Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 824: Quá Không Có Tính Người Rồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có suy nghĩ như vậy rồi, trong lòng Hoàng Thiên vẫn bắt đầu có chút lo lắng mơ hồ.

Hà Tuyết Ngân đã đủ thê thảm rồi.

Một cô gái tốt tính xinh đẹp biết nhường nào, gặp phải tên ác quỷ Võ Phi này, bị hại không hề nhẹ.

Nếu cha cô ta lại xảy ra chuyện nữa thì bảo cô ta làm sao sống tiếp đây?

“Mày làm gì cha Hà Tuyết Ngân rồi?”

Sắc mặt Hoàng Thiên vô cùng lạnh lùng, nhìn thẳng vào Võ Phi mà hỏi.

Võ Phi không dám đối mặt với ánh mắt của Hoàng Thiên.

Anh ta né tránh, quanh co, không dám nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.

“Nhìn tao!”

Hoàng Thiên quát to một tiếng, khiến Võ Phi sợ đến mức run lên, vội vã nhìn Hoàng Thiên.

“Anh Thiên, anh đến nơi rồi là biết ngay thôi.

Tôi, tôi cũng không tiện nói.”

"Cho mày không tiện nói này!”

Hoàng Thiên vung tay tát một cái, suýt chút nữa tát Võ Phi bay ra khỏi xe.

Thân thể Võ Phi lảo đảo một lúc, vẫn may bám được vào ghế xe, như vậy mới xoay được người để không ngã ra ngoài.

“Tôi nói tôi nói.

Cha cô ấy bị tôi nhốt trong một hang núi, môi trường ở đó không tốt lắm”

Võ Phi nói với Hoàng Thiên, sợ Hoàng Thiên lại đánh mình tiếp.

“Cái gì? Anh còn nhốt cha tôi vào hang núi ư?”

Hà Tuyết Ngân tức giận đến nỗi nghiến răng ken két.

Cô ta hận Võ Phi muốn chết rồi.

Võ Phi nhìn Hà Tuyết Ngân mấy cái, cũng không dám ừ hừ gì.

“Tên khốn kiếp nhà anh, tôi đánh chết anh!”

Hà Tuyết Ngân quay người lại muốn đánh Võ Phi.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không dám.

Võ Phi đã gây ra cho cô ta ám ảnh tâm lý quá lớn, dù có Hoàng Thiên và Vũ Thanh ở đây, cô ta vẫn không dám đụng tới Võ Phi.

Hoàng Thiên cũng không có tâm trạng truy cứu xem tại sao Võ Phi lại bắt nhốt cha Hà Tuyết Ngân nữa.

Trước mắt là cha cô bị nhốt trong hang núi, sống chết khó lường, vẫn phải nhanh chóng giải cứu ra mới được.

“Chỉ đường cho tao, mau lên”

Hoàng Thiên quát lên với Võ Phi.

“Vâng vâng vâng, anh Thiên anh bớt giận đi.

Tôi nghe theo anh hết.”

Võ Phi ngoan ngoãn bất ngờ, luôn miệng đáp ứng, ngồi trong xe chỉ đường cho Hoàng Thiên.

Vũ Thanh dẫn cấp dưới lái xe đi theo sau xe Hoàng Thiên.

Hai cấp dưới ở lại canh gác nhà họ Võ vẫn chưa tới trấn Kim Mã, nhưng giờ cũng không có thời gian đợi bọn họ nữa rồi.

Một đường đi về phía tây, lái đi khoảng mười mấy kilomet, cuối cùng đã tới trước mấy ngọn núi nhỏ.

Mấy ngọn núi nhỏ nối tiếp nhau này nhỏ đến đáng thương, cũng không có cây cối gì.

Ở nơi hoang vu như vậy, nhìn có vẻ rất thế lương.

Hoàng Thiên cũng phát hiện ra, e rằng xung quanh đây chừng mấy chục dặm cũng không có nhà dân gì cả.

Võ Phi cũng thật biết tìm chỗ, lại đem nhốt cha Hà Tuyết Ngân ở nơi này.

Cho dù không hỏi, Hoàng Thiên cũng có thể đoán ra được, chắc chắn Võ Phi sợ cha Hà Tuyết Ngân phản đối nên mới bắt nhốt ông lại.

Như vậy, anh ta sẽ có thể tùy ý khống chế Hà Tuyết Ngân.

Ngoài ra, có cha Hà Tuyết Ngân trong tay rồi, Hà Tuyết Ngân không phải sẽ nghe lời Võ Phi hay sao?

Thật sự đã để Hoàng Thiên đoán đúng rồi.

Hai tháng nay, Hà Tuyết Ngân cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, không dám báo cảnh sát, càng không dám loan tin ra bên ngoài, chính là vì sợ Võ Phi thủ đoạn độc ác giết chết ba mình.

“Anh Thiên, đi qua ngọn núi nhỏ trước mắt này, ở đầu ngọn núi thứ hai có một cái hang, chính là chỗ đó đó”

Võ Phi giới thiệu với Hoàng Thiên, cố hết sức muốn thể hiện là mình rất nghe lời, hi vọng Hoàng Thiên có thể tha để anh ta không phải chết.

Trong lòng Hoàng Thiên hiểu rõ, càng hiểu chút tâm tư này của Võ Phi, không khỏi âm thầm cười lạnh.

Tên bại hoại này còn mơ tưởng có thể sống tiếp, đúng là nực cười.

Lúc này, Hoàng Thiên chẳng nói gì cả, chỉ dẫn theo Hà Tuyết Ngân đi về phía ngọn núi nhỏ trước mặt theo đường chân núi.

Vũ Thanh thì dẫn cấp dưới áp giải Võ Phi.

Một đoàn người đi hết hai mươi phút thì đã tới dưới chân ngọn núi mà Võ Phi nói.

Võ Phi vẫn rất quen thuộc nơi này.

Tên nhãi này dẫn đường rất ân cần, tìm thấy một bụi cỏ dại cao chừng ngang thắt lưng.

Vén đám cỏ sang, lộ ra một cửa hàng cao chừng một mét rưỡi, rộng tầm tám mươi centimet.

“Anh Thiên, chính là chỗ này”

Võ Phi quay đầu, cổ nặn ra nụ cười mà nói với Hoàng Thiên.

Ở bên ngoài Hoàng Thiên đã có thể ngửi thấy trong hang núi có một mùi ẩm mốc buồn nôn phát ra.

Ở nơi tối tăm không ánh sáng mặt trời như thế này mà Võ Phi lại có thể nhốt cha Hà Tuyết Ngân ở đây những hai tháng trời!

Không cần nghĩ cũng biết, người đàn ông trung niên bên trong đã trải qua sự dày vò đau khổ đến nhường nào.

Không gian kín dễ khiến người ta sợ hãi nhất, lại thêm bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, khổ sở mà ba Hà Tuyết Ngân phải chịu đúng là đủ thê thảm.

“Mẹ nó mày còn có mặt mũi mà cười à?”

Hoàng Thiên tức giận nhìn Võ Phi, lạnh giọng quát.

Võ Phi lập tức không dám cười nữa, đứng sang một bên vẻ rất quy củ.

“Mày đứng đấy làm gì? Đi vào trước đi!”

Hoàng Thiên ra lệnh.

“Vâng vâng vâng”

Võ Phi luôn miệng đáp ứng, cất bước đi vào trong hang núi.

Hoàng Thiên dẫn Hà Tuyết Ngân theo sau.

Lúc này, Hà Tuyết Ngân chỉ muốn nhìn thấy chai mình ngay lập tức.

Bởi gì hiện tại cô còn chưa biết cha cô có phải vẫn còn sống không?

Vũ Thanh nhắc nhở cấp dưới cảnh giác thêm, đề phòng Võ Phi giở trò.

Vừa đi vào bên trong được chừng mấy mét đã nghe thấy tiếng rên rỉ của một người đàn ông trung niên.

"Cha!"

Hoàng Thiên cũng lười để ý đến tên này, cầm điện thoại chiếu sáng, đi về phía trước mấy mét.

Cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông trung niên.

Chỉ có điều người đàn ông này bị trói hai tay, treo ở trong động.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.