Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 795: Ai Cũng Dám Động Chạm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên mỏ nhọn cười khoái trá trước mặt Hoàng Thiên như thể trêu ngươi.

Thằng ranh này quá ngông nghênh, bởi có Tưởng Bá Thiên làm chỗ dựa nên gã rất tự tin, chẳng mảy may bận tâm đến đám người Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn tên mỏ nhọn, hiện tại chỉ muốn đập cho gã một trận.

“Còn cười thêm tiếng nữa, tôi bẻ rằng cậu.”

Giọng Hoàng Thiên lạnh lùng phũ phàng vô cùng, nhìn thẳng vào tên mỏ nhọn nói.

Nụ cười của tên mỏ nhọn tắt ngúm, gã không cười nổi nữa.

Bởi gã cảm nhận được Hoàng Thiên tỏa ra sức mạnh quá lớn, không quát tháo nhưng đầy uy lực, khiến gã thấy hoang mang.

“Mày cười tiếp đi, xem nó làm gì được mày!” Đúng lúc này, Tưởng Bá Thiên chợt lên tiếng, bắt tên mỏ nhọn tiếp tục cười.

Tên mỏ nhọn ngơ ngác, rồi lại bật cười ha hả, vui hơn cả Tết.

Bốp!

Hoàng Thiên không phí thêm một lời nào với tên mỏ nhọn, mà trực tiếp tung chân đá bay tên nhãi đó ra xa mấy mét!

“Đậu má!” Tên mỏ nhọn ré lên thất thanh, cả người văng ra rơi phịch xuống đất.

"Úi da!"

Sau khi mở miệng phun một ngụm máu, tên mỏ nhọn không nhúc nhích được nữa, nằm trên đất hằn học trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, lúc này anh cũng đã nở nụ cười.

Chuyện gì thế này?

Tưởng Bá Thiên dụi mắt, thật sự nghi ngờ vừa rồi mình đã nhìn nhầm.

Mười mấy đàn em của ông ta cũng sững sờ, đều nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt khó tin.

Những người này đánh nhau như cơm bữa, nếu nói rất nhiều người có thể tung chân đá bay một người ra xa một mét thì trong đám người của Tưởng Bá Thiên không một ai có thể đá người ta văng ra xa vài mét như Hoàng Thiên.

Có hộc máu cũng không thể đá bay một người nặng hơn năm mươi cân văng ra xa bốn mét được.

Để làm được như thế thì phải khỏe đến thế nào?

Tưởng Bá Thiên không dám khinh địch nữa, hiện tại ông ta đã ý thức được chàng thanh niên trước mắt đến đây không hề có ý định tốt đẹp.

“Hừ, quả nhiên là có biết vài đường võ, chẳng trách lại dám đến địa bàn của Tưởng Bá Thiên này kiếm chuyện!

Tưởng Bá Thiên lạnh lùng cười khẩy, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Hoàng Thiên và nói.

“Tưởng Bá Thiên là cái lông gì? Tưởng mình tại to mặt lớn thật đấy chắc?” Lúc này Tiêu Văn Hạ lên tiếng, sải bước đi tới, đứng trước mặt Tưởng Bá Thiên.

“Mẹ kiếp, mấy năm rồi không ai dám ăn nói với tạo như thế!” Tưởng Bá Thiên như cười như không, đánh mắt ra hiệu cho đàn em.

Tức thì, mười mấy tên đàn em cầm hàng lạnh bao vây đám người Hoàng Thiên.

Chỉ đợi Tưởng Bá Thiên ra lệnh là những người này đồng loạt ra tay, đánh hội đồng đối phương như lúc bình thường.

Điều làm Tưởng Bá Thiên băn khoăn là đám người Hoàng Thiên này không hề tỏ ra sợ sệt, mà ngược lại những người này đều rất bình tĩnh.

Tiên sư, đúng là quái lạ, bọn này chúng nó không sợ chết hay sao?

Lòng Tưởng Bá Thiên đầy nghi ngờ, ông ta cảm thấy chuyện hôm nay quá đỗi bất thường, nên nhất thời không ra lệnh xuống tay.

Ông ta không ra lệnh, mười mấy tay đàn em của ông ta không ai dám nhúc nhích, chỉ bao vây đợi chờ mệnh lệnh.

“Họ Hoàng kia, cậu hãy nói thật đi.

Tại sao lại đến địa bàn của tôi gây rối? Chỉ cần cậu nói có lí thì Tưởng Bá Thiên này sẽ coi như kết thêm một người bạn, không làm khó cậu.”

Giọng điệu của Tưởng Bá Thiên dịu lại, ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, nói.

Thấy Tưởng Bá Thiên bỗng dưng xem trọng mình, Hoàng Thiên thật sự cảm thấy nực cười.

"Ông là cái thá gì mà xứng kết bạn với tôi?”

Hoàng Thiên nhìn Tưởng Bá Thiên đầy khinh bỉ, nói với ông ta.

Mẹ kiếp!

Tưởng Bá Thiên đã hoàn toàn bị Hoàng Thiên làm cho tức phát giận, ông ta nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa thì nổi ý muốn giết người.

“Nói vậy là, cậu đã hạ quyết tâm để cho tôi hành hạ cậu? Được thôi, tôi sẽ cho cậu biết Tưởng Bá Thiên này là người như thế nào!”.

Tưởng Bá Thiên nói rồi phẩy tay ra hiệu cho đám đàn em đồng loạt xông lên.

“Dừng lại!”

Đúng lúc này, một ông già mập mạp quát lớn, bước từ sân sau đi ra, đến gần Tưởng Bá Thiên.

Sau khi nhìn thấy ông cụ kia, nét dữ tợn trên mặt Tưởng Bá Thiên bớt đi ít nhiều, còn cố nặn ra một nụ cười.

“Chú Đạt, chú đến khi nào thế?”

Tưởng Bá Thiên tươi cười nhìn ông già mập và hỏi.

Ông già mập ăn vận chỉnh chu kiểu cách nhìn tuổi tác chạc ngoài sáu mươi, nhưng tinh thần còn rất hăng hái, gương mặt hồng hào, nhìn là biết thường ngày rất quan tâm dưỡng sinh.

Ông già mập không đếm xỉa gì đến Tưởng Bá Thiên, mà nhìn vào Hoàng Thiên.

“Cậu Thiên, đúng là cậu rồi!” Ông già mập quan sát Hoàng Thiên một hồi lâu, cuối cùng kích động hô lên.

Hoàng Thiên lấy làm khó hiểu, anh nhìn thật kĩ ông già mập này, nhưng không có bất cứ ấn tượng gì, có thể chắc chắn là anh chưa từng gặp ông già này bao giờ.

“Xin hỏi ông là ai?" Hoàng Thiên nói chuyện với ông già mập một cách lịch thiệp.

"Cậu Thiên, tôi là Trần Khải Đạt, cậu không biết tôi, nhưng tôi lại biết cậu đấy, hê hê!” Trần Khải Đạt cười hớn hở, bước lại gần Hoàng Thiên, nhiệt tình niềm nở.

Hoàng Thiên nhìn Tiêu Văn Hạ, xem Tiêu Văn Hạ có biết ông Trần Khải Đạt này hay không.

Câu trả lời chắc chắn là có, bởi lúc này Tiêu Văn Hạ đã bước lên chào hỏi ông Trần Khải Đạt rồi.

“Chú Đạt, sao chú cũng có mặt ở đây?” Tiêu Văn Hạ lại gần nắm tay Trần Khải Đạt, mỉm cười hỏi chuyện.

“Bà nhà tôi thích đánh bạc, hết cách rồi, đành phải thường xuyên đi chơi cùng với bà ấy, ha ha."

Trần Khải Đạt cười ha hả, nói chuyện phiếm với Tiêu Văn Hạ.

Tiêu Văn Hạ gật đầu, nói với Trần Khải Đạt: “Anh Thiên chưa gặp chú bao giờ”

“Đúng thế, đúng thế.

Cậu Thiên có thân phận cao như thế, lão già này cũng không có tư cách qua lại với cậu ấy, mãi cho đến hôm nay cuối cùng cũng đã được thấy phong thái của cậu Thiên! Lần trước là ở trên đường đứng từ đằng xa nhìn lại, cấp dưới của tôi nói đó là cậu Thiên, tôi mới nhớ được trông cậu Thiên như thế nào”.

Trần Khải Đạt nghiêm túc kể lại, hết mực cung kính trước Hoàng Thiên.

Lúc này Hoàng Thiên đứng yên lặng không nói, nhưng Tưởng Bá Thiên và tên mỏ nhọn kia cùng với mười mấy tay đàn em của Tưởng Bá Thiên đều đang tròn mắt sững sờ.

Ông Trần Khải Đạt này đâu phải người tầm thường? Biệt danh chú Đạt.

Là nhân vật mạnh khóe thủ đoạn nức tiếng một vùng.

Có thể nói rằng chỉ cần Trần Khải Đạt hằng giọng một cái thì sòng bạc của Tưởng Bá Thiên cũng không thể mở tiếp được nữa, thậm chí ngay đến Tưởng Bá Thiên cũng không còn chỗ đứng ở vùng này.

Hôm nay, Tưởng Bá Thiên không biết Trần Khải Đạt đưa vợ tới, nếu như biết được thì ngay từ đầu Tưởng Bá Thiên đã đến cúi đầu chào hỏi Trần Khải Đạt rồi.

“Chú Đạt, chú., chú quen cậu Thiên này à.”

Tưởng Bá Thiên cũng hết hống hách, nặn ra một nụ cười trên mặt, lắp bắp hỏi Trần Khải Đạt.

Trong lòng Tưởng Bá Thiên của lúc này đang vô cùng căng thẳng hoang mang.

Bởi người có thân phận như Trần Khải Đạt mà còn phải cung kính trước Hoàng Thiên như thế, thậm chí còn nói rằng không có tư cách qua lại với Hoàng Thiên.

Vậy thì Hoàng Thiên sẽ có thân phận như thế nào? Tưởng Bá Thiên không dám nghĩ sâu xa hơn nữa.

Lúc này, Trần Khải Đạt nhìn Tưởng Bá Thiên, trên mặt ông ta hiện lên vẻ không vui.

“Tưởng Bá Thiên, ông giỏi quá rồi nhỉ? Ai ông cũng dám đụng vào, đúng là không biết điều!”

Trần Khải Đạt mắng nhiếc thẳng thừng, không chừa cho Tưởng Bá Thiên chút sĩ diện nào.

Tưởng Bá Thiên mặt mày khổ sở, ông ta đã bực bội lắm rồi.

Thật không thể ngờ rằng lại đụng chạm tới nhân vật sừng sỏ, ngay đến Trần Khải Đạt còn phải gọi Hoàng Thiên là “cậu Thiên”!

Tưởng Bá Thiên khúm núm đứng yên, mặc cho Trần Khải Đạt đánh mắng, không dám hé răng kêu nửa lời.

Tên

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.