Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 849: Đi Gặp Diêm Vương Đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàng Thiên thì lại không quan tâm nhiều như vậy, dù sao thì loại cặn bã như Trịnh Hải, sớm muộn gì cũng phải giết chết.

Nếu Trịnh Hải có mạng sống ngắn ngủi, bị đánh chết thì cũng đáng đời.

Sau khi rời khỏi Trung tâm giải trí của Tiêu Văn Hạ, Hoàng Thiên đến thăm Phan Thanh Linh và Hoàng Linh.

Tâm trạng hai người họ thì lại khá là ổn định, đã thoát khỏi cơn kinh hoàng.

An ủi Phan Thanh Linh một lúc, Hoàng Thiên liền trở về nhà.

Đến tối, Vũ Thanh gọi điện thoại tới.

Anh ta đã trở lại thành phố Bắc Ninh, đang ở sân bay.

Hoàng Thiên Bảo Vũ Thanh trực tiếp đến nhà anh, đợi đến khi Vũ Thanh tới, Hoàng Thiên liền từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy Vũ Thanh, Hoàng Thiên phát hiện vẻ mặt Vũ Thanh rất không tốt.

Thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên nhìn thấy Vũ Thanh buồn bã và nặng nề đến thế, có thể nhận ra, bây giờ Vũ Thanh đang kìm nén lửa giận trong lòng.

“Cậu chủ"

Vũ Thanh dẫn theo mấy thành viên trong đội, đến trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên châm điếu thuốc, đưa một điều cho Vũ Thanh.

Vũ Thanh tự châm thuốc, sau khi anh ta hút một hơi dài, nói: “Lần này đi châu Phi, uổng công vô ích”

“Không sao, kẻ giết hại Đặng Kim Du tên là Miguel Phose, ít nhất cũng biết tên của hắn ta rồi”

Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

Vũ Thanh gật đầu, nói: “Đúng vậy, Miguel Phose này, trước đây chưa từng nghe qua, cũng không biết hắn có lai lịch gì? “Ba tên đàn em của hắn trong tay chúng ta, xét hỏi ba người bọn họ, sẽ rõ ngay” Hoàng Thiên nói.

Vũ Thanh từ sớm cũng đã nghe Hoàng Thiên nói qua, cho nên anh ta mới vội vàng trở về từ châu Phi.

“Người đang ở đâu?

Vũ Thanh vội vàng không đợi được hỏi.

Hoàng Thiên nghe vậy thản nhiên cười, nói: "Tối nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, ngày mai xét hỏi bọn họ cũng không muộn”

“Không được, tôi đã rất nóng lòng rồi, tối nay chắc chắn phải làm rõ đã xảy ra chuyện gì.”

Vũ Thanh kiên quyết nói.

Thấy Vũ Thanh như vậy, Hoàng Thiên rất cảm động trong lòng.

Vũ Thanh đúng là quá nghĩa khí, Đặng Kim Du là bạn tốt sống chết có nhau của anh ta, bây giờ lại bị giết hại ở châu Phi, anh ta cũng một lòng muốn báo thù cho bạn tốt.

Thực ra không chỉ có Vũ Thanh muốn báo thù cho Đặng Kim Du, ngay đến cả Hoàng Thiên, cũng đã có suy nghĩ này từ lâu.

Bạn tốt của Vũ Thanh, cũng là bạn tốt của Hoàng Thiên.

Hơn nữa, khi còn ở châu Phi, Đặng Kim Du cũng đã giúp đỡ Hoàng Thiên rất nhiều.

Còn chưa kịp đền ơn cho Đặng Kim Du, thì Đặng Kim Du đã bị đối thủ cạnh tranh giết hại, Hoàng Thiên đương nhiên không thể tha cho kẻ giết hại Đặng Kim Du.

“Nếu đã thế, thì để tôi đưa anh đi”.

Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

Vũ Thanh ra sức gật đầu, “Cảm ơn cậu chủ”

Hoàng Thiên không nói gì nữa, anh lên xe, dẫn đầu xe đi về phía Trung tâm giải trí,

Thành viên trong đội mà đi đón Vũ Thanh, lái hai chiếc xe thương mại đến, do đó đám người Vũ Thanh cả đoàn người ngồi trong hai chiếc xe thương mại, cùng Hoàng Thiên đi đến Trung tâm giải trí.

Đã hơn tám giờ tối, trong vòng một ngày mà Hoàng Thiên đã đến Trung tâm giải trí hai lần, khiến cho Lã Việt và Tiêu Văn Hạ

cảm thấy rất không ổn.

Bọn họ biết, tình hình trước mắt rất nghiêm trọng, nếu không thi, Hoàng Thiên cũng sẽ không thường xuyên đến Trung tâm giải trí như vậy.

“Cậu Thiên”

Lã Việt và Tiêu Văn Hạ chào hỏi với Hoàng Thiến.

“Bổn thằng nhãi kia nhốt ở đâu vậy?"

Hoàng Thiên hỏi Lã Việt.

Lã Việt nhìn Vũ Thanh ở phía sau Hoàng Thiên, và cả mấy thành viên trong đội mà Vũ Thanh dẫn đến, liền biết ngay tối nay sẽ xảy ra chuyện.

"Đều nhất trong một căn phòng, bốn người bọn chúng còn muốn uống rượu nữa” Lã Việt rất bất lực nói.

Hoàng Thiên nghiến răng, bốn thằng cặn bã này, còn chạy đến đây thưởng thụ sung sướng? Còn muốn uống rượu nữa, có cần tìm gái cho bọn chúng nữa không?

“Đưa bọn chúng ra đây”

Hoàng Thiên ra lệnh cho Lã Việt.

Lã Việt nghe lời, dẫn theo đàn em đi vào một căn phòng nhỏ.

Không lâu sau, liền dẫn bốn người đảm Thời Đại Quang và đầu nắp nồi ra ngoài.

Bốn thằng ranh này vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

cũng có thể nói, bọn họ không sợ Lã Việt và Tiêu Văn Hạ, nhưng nhìn thấy Hoàng Thiên thì lại sợ hãi.

"Sao lại là bốn người?” Lúc này Vũ Thanh có hơi nghi hoặc, hỏi Hoàng Thiên.

“Đây là bạn của Trịnh Hiếu Phong, chứ không phải là đàn em của Miguel Phose” Hoàng Thiên chỉ vào Thời Đại Quang, nói với Vũ Thanh.

"Cậu chủ, tôi muốn đưa bọn họ đi.”

Vũ Thanh lạnh lùng nói.

Hoàng Thiên đã quá hiểu rõ Vũ Thanh, vừa nhìn thấy biểu cảm lúc này của Vũ Thanh, Hoàng Thiên liền biết, Vũ Thanh đã thực sự nổi giận.

Suy nghĩ một lát, Hoàng Thiên vẫn đồng ý.

Mấy tên đàn em của Miguel Phose mà thôi, cộng thêm tên Thời Đại Quang này, cũng không có gì ngon nghẻ.

Nếu Vũ Thanh đã muốn bắt đầu với mấy thằng nhãi này, Hoàng Thiên cũng không muốn can ngăn, tùy theo Vũ Thanh thôi.

“Được.”

Hoàng Thiên gật đầu đồng ý.

Lúc này Vũ Thanh nói với mấy người đội viên: "Áp giải bốn thằng nhãi này lên xe”

"Vâng!”

Mấy người đội viên đồng loạt lên tiếng, nhanh chóng lao lên, áp giải cả đám người Thời Đại Quang và đầu nắp nồi ra ngoài.

"Chúng mày làm cái gì? Thả tạo ra! Khốn nạn!” Đầu nắp nồi hùng hùng hổ hổ kêu gào, sợ là sợ, thế nhưng thằng nhãi này vẫn rất hung hăng.

Thời Đại Quang thì chửi lại càng ghế, miệng đầy lời lẽ bẩn thỉu, chửi rủa thậm tệ mấy người đội viên.

Đương nhiên, hành động tìm đường chết này của hai người họ, cũng rất nhanh chóng nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Sau khi bụng bị đấm cho mấy phát, cả Thời Đại Quang và đầu nắp nấm đều ngoan ngoãn, ngoan ngoãn lên xe thương mại.

“Cậu Thiên, Trịnh Hải đang làm trò nhịn ăn, bữa tối cũng không ăn, la hét muốn tính sổ với anh”

Lúc này Tiêu Văn Hạ báo cáo với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vừa nghe xong liền tức giận, Trịnh Hải lại còn dám tìm mình tính số?

“Ông ta còn muốn nhịn ăn nữa? Ha ha, được thôi, dẫn luôn ông ta ra đây, tôi mời ông ta ăn đêm? Hoàng Thiên cười lạnh lùng, nói với Tiêu Văn Hạ.

Tiểu Văn Hạ lập tức đi vào căn phòng đang nhất Trịnh Hải, lôi Trịnh Hải mặt mũi bầm dập ra ngoài, đến trước mặt Hoàng Thiên.

“Hoàng Thiền, mày đừng có hành hạ tao nữa! Mẹ mày, con trai tao còn đang ở ngoài kia, tốt nhất là mày nên thả tao ra, vậy thì tao có thể khuyên con trai tạo rời khỏi thành phố Bắc Ninh, nếu không thì, cuộc sống của mày cũng sẽ không yên ổn đâu!”

Trịnh Hải trợn trừng mắt, gào lên với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn ra, Trịnh Hải đây là đang bị đánh đến mức thẹn quá hóa giận, đã có phần nóng nảy.

“Áp giải ông ta lên xe"

Hoàng Thiên không quan tâm đến Trịnh Hải, ra lệnh cho một người đội viên.

“Vâng, thưa cậu Thiên”

Người đội viên này trả lời một tiếng rất dứt khoát, sau đó vặn hai cánh tay của Trịnh Hải, áp giải Trịnh Hải ra ngoài.

“Mọi người cần làm gì thì làm đi, tôi đi đây” Hoàng Thiên nói với Lã Việt và Tiêu Văn Hạ.

“Cậu Thiên, có cần chúng tôi đi theo không?” Lã Việt biết chắc chắn Hoàng Thiên sẽ hành động, liền hỏi ý kiến Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thì không muốn Lã Việt và Tiêu Văn Hạ dính dáng tới loại chuyện này, bởi vì tối nay, có lẽ sẽ xảy ra án mạng.

Vì vậy Hoàng Thiên nói: “Hai người không cần xen vào chuyện này nữa, bắt đầu từ bây giờ những người này cũng sẽ không liên quan đến hai người.”

"Cậu Thiên."

Lã Việt sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hoàng Thiên, ông ta đã nhận ra, năm người bạn này bị áp giải ra ngoài, có lẽ sẽ khó sống.

Mà hơn nữa Hoàng Thiên lại không để ông ta xen vào, cũng là vì tốt cho ông ta, dù sao thì thân phận của ông ta và Vũ Thanh không giống nhau, Vũ Thanh trong những tình huống đặc biệt, có quyền giết người, thế nhưng Lã Việt thì, chỉ làm ăn tương đối tốt ở thành phố Bắc Ninh mà thôi, căn bản không phải cùng tầng lớp với Vũ Thanh.

Trong vòng mười mấy dặm xung quanh, đều không tìm được một nhà nào, nơi này hoang vắng đến mức khiến người khác phải cảm thấy lạnh lẽo, bình thường thì, buổi tối không có ai dám đến nơi như này.

Hai chiếc xe thương mại dừng lại, Hoàng Thiên cũng dừng xe ngay sau đó, rồi xuống xe.

Còn lúc này, những đội viên đàn em của Vũ Thanh, đã áp giải đám người Trịnh Hải và Thời Đại Quang xuống xe.

Nhìn cảnh vật xung quanh, đám năm người Trịnh Hải và Tiền Đại Quang, chân run cầm cập.

Bọn họ cũng không ngu, sao có thể không nhận ra nguy hiểm chứ? Đêm tối, đưa bọn họ đến nơi như này, bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.

“Cậu Thiên! Cậu, cậu không được làm như vậy.”

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.