Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 120: Người Ở Rể Không Dễ Chọc




Đôi mắt tam giác của Trương Vũ liếc nhìn Hoàng Thiên, trong lòng ông ta thầm khinh thường.

Hoàng Thiên ăn mặc quá bình thường, mặt mũi nhìn cũng không hung dữ, ngược lại còn có chút nhã nhặn.

Loại du côn hống hách xưng bá trong thôn như Trương Vũ, lâu nay đều không nhìn vừa mắt những người có văn hoá, chỉ có loại người hung thần ác sát mới có thể làm cho Trương Vũ kính nể.

Lâm Ngọc An vốn đã ghét tên Trương Vũ này, bởi vì ông ta ỷ vào có chút giao tình với những tên chơi bời lêu lồng ngoài xã hội nên luôn luôn hống hách lộng hành với những người trong thôn.

Bây giờ còn đào bới phần mộ của cha cô lên, Lâm Ngọc An ước gì có thể hung hăng đánh Trương Vũ một trận.

“Trương Vũ, là ông đào mộ của cha tôi lên phải không? Ông có còn biết đến pháp luật hay không?”

Lâm Ngọc An phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Vũ.

Trương Vũ vừa nghe Lâm Ngọc An hỏi như vậy thì cười to một trận vô cùng thô bỉ, ông ta nhìn Lâm Ngọc An rồi nói: “Cháu gái Lâm Ngọc An à, cháu đừng nghe Lâm Khiết Nhi nói hươu nói vượn, chú Vũ của cháu sao có thể là người như vậy được chứ? Lúc cha cháu còn sống, quan hệ của chú với ông ấy rất tốt đấy.

Lâm Ngọc An nghe xong ngơ ngác, trong lòng nghĩ lẽ nào sự việc không phải như vậy?

Vậy thì tốt quá rồi, cô không hi vọng: cha mình sau khi chết còn không được yên ổn.

“Khiết Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Ngọc An hỏi Lâm Khiết Nhi đang lấm lem bùn đất.

Lâm Khiết Nhi nổi giận, chỉ vào Trương Vũ rồi nói với Lâm Ngọc An: “Chị Ngọc An, chị đừng nghe ông ta nói bậy, phần mộ của bác cả đã bị đào lên một góc nhỏ rồi.

Nếu không phải cha em ngăn cản bọn họ thì phần mộ của bác cả đã sớm bị san bằng rồi!”

“Đúng vậy Ngọc An, Khiết Nhi không có nói dối.

Đúng lúc này, Lâm Chiến Thắng là bố của Lâm Khiết Nhi từ trong đám người đi Vào nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên nhìn Lâm Chiến Thắng, trong lòng hai người đều kinh ngạc.

Chỉ thấy Lâm Chiến Thắng vô cùng thê thảm, mặt mũi bầm dập, lỗ mũi còn có vết máu chưa khô, rõ ràng là bị người khác đánh.

Nhìn về phía sau Lâm Chiến Thắng, cũng thấy không ít người nhà họ Lâm trong thôn bị đánh đến mức cả gương mặt đều đầy vết thương, vừa nãy ở đây rõ ràng đã trải qua một trận đánh nhau.

Nhìn thấy chú ruột của mình bị đánh thành như vậy, Lâm Ngọc An cắn môi: “Chú, là Trương Vũ đánh mọi người thành ra như vậy sao?”

“Chính là ông ta! Thật là không có pháp luật gì nữa rồi, nhưng cháu yên tâm đi Ngọc An, có chú ở đây thì chú sẽ không để Trương Vũ và bọn khai phá kia đạt được mục đích đâu.

Lâm Chiến Thắng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Lâm Chiến Thắng, con mẹ nó ông chán sống rồi phải không, dám đối nghịch với Trương Vũ tôi?”

Lúc này Trương Vũ không còn khách khí với Lâm Chiến Thắng nữa, nghiêng đôi mắt hình tam giác qua chửi rủa ông ấy.

“Trương Vũ, nếu mày còn dám động vào phần mộ của anh trai tao thì tao sẽ liều mạng với mày!”

Lâm Chiến Thắng vớ lấy cái xẻng cầm lên, muốn cùng Trương Vũ liều mạng cá chết lưới rách.

Đôi mắt tam giác của Trương Vũ loé lên một tia hung ác, ông ta ở trong thôn này hống hách lộng hành quen rồi, sao có thể bị Lâm Chiến Thắng doạ sợ được chứ.

“Xông lên đánh cho tôi!”

Trương Vũ quát mấy tên vạm vỡ phía Sau.

Mấy tên vạm vỡ kia ngày ngày cùng Trương Vũ đi quậy phá xóm làng, đánh nhau chính là nghề của bọn họ.

Vung cái cuốc trong tay lên, mấy tên vạm vỡ xông về phía mấy người Lâm Chiến Thắng muốn nhào vào đánh.

Lâm Ngọc An mắt thấy bọn họ sắp đánh nhau, cô vội vàng quay sang nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, anh mau nghĩ cách đi, đám người của chú hai không phải là đối thủ của mấy tên kia đâu.

Hoàng Thiên đang ở một bên theo dõi, thực ra anh đã sớm nhìn ra, rất rõ ràng người chú này của Ngọc An lao vào đánh nhau chẳng khác nào đầu hàng bọn chúng.

Mấy người nhà họ Lâm này đều là người bình thường, sao có thể là đối thủ của nhóm người Trương Vũ kia được?

Người ta cả ngày đánh nhau mà thành nghề đấy.

“Dừng tay lại cho tôi!”

Lúc này, Hoàng Thiên khí thế quát to một tiếng.

Trương Vũ giật nảy mình, mấy tên thuộc hạ vạm vỡ của ông ta cũng chấn động, tất cả đều đứng đó, theo bản năng nhìn về phía Hoàng Thiên.

Lâm Chiến Thắng cũng cực kỳ bất ngờ, ông ấy cùng với mấy người trong nhà không nhịn được nhìn về phía Hoàng Thiên.

Bọn họ đều biết rõ Hoàng Thiên, anh chỉ là người ở rể của nhà họ Lâm, nghe nói còn rất vô dụng.

Nhưng một tiếng quát vừa rồi đã làm rất tốt, rất bá đạo, vô cùng khí phách.

“Haha, như thế nào, tên nhóc như cậu còn muốn thay nhà họ Lâm ra mặt hay sao?”

Sau khi Trương Vũ lấy lại tinh thần, vẻ mặt lại tràn đầy sự giễu cợt nhìn về phía Hoàng Thiên rồi nói.

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Trương Vũ, châm chọc: “Ông muốn tự tìm đường chết à?”

Khốn kiếp!

Trương Vũ không ngờ Hoàng Thiên lại dám nói như vậy với mình, trong mắt ông ta, Hoàng Thiên nhìn thế nào cũng không giống côn đồ, còn dám hung hăng hống hách như vậy sao?

“Mày nói cái gì? Mày có dám nói lại một lần nữa không?”

Gương mặt Trương Vũ hung dữ lên chỉ vào Hoàng Thiên rồi gầm nhẹ.

Hoàng Thiên nghiêm nghị lạnh lùng quát.

“Mẹ nói!”

Trương Vũ nổi giận đùng đùng, xông lên muốn đánh Hoàng Thiên.

Lâm Ngọc An đã sớm dồn đầy một bụng tức giận, còn chưa biết việc phần mộ của cha rốt cuộc là như thế nào thì tên Trương Vũ này còn muốn đánh chồng cô sao?

Chát!

Lâm Ngọc An đi lên chặn Trương Vũ, giơ tay giáng xuống một cái tát trên mặt Trương Vũ.

Trương Vũ bị đánh có chút luống cuống, ông ta không ngờ Lâm Ngọc An lại dám đánh mình?

“Ha ha, bàn tay nhỏ bé thật mềm mại nha Ngọc An, chú Vũ bị cháu đánh cảm thấy rất thoải mái đấy.

Trương Vũ không tức giận mà ngược lại còn cười, ông ta híp đôi mắt háo sắc của mình lại rồi nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc An, khuôn mặt ra vẻ cười cợt.

Lâm Ngọc An bị bộ dạng bỉ ổi của Trương Vũ làm cho buồn nôn, vung tay lên giáng xuống một cái tát nữa.

Nhưng lần này Trương Vũ đã có chuẩn bị, ông ta chìa tay ra tóm được cổ tay Lâm Ngọc An, sau đó kéo Lâm Ngọc An về phía ngực mình… “A”

Lâm Ngọc An cả kinh, mắt thấy sắp bị Trương Vũ kéo qua bên ông ta.

Bụp!

Bụp!

Trương Vũ còn đang nghĩ đến đủ loại chuyện tốt thì trên mặt bỗng bị trúng một cú đấm, ngay sau đó lại bị đạp một cú thật mạnh vào bụng dưới.

“Ôi mẹ ơi!”

Trương Vũ bị đánh kêu la oai oái, đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Ngẩng đầu lên nhìn, người đánh ông ta chính là Hoàng Thiên.

“Em không sao chứ?”

Hoàng Thiên dịu dàng hỏi Lâm Ngọc An.

Trong một khắc này, Lâm Ngọc An cảm nhận được cảm giác an toàn mãnh liệt.

“Em không sao, anh cẩn thận một chút.

Lâm Ngọc An nhắc nhở Hoàng Thiên, cô biết quá rõ Trương Vũ là loại người gì, tên này một khi đã bị đánh thì khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lâm Ngọc An, Trương Vũ đứng lên khỏi mặt đất, con ngươi đã đỏ ngầu!

“Mẹ nó, thằng oắt con này dám đánh tao hả? Anh em, cùng xông lên đánh nó!”

Trương Vũ kêu gọi mấy tên đàn em của mình, vây lại muốn đánh Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên kéo Lâm Ngọc An ra phía sau lưng che chở, chuẩn bị liều mạng đánh một trận cùng bọn Trương Vũ.

Sự việc đã bày ra trước mắt, đánh không lại cũng phải đánh, không thể cứ mãi ngồi đó chờ chết được.

Lâm Chiến Thắng và mấy người nhà họ Lâm cũng không phải chỉ đến ngồi xem trò vui, lúc này tất cả xông lên chuẩn bị đối phó với Trương Vũ.

Lập tức một trận hỗn chiến xảy ra, đúng vào lúc này, một chiếc Porsche Cayenne chạy đến, nhấn vài hồi còi xe.

Trương Vũ vừa nhìn thấy chiếc xe này thì không đánh nhau nữa, chạy chậm đến phía trước xe.

Một người đàn ông phúc hậu khoảng hơn bốn mươi tuổi từ trên xe bước xuống, người đàn ông này ăn mặc gọn gàng, tóc vuốt ngược ra đằng sau, gương mặt góc cạnh trắng nõn, cái bụng phệ phát tướng, dương dương tự đắc.

“Trương Vũ, không phải tôi đã nói cậu đừng có đánh đánh giết giết nữa hay sao?”

Người đàn ông phúc hậu híp mắt lại quét qua những người ở đây, không nhanh không chậm lên tiếng nói.

“Tổng giám đốc Công, tôi cũng không muốn ra tay đánh người đâu, là do đám người này không biết điều!”

Trương Vũ cười cười, vẻ mặt đầy sự nịnh nọt giống như một con chó vây theo đuôi vây quanh Lưu Chí Công.

Lưu Chí Công bĩu môi, dáng vẻ kiêu ngạo đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên ánh mắt ông ta dừng lại trên người Lâm Ngọc An.

“Ơ, có phải là Ngọc An không?”

Lưu Chí Công cười híp mắt đi đến trước mặt Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An đã nhận ra Lưu Chí Công này là bạn của cha cô lúc còn sống, ngày trước có kinh doanh bất động sản, nhận thầu vài công trình giống ông.

Chỉ là sau này cha cô đi Bắc Ninh phát triển, làm ăn tốt hơn so với Lưu Chí Công rất nhiều, còn Lưu Chí Công vẫn ở quê nhà bên này mở rộng sự làm ăn.

Từ khi sơn trang Cầm Viên bị đầu tư thất bại thì cha Ngọc An vì trầm cảm mà qua đời, Lưu Chí Công cũng không còn qua lại với gia đình Lâm Ngọc An nữa.

Cho dù đã không còn qua lại nhưng Lâm Ngọc An vừa nhìn đã nhận ra Lưu Chí Công.

“Chú Công, không phải chú bảo Trương Vũ đào phần mộ của cha cháu chứ?”

Lâm Ngọc An hơi nhíu mày lại, hỏi Lưu Chí Công.

Lưu Chí Công cười ha ha, nhìn Lâm Ngọc An nói: “Trước mắt thôn nhà họ Lâm đang đối mặt với việc bị khai phá, chú muốn đầu tư xây dựng một trung tâm thương mại quy mô lớn ở đây, phần mộ tổ tiên nhà họ Lâm của cháu đã cản trở việc của chú.

Chú đã nói chuyện này với chú của cháu rồi nhưng ông ta sống chết không đồng ý di dời mộ đi, cháu nói xem chú phải làm sao đây? Đương nhiên là chỉ có thể đào rồi.

Những lời này khiến cho Lâm Ngọc An tức giận đến mức run rẩy cả người, chưa thông qua sự đồng ý của người khác mà lại đào phần mộ tổ tiên nhà người ta lên? Ông ta làm sao có thể thất đức như vậy được chứ.

“Chú Công, lúc còn sống cha cháu và chú là bạn tốt, ông ấy mới qua đời ba năm mà chú đã đến đào phần mộ ông ấy lên rồi? Chú thế này thật quá đáng đấy!”

Lâm Ngọc An phẫn nộ nói.

Lưu Chí Công nghe Lâm Ngọc An chất vấn xong thì không cho là đúng, cười cười bĩu môi nói: “Ha ha, chú biết nhà họ Lâm các người hiện tại sống cũng không tốt gì, còn phải nuôi một tên ở rể vô tích sự nên nhất định rất thiếu tiền phải không? Cháu cứ nói ra một con số, bao nhiêu tiền mới có thể mang người cha đã chết của cháu chuyển đi chỗ khác đây?”

“Cháu yên tâm đi Ngọc An, chú Công rất thương cháu, sẽ không làm mất thể diện của cháu đâu, ha ha…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.