Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 89: Thực Ra Tôi Là Ông Chủ Của Nơi Này




Nhìn em vợ ngạo mạn như vậy, Hoàng Thiên cũng không nói nên lời.

Cô nhóc này mấy năm nay được mình chiều quen rồi, tôi dù gì cũng lả anh rể của cô, cô nói đánh là đánh sao?

Ngay khi tay của Lâm Huỳnh Mai giơ lên, Lâm Ngọc An đã vội vàng chạy tới để nắm lấy tay cô ấy.

“Huỳnh Mai, dừng lại, anh ấy là anh rể của em, có đánh cũng không đến lượt em đánh”

Lâm Ngọc An nói.

.

Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Lâm Ngọc An không tin, cô nhìn Lâm `Ngọc An nói: “Chị, thả em ra, cái thứ rác rưởi này dám đánh mẹ, em dạy dỗ anh ta thì có gì sai?”

“Đừng mở miệng ra là nói phế vật.

Lần trước Vương Đăng ở Hải Phòng hạ thuốc em.

Chẳng phải là anh rể cứu em sao?”

Lâm Ngọc An lớn tiếng nói.

Lâm Huỳnh Mai không nói nên lời, cô cũng cảm thấy xấu hổ.

Trương Lan Phượng thật sự bị giọng điệu của Hoàng Thiên vừa rồi làm cho choáng váng, đứng ở nơi đó, không dám làm gì.

Để lấy lại thể diện, Trương Lan Phượng tức giận hỏi Hoàng Thiên: “Vừa rồi lúc tôi gọi điện thoại cho cậu chủ Trịnh, tôi bảo cậu nghe máy, tại sao cậu không nghe?”

“Tôi với bà thì có chuyện gì mà nói?”

Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Phượng.

“Cậu!”

Trương Lan Phượng tức giận cười, nghĩ đến ba mươi tỷ mà cậu chủ Trịnh hứa cho bà ta, bà ta hỏi Hoàng Thiên: “Cậu chủ Trịnh đâu rồi? Chẳng phải cậu cho người bắt cha của cậu chủ Trịnh đi sao? Cậu mang người đi đâu rồi?”

Nhìn thấy Trương Lan Phượng vẫn đang nghĩ đến cha con nhà họ Trịnh, Hoàng Thiên thực sự không còn gì để nói với bà ta.

Nhìn Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên nhẹ giọng nói: “Đi thôi Ngọc An, chúng ta về nhà.”

Lâm Ngọc An đã muốn rời khỏi đây từ lâu, bây giờ tốt hơn nên tách Hoàng Thiên và Trương Lan Phượng ra, nếu không họ sẽ cãi nhau.

“Ừm”

Cô gật đầu, Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên bước ra cửa.

“Cậu chủ Trịnh và cha của hắn đến châu Phi đào mỏ rồi.”

Khi Hoàng Thiên bước tới cửa, anh nói mà không quay đầu lại.

Đi làm việc ở Châu Phi?

Trương Lan Phượng choáng váng đến mức giật lấy điện thoại di động và gọi cho Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong, nhưng không ai nghe máy.

Sau khi Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An ra khỏi bệnh viện, anh đã lái xe rời khỏi đây.

“Hoàng Thiên, Trịnh Hiếu Phong thực sự đi làm việc ở Châu Phi?”

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên, cô không thể tin đó là sự thật, bởi vì nhà của Trịnh Hiếu Phong giàu có như vậy, làm sao có thể ra ngoài làm việc?

Hoàng Thiên hiểu rằng vợ mình đã bị Trịnh Hiếu Phong quấy rối khiến cho hình thành bóng ma tâm lý.

Chỉ là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Trịnh Hiếu Phong cùng cha anh ta, đời này cũng không rời khỏi Phi Châu, cả đời chỉ đào mỏ.

“Là sự thật.”

Hoàng Thiên cười nhạt.

“Sao điều này có thể xảy ra được?”

Lâm Ngọc An lắc đầu.

“Đừng lo lắng Ngọc An, những gì anh nói là sự thật, Trịnh Hiếu Phong sẽ không bao giờ quấy rối em nữa.”

Hoàng Thiên nói một cách rất nghiêm túc.

Lâm Ngọc An thấy Hoàng Thiên không chịu nói thêm, liền nhịn không được hỏi.

“Hoàng Thiên, đi ăn chút gì đi, em đói bụng.”

“Ăn gì?”

Hoàng Thiên nhẹ giọng hỏi.

Lâm Ngọc An suy nghĩ một chút, mới nói: “Nhà hàng hải sản Biển Xanh mà chúng ta đến lần trước ăn rất ngon.

Chúng ta đến đó ăn được không?”

“Được”

Hoàng Thiên cười gật đầu.

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên, nhưng cô không nói gì.

Lý do tại sao Lâm Ngọc An chọn đến nhà hàng hải sản Biển Xanh là để tìm hiểu xem Hoàng Thiên và Đường Lương Hạnh có mối quan hệ mập mờ hay không!

Lần trước tại nhà hàng hải sản Biển Xanh, chỉ với một lời nói của Hoàng Thiên, Đường Lương Hạnh đã trả lại Đặng Nam hàng trăm triệu.

Lâm Ngọc An luôn bối rối về vấn đề này.

Ngoài ra, Trần Giang liên tục nói rằng Đường Lương Hạnh đang dây dưa với Hoàng Thiên, khiến Lâm Ngọc An thực sự muốn tìm ra điều này.

Không lâu sau, Hoàng Thiên đã lái xe đưa Lâm Ngọc An đến nhà hàng hải sản Biển Xanh.

Đây là nhà hàng riêng của Hoàng Thiên, nhưng chỉ Đường Lương Hạnh biết về nó.

Vừa vào cửa, Hoàng Thiên đã nhìn thấy Đường Lương Hạnh ở đại sảnh.

Đường Lương Hạnh lúc này cũng nhìn thấy Hoàng Thiên, cô đã được Hoàng Thiên thăng chức tổng giám đốc, người đẹp này rất biết ơn Hoàng Thiên.

Thấy Hoàng Thiên đến rồi, Đường Lương Hạnh nhiệt tình chào hỏi: “Anh Hoàng, anh đến rồi.”

Nhìn thấy Lâm Ngọc An bên Hoàng Thiên, Đường Lương Hạnh không dám gọi ông chủ.

Lâm Ngọc An cẩn thận quan sát, cô phát hiện lúc Đường Lương Hạnh đang nhìn Hoàng Thiên, trong mắt hiện lên tia sáng, tràn đầy sùng bái!

Điều này khiến Lâm Ngọc An càng thêm nghi ngờ, khi một cô gái thích một người đàn ông, ánh mắt họ nhìn cũng sùng bái như thế này!

Hoàng Thiên cảm nhận được phản ứng của Lâm Ngọc An, lại bị người thân hiểu lầm rồi, Hoàng Thiên cảm thấy rất mệt.

Anh sẽ nhân cơ hội này để giải thích với vợ rằng anh thực sự không liên quan gì đến Đường Lương Hạnh.

“Đi dọn một bàn hải sản đi.

Vợ chồng tôi sẽ ăn ở đây.”

Hoàng Thiên nói với Đường Lương Hạnh.

“Vâng.”

Đường Lương Hạnh mỉm cười đi vào phòng bếp thu xếp đồ ăn.

Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An tìm một chỗ ngồi xuống, cười nói: “Ngọc An, em cũng cho rằng anh cùng Đường Lương Hạnh có chuyện sao?”

Lâm Ngọc An nhẹ nhàng lắc đầu: “Em cũng không biết.”

Hoàng Thiên có thể thấy rằng lúc này vợ mình thật sự đang ghen.

Nắm bàn tay ngọc mịn màng của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.

Tay Lâm Ngọc An khẽ run, cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn Hoàng Thiên.

“Vợ à, giữa anh và cô ấy thật sự không có chuyện gì.”

Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An nghiêm túc nói.

Lâm Ngọc An mím môi, khẽ thì thào: “Vậy thì, tại sao cô ấy lại tốt với anh như vậy?

Sao cô ấy lại nghe lời anh như vậy?”

“Bởi vì anh là sếp của cô ấy.”

Hoàng Thiên.

“Cái gì? Nhà hàng này là của anh?”

Lâm Ngọc An lập tức sửng sốt, liếc nhìn nhà hàng hải sản được trang trí lộng lẫy, cô thật sự không thể tin được.

“Đúng vậy”

Hoàng Thiên không muốn trốn tránh Lâm Ngọc An, bình tĩnh gật đầu.

“Trời ạ…”

Lâm Ngọc An sững sờ, lúc này cô cảm thấy mình thật sự không hiểu Hoàng Thiên.

Người đàn ông này đã dành cho cô bao nhiêu điều bất ngờ rồi?

Lâm Ngọc An còn định hỏi thêm, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa có bảy tám nam nữ thanh niên bước vào, vừa đi vừa nói cười.

Người phục vụ vội vàng đến chào họ và mời những người này ngồi xuống.

Sau khi những nam nữ thanh niên này ngồi xuống, họ nói chuyện và cười đùa trong khi gọi đồ ăn, tất cả đều có tinh thần phấn chấn.

Đúng lúc này, một trong những cô gái ăn mặc thời trang đứng lên, sau khi nhìn chằm chằm Lâm Ngọc An vài giây, cô ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Nhìn xem, đây chẳng phải là Lâm Ngọc An sao?”

Khi cô ta nói vậy, những người còn lại đều đứng dậy và nhìn Lâm Ngọc An.

“Đúng, đúng vậy, là Lâm Ngọc An!”

“Thật là trùng hợp, một vài bạn học của chúng ta tụ tập, và chúng ta lại có thể gặp Lâm Ngọc An ở đây.”

“Đúng vậy, tại sao lại quên Lâm Ngọc An được? Gọi cậu ta đến đây uống chút đi.”

Mấy người nam nữ đó xì xào bàn tán.

Lâm Ngọc An cũng rất ngạc nhiên, cô biết những người này.

Những người này là bạn học đại học của cô, đã ba bốn năm không gặp nhau.

“Lâm Ngọc An, thật là trùng hợp, tới ngồi đây “

Cô gái ăn mặc thời trang vẫy tay với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An nhận ra cô gái này là Lục Kim Hằng, một người bạn cùng lớp đại học của cô.

Lục Kim Hằng khi còn đi học ăn mặc rất sành điệu, bây giờ đã bước ra xã hội, cô ta càng ăn mặc thời trang, gợi cảm, duyên dáng như một phụ nữ giàu có.

“Để em đi qua chào hỏi bọn họ.”

Lâm Ngọc An nói nhỏ với Hoàng Thiên.

“Được.”

Hoàng Thiên gật đầu, nhưng anh cũng không đi qua, dù sao cũng không quen bạn học của vợ nên không đi qua thì tốt hơn.

Lâm Ngọc An đến chào hỏi những người bạn học này.

Lục Kim Hằng nhìn Lâm Ngọc An, sau đó nhìn Hoàng Thiên cách đó vài mét, cô ta cười nói: “Ngọc An, là bạn trai của cậu sao?”

Lâm Ngọc An cười nhẹ nói: “Anh ấy là chồng của tôi.”

“Hì hì, suýt nữa quên mất, nghe Trương Hà nói là cậu đã kết hôn.

Chồng cậu thật thà nhưng lại bị què đúng không?”

Lục Kim Hằng cười nhẹ, ý mỉa mai đã có trong lời nói của cô ta.

Khi còn học đại học, Lâm Ngọc An là hoa khôi của lớp, mặc dù Lục Kim Hằng rất xinh đẹp nhưng cô ta luôn bị Lâm Ngọc An chiếm hết hào quang.

Sau nhiều năm, Lục Kim Hằng luôn ghen †ị với Lâm Ngọc An, vì vậy khi gặp nhau cô ta muốn Lâm Ngọc An bị mất mặt.

Khi Lục Kim Hằng nói điều này, tất cả mọi người đều cười nhạo.

Đặc biệt là người phụ nữ tên là Trương Hà, cô ta và Lục Kim Hằng là bạn thân, liền hiểu được ý đồ của Lục Kim Hằng.

“Này, tôi nói này Kim Hằng, cậu đừng nói Ngọc An như vậy, cậu ta lấy phải một người chồng què đã đủ đáng thương rồi.”

Trương Hà cười khúc khích.

Đôi lông mày của Lâm Ngọc An khẽ nhăn lại, cô thật sự không ngờ bạn học cũ gặp nhau lại có mỉa mai như vậy!

Hoàng Thiên cũng không nói nên lời, bạn học của vợ là thể loại gì vậy?

Không đợi Lâm Ngọc An nói gì, Lục Kim Hằng đã chạy ra cửa, ôm một người đàn ông trung niên vừa đậu xe bước vào.

“Anh yêu, chiếc Land Rover quá lớn, không dễ đậu, lần sau anh lái chiếc xe nhỏ có được không?”

Lục Kim Hằng nắm cánh tay người đàn ông trung niên, làm nũng.

Tất nhiên, mọi người đều có thể nghe thấy rằng Lục Kim Hằng đang khoe khoang rõ ràng như thể sợ người khác không biết rằng bồ cô ta có một chiếc Land Rover.

Lâm Ngọc An vô cùng thất vọng với Lục Kim Hằng, Lục Kim Hằng lúc còn đi học đã là như thế này, không nghĩ tới khi bước vào xã hội càng quá đà hơn.

Cô muốn quay lại với Hoàng Thiên, không muốn nói chuyện với những người được gọi là bạn học này nữa.

Không ngờ, Lục Kim Hằng liền nắm lấy tay cô, cười một cách coi thường: “Ngọc An, vợ chồng cậu đến đây bằng gì vậy?”

“Chúng tôi đến bằng ô tô.”

Lâm Ngọc An cau mày nói.

Lục Kim Hằng cố ý muốn làm cho Lâm Ngọc An khó xử, lúc này mới cười tủm tỉm chỉ ra bên ngoài: “Này, tôi nói này Ngọc An, vợ chồng cậu sẽ không lái chiếc xe BYD đó chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.