Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 142: Bảo Đinh Mạnh Cút Ra Đây




Một lúc sau, Hoàng Thiên dẫn theo anh em tới hang ổ của hội Sói Điên ở ngoại ô.

Vừa xuống xe, Hoàng Thiên đã nhìn thấy một cảnh tượng rất ấn tượng.

Người của Lã Việt đều đã ra quân hành động, mười mấy chiếc xe đã bao vây hang ổ của hội Sói Điên.

Xung quanh đen đặc là người nhưng khung cảnh không hề hỗn loạn.

Những người dưới trướng Lã Việt đều là những người đã được huấn luyện bài bản.

Giờ phút này, nhiều người như vậy cùng đứng đó chờ nghe lệnh của Hoàng Thiên.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Thiên trải qua cảm giác này.

Nhưng Hoàng Thiên cũng không có thì giờ để cảm nhận cảm giác vinh quang này.

Hiện tại trong đầu của anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là bắt được hai kẻ đáng chết Đinh Toàn và Grusen.

Hoàng Thiên phải xử lý chúng để báo thù cho Lã Việt.

“Anh Thiên, bây giờ chúng ta xông vào được chưa?”

Tiêu Tấn đến hỏi Hoàng Thiên.

“Anh Thiên, chỉ cần anh ra lệnh, tôi sẽ lập tức dẫn anh em đi xử lý bọn hội Sói Điên.”

Anh Phó xoa xoa đầu mình rồi nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không hề nghi ngờ sự dũng cảm của hai người này nhưng Grusen có súng trên người.

Nếu anh em cứ như vậy mà xông vào thì chắc chắn sẽ có thương vong.

Suy nghĩ một hồi, Hoàng Thiên nói với Tiêu Tấn và anh Phó: “Hai người dẫn anh em bao vây nhà họ Đinh thật kỹ, không được để một kẻ nào thoát.”

“Chúng ta không tấn công sao? Anh Thiên, chúng ta có rất nhiều người.

Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa chúng tôi cũng nhất định phải san bằng hội Sói Điên.”

Anh Phó nôn nóng hỏi Hoàng Thiên.

“Cứ để anh em bao vây trước đã.

Xem bọn chúng có chịu đầu hàng không.”

Hoàng Thiên trầm giọng nói.

“Được.”

Tiêu Tấn và anh Phó không nói gì nữa mà lập tức dẫn anh em bao vây thật chặt nhà họ Đinh, đến một con ruồi cũng không để lọt.

Bên trong, người nhà họ Đinh không hề có động tĩnh nhưng bọn chúng nhất định biết chuyện mình đã bị bao vây.

Bọn chúng đang ẩn núp và không dám lộ diện.

Vừa bao vây nhà họ Đinh xong thì có một cặp vợ chồng trạc sáu mươi tuổi, vừa lau nước mắt vừa đi đến trước mặt của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên hơi bất ngờ khi thấy điều này.

Đằng xa có khá nhiều người đến xem náo nhiệt nhưng không một ai dám lại gần.

Làm sao mà cặp vợ chồng này lại dám đi qua đây?

“Chào các đồng chí, các anh chắc đang mặc thường phục nhỉ? Ở đây anh là người có quyền quyết định, phải không?”

Người đàn ông đi đến rồi hỏi Hoàng Thiên với nét mặt đầy sự mong đợi.

Hoàng Thiên thấy hơi ngại khi người đàn ông lớn tuổi kia nghĩ anh là người đang thực thi công vụ.

Nhưng đó cũng là chuyện tốt, vì có thể tránh gây ra những sự sợ hãi không cần thiết.

“Đúng vậy, tôi nắm quyền quyết định ở đây.

Xin hỏi ông có chuyện gì vậy?”

Hoàng Thiên nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi kia, hỏi ông bằng giọng nghi hoặc.

Ông cụ nghe thấy vậy thì bật khóc nức nở.

Hoàng Thiên bị ông lão làm cho sửng sốt, anh vừa định giải thích thì người phụ nữ kia cũng khóc và nói với anh: “Đồng chí, cuối cùng các đồng chí cũng tới để đòi lại công bằng cho chúng tôi rồi.

Các chú mau bắt Đinh Mạnh, ông chủ của hội Sói Điên đi.

Hắn ta không phải là con người.”

“Có chuyện gì vậy?”

Hoàng Thiên nghiêm mặt hỏi.

“Vợ chồng chúng tôi có một đứa con gái.

Nó mới học năm thứ hai đại học.

Định Mạnh thấy nó ưng mắt nên đã bắt con bé nhốt vào trong nhà của hắn rồi.

Đã mấy ngày rồi con bé không được ra ngoài …”

Bà cụ đau lòng khóc nức nở.

Bà vừa khóc vừa lấy tay đấm vào ngực.

“Đinh Mạnh đe dọa con bé, nếu nó không nghe lời thì hắn sẽ giết cả gia đình chúng tôi.

Hắn còn không cho chúng tôi gọi cảnh sát nếu chúng tôi gọi thì cả nhà tôi sẽ bị hắn giết.”

Ông già đứng bên cạnh nói thêm vào.

Hoàng Thiên càng nghe càng tức.

Xem ra cha của Đinh Toàn cũng không phải hạng gì tốt đẹp.

Loại chuyện táng tận lương tâm như vậy mà lão ta cũng có thể làm được.

“Ông bà đừng buồn, tôi sẽ cứu con gái của ông bà ra.”

Hoàng Thiên an ủi cặp vợ chồng già.

Cặp vợ chồng già nghe vậy thì vô cùng phấn khởi.

Họ định dập đầu lạy Hoàng Thiên nhưng đã bị anh ngăn lại.

Cùng lúc đó, cánh cửa nhà họ Đinh cuối cùng cũng mở ra.

Đại ca của hội Sói Điên có khác, ngôi nhà của ông ta rất hoành tráng, rộng đến hàng nghìn mét vuông.

Ngôi biệt thự đứng riêng một mình một khu, kín cổng cao tường, sân vườn rộng lớn khiến nó trông giống như một nhà tù.

Đinh Mạnh bắt buộc phải xây nhà như thế vì ông ta có quá nhiều kẻ thù trong giang hồ, ông ta cũng làm quá nhiều việc xấu nên trong lòng bao giờ cũng lo lắng sợ hãi.

Nhìn thấy cửa nhà họ Đinh mở ra, Hoàng Thiên sải bước đi tới.

Tiêu Tấn và anh Phó đứng hai bên trái phải của Hoàng Thiên, dẫn anh em vào cùng Hoàng Thiên.

Ra mở cửa là hai tay chân trong hội Sói Điên.

Hai kẻ đầu dơi mắt chuột này lấm lét quan sát tình hình phía bên ngoài, không dám có động tính gì.

“Đại ca của anh đâu? Bảo ông ta ra đây.”

Tiêu Tấn hét lên với hai tên tay chân của hội Sói Điên.

Hai kẻ đó không dám đáp lại mà chỉ đứng ở đó như trời trồng, có chăng bọn chúng chỉ dám quay đầu lại nhìn.

“Ai lại mạnh miệng như thế?”

Tiêu Tấn vừa dứt lời thì một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ áo dài nam kiểu xưa đi từ trong ra.

Phía sau người đàn ông kia có hơn chục thanh niên tay cầm kiếm và gậy gộc.

Tất cả trông đều vô cùng hung dữ.

Hoàng Thiên chưa từng nhìn thấy Đinh Mạnh nhưng Tiêu Tấn và anh Phó thì rất quen thuộc với người này.

Tất cả bọn họ đều là người của giới lưu manh trong thế giới ngầm của thành phố Bắc Ninh này nên dĩ nhiên là biết nhau.

Nấu là trước đây, Tiêu Tấn và anh Phó còn trò chuyện vài câu với Đinh Mạnh vì dù sao nước sông cũng không phạm nước giếng.

Nhưng giờ đây, Tiêu Tấn và anh Phó đã coi Đinh Mạnh là kẻ thù không đội trời chung rồi.

“Đinh Mạnh, ông vẫn còn dám ló mặt ra đây à?”

Tiêu Tấn nhìn Đinh Mạnh chằm chằm rồi lạnh lùng nói.

Đinh Mạnh vẫn tỏ ra bình tĩnh, uy phong đầy mình.

Không hổ danh là ông trùm của hội Sói Điên, cho dù lâm vào tình huống khó khăn cỡ nào cũng vẫn có thể bình tĩnh, thản nhiên như thế.

“Ha ha, tôi là ai chứ? Hóa ra là Tiêu Tấn và anh Phó đang ở đây.

Sao Lã Việt không tới?”

Định Mạnh cười nhạt, ông ta không hề bị Tiêu Tấn và anh Phó làm cho sợ hãi.

Khi Đinh Mạnh vừa nhắc đến Lã Việt, Tiêu Tấn và anh Phó đã không kìm được lửa giận.

Hai người bọn họ đều do Lã Việt nâng đỡ, có thể nói nếu không có Lã Việt thì sẽ không có hai người bọn họ của ngày hôm nay.

Bây giờ Lã Việt đã bị súng băn trọng thương, Tiêu Tấn và anh Phó làm sao có thể không tức giận được?

“Ông còn dám nhắc tới đại ca của bọn tôi à? Ông hỏi con trai ông xem nó đã làm chuyện tốt gì rồi.”

Tiêu Tấn tức giận nói.

Định Mạnh thực sự không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì.

Ông ta vừa đưa Grusen tới thành phố Bắc Ninh để đối phó với Hoàng Thiên và Lã Việt nhưng ông ta hoàn toàn không biết chuyện Đinh Toàn dẫn Grusen đi ra tay trước.

“Con trai của tôi làm sao vậy? Ha ha, tôi nói này Tiêu Tấn, cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo với tôi.”

Đinh Mạnh thờ ơ, nở một nụ lạnh lùng với Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn thấy Đinh Mạnh kiêu ngạo như vậy thì rất tức giận.

“Đinh Mạnh, ông giao con trai của ông và gã Grusen kia ra đây ngay lập tức.

Nếu không, hội Sói Điên sẽ biến mất khỏi cái đất Bắc Ninh này ngay đấy.”

Tiêu Tấn hét lên.

“Ha ha ha, Tiêu Tấn, cậu còn chưa tỉnh ngủ à? Ngay cả Lã Việt là đại ca của cậu còn không dám nói với ta những lời như thế.

Cậu tưởng hội Sói Điên bọn tôi là bùn nặn thành à”

Đinh Mạnh cười to.

Hoàng Thiên không có tâm trạng để đôi co với Đinh Mạnh.

Nếu như lão cáo già Đinh Mạnh đã ra đây thì mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Cứ khống chế hắn trước thì không sợ Đinh Toàn và Grusen không xuất hiện.

“Đinh Mạnh, ông nói đúng lắm.

hội Sói Điên các ông chả là cái đếch gì trong mắt bọn này cả.”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Định Mạnh, trầm giọng nói.

Đinh Mạnh đã chú ý tới Hoàng Thiên từ lâu.

Tiêu Tấn và anh Phó đứng hai bên trái phải của Hoàng Thiên, rõ ràng trong ba người họ Hoàng Thiên mới là đại ca.

“Thằng ranh con này là ai vậy?”

Sắc mặt Đinh Mạnh tối lại, ông ta nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.

“Hoàng Thiên.”

“Ha ha, ầm ï một hồi mới biết hóa ra cậu là Hoàng Thiên.

Ta đang muốn tìm cậu đấy.”

Đinh Mạnh cười gẵn.

Tuy ăn nói mạnh miệng nhưng Đinh Mạnh cũng không dám hành động hấp tấp.

Anh em trong hội Sói Điên không hề ít nhưng bọn họ lại không có mặt ở đây.

Trong tay Định Mạnh bây giờ chỉ còn mười mấy người để canh giữ nhà”

Hoàng Thiên không muốn nói nhảm với Đinh Mạnh.

Anh liền xua tay: ‘Bỏ hết những thứ kia xuống.”

“Rõ”

Tiêu Tấn và anh Phó đều đang đợi lệnh của Hoàng Thiên.

Bọn họ ngay lập tức dẫn người xông vào bên trong.

Định Mạnh hơi hoảng sợ, lúc nãy ông ta còn tưởng rằng Hoàng Thiên chỉ là đem người tới dàn trận bao vây.

Chỉ cần thương lượng với anh ta là xong vì dù sao đại ca của hội Sói Điên này cũng không phải là người dễ dây vào.

Nhưng bây giờ ông ta mới phát hiện ra hóa ra mọi thứ không giống như trong tưởng tượng.

Hoàng Thiên thật sự đem người của Lã Việt tới làm lớn chuyện.

“Các anh dám à? Đừng tưởng đi theo Lã Việt là ghê gớm lắm, tôi đây không sợ Lã Việt đâu.

Đinh Mạnh tức giận gầm lên.

Tiêu Tấn và anh Phó không quan tâm đến những gì Đinh Mạnh nói, Hoàng Thiên đã ra lệnh và bọn họ chỉ biết làm theo.

Đám tay chân hàng chục người của Đinh Mạnh xông lên nhưng vừa phản kháng thì đã bị đám người của Hoàng Thiên đánh gục ngay lập tức.

Khóe miệng của Đinh Mạnh cũng bị đánh đến bật máu, ông ta cũng chịu vài cú đá từ phía bên kia nên cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa.

Tiêu Tấn và anh Phó vặn cánh tay của Đinh Mạnh rồi đưa ông ta đến trước mặt của Hoàng Thiên.

Tay chân của Đinh Mạnh bị đánh ngã nằm trên đất, lồm cồm không bò dậy được.

Có hai tên đứng dậy được nhưng cũng không dám ra tay vì dù sao nằm yên ở đó vẫn an toàn hơn.

Hoàng Thiên nhìn Đinh Mạnh đang ở trước mặt.

Trong mắt anh lửa giận bùng lên dữ dội..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.