Hoàng Thiên dặn dò.
"Vâng!"
Quản gia Trần đáp.
Thật ra tìm một luật sư khác, không phải là việc gì khó, có điều Đặng Đại Trung là người được nhà họ Hoàng tin tưởng, dùng Đặng Đại Trung sẽ yên tâm hơn một chút.
Nhưng Đặng Đại Trung không thể nào ra tòa nữa rồi, cũng chỉ có thể tìm một luật sư khác.
Hoàng Thiên và Quản gia Trần nói chuyện với nhau, rất nhanh đã trở lại nhà họ Hoàng.
Mà cùng lúc đó, Trần Bảo Sinh và Trần Bảo Lượng đã tới bệnh viện.
Vệ sĩ Thẩm Đại Hải cũng khá cứng cỏi, sau khi rời khỏi nhà hàng liền bảo vệ Trần Bảo Sinh tới bệnh viện.
Vết thương ở bàn tay của Trần Bảo Sinh rất nặng, bị Hoàng Thiên dùng tận mấy chiếc đũa xuyên qua bàn tay, hiện tại đũa vẫn còn cảm trên tay.
AzTruyen.net
Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình bị đánh cũng không nhẹ,
đặc biệt là Trần Bảo Lượng, răng cửa đã gãy hai cái, trên mặt bầm tím một mảng lớn, quả thực vô cùng thê thảm.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, Trần Bảo Sinh tới khoa ngoại để phẫu thuật, lấy đũa trên tay ra.
Trần Bảo Lượng thì rửa mặt, khử trùng đau đến nỗi khiến tên này trực tiếp gào khóc.
Ngược lại Ngô Vũ Đình không có gì đáng ngại, ở bên cạnh lo lắng chờ đợi.
Vệ sĩ Thẩm Đại Hải thì đi chụp CT, sau khi biết nội tạng không bị thương thì gã cũng yên tâm.
Sau khi giải phẫu tay của Trần Bảo Sinh xong, bàn tay ông ta quấn đầy băng đi ra ngoài, dẫn theo đám Trần Bảo Lượng về nhà.
"Cha, cha không sao chứ?"
Trên đường, Trần Bảo Lượng thuận miệng hỏi.
"Cha không sao! Mẹ nó, thằng nhãi Hoàng Thiên này, cha sẽ không tha cho nó!"
Trần Bảo Sinh cực kỳ căm tức mà mắng.
"Cha bớt giận đi, đừng để hại sức khỏe."
Trần Bảo Lượng khuyên nhủ.
"Sao cha có thể không tức? Hoàng Thiên là cái thá gì chứ? Lúc cha nó còn sống, còn phải xưng huynh gọi đệ với cha, mà nó dám đối xử với cha như vậy!"
Trần Bảo Sinh tức giận đến mắng không nên lời, hận không thể cắn Hoàng Thiên vài cái.
Nhìn Trần Bảo Sinh tức giận đến như vậy, trong lòng Ngô Vũ Đình rất vui vẻ.
Trần Bảo Sinh càng bất mãn với Hoàng Thiên bao nhiêu thì càng có lợi với cô ta bấy nhiêu.
Cho nên cô ả ở bên cạnh quạt gió thổi lửa nói: "Chú Sinh, Hoàng Thiên không chỉ đánh chú và Trần Bảo Lượng còn là đang sỉ nhục thể diện của toàn bộ nhà họ Trần đấy ạ!"
Vừa nghe lời này, Trần Bảo Sinh liền giận sôi lên.
Chuyện này đã đụng tới vấn đề vinh dự của dòng họ, không chỉ còn mình Trần Bảo Sinh nữa.
"Cháu nói rất đúng, thằng nhóc Hoàng Thiên này, đánh chú là có mục đích, nó muốn mượn chuyện này để lập uy, khiến cho những dòng họ khác không dám coi khinh nó."
Trần Bảo Sinh tức giận nói.
"Chú Sinh, chú chỉ đúng một nửa, Hoàng Thiên một mặt lập uy, mặt khác anh ta vốn không để chú vào mắt. Nếu không vì sao hết lần này tới lần khác anh ta lại lấy Trần Bảo Lượng ra trút giận chứ? Hết lần này tới lần khác đánh chứ?"