàng chạy tới, tiến lại gần Hoàng Thiên, lễ phép nói: “ Xin chào ngài, tôi là nhân viên kinh doanh Nguyễn Minh Thư.

Nếu có gì cần biết, tôi sẽ giải đáp cho ngài.” Hoàng Thiên nhìn cô gái trước mặt, trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái.

Cô gái ước chừng mới mười tám chín tuổi, rất ngoan ngoãn, ăn nói không chua ngoa như Vũ Chi.

Hoàng Thiên chưa kịp nói thì một nam một nữ đã bước vào trong cửa.

Người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, bụng phệ và tai to.

“Vũ Chi, cô xem xem đẳng cấp của cậu ta không cao.

Mọi người ở mọi tầng lớp đều có thể đến đây mua nhà à?” Người đàn ông vẻ mặt buồn bực liếc nhìn Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh.

“Ồ, sếp Hùng, ông đến rồi.

Ông đã nghĩ thế nào về ngôi nhà mà tôi giới thiệu cho ông ngày hôm qua?” Vũ Chi lập tức chào hỏi sếp Hùng rất nhiệt tình, giống như gặp bố của cô vậy.

Trước sau như một, sếp Hùng liếc nhìn Hoàng Thiên một cái nói: “Hôm nay tôi định mua, nhưng bây giờ phải suy nghĩ lại, nếu có chó mèo nào có thể mua nhà ở đây, mà tôi lại cũng mua nhà ở đây làm sao được? Đẳng cấp của tôi rất thấp à? ” Sau khi nói xong, sếp Hùng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên và nhếch mép khinh bỉ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.