*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người Hoàng Thiên, hai người mặc đồ đen cũng bị lạnh cả lòng.
Bọn họ sợ, vì sao bọn họ lại cảm nhận được sát khí to lớn.
"Nói đi, tại sao lại im lặng?”
Hoàng Thiên đứng trước mặt hai người mặc đồ đen, cười nhạt nói.
Hai người mặc đồ đen ngồi xổm dưới đất, trong lòng rất hoảng sợ.
Bọn họ nào dám nói bậy bạ với vẩn? "Anh Thiên, dù sao thì cũng chỉ là hai người câm, tôi đập chết bọn họ nhé”
Một thành viên nói với Hoàng Thiên.
"Được, tiễn bọn họ lên đường đi.
"
Hoàng Thiên gật đầu.
Bốn thành viên trong đội chuẩn bị ra tay, định bổ trúng đầu hai người mặc đồ đen.
"Đừng, đừng làm vậy, đừng làm vậy! Ngài Thiên, chúng tôi không phải người câm”
" "Đúng vậy, ngài Thiên, lúc ở nhà anh, chúng ta đã từng nói chuyện mà, anh quên rồi sao?" Hai người mặc đồ đen gấp gáp đến mức nói vớ vẩn, thấp thỏm lo lắng nhìn Hoàng Thiên.
"A, tất nhiên là tôi nhớ, các người đi bắt cóc vợ tôi, lại còn rất ngông nghênh" Hoàng Thiên cười nhạt nhẽo.
Một câu sau làm hai người mặc áo đem run sợ lẩy bẩy.
Xem ra là Hoàng Thiên đã ghi thù món nợ này, hôm nay bắt buộc phải giải quyết cho xong với bọn họ.
"Ngài Thiên, chúng tôi cũng chỉ nghe theo người phía trên phát lệnh xuống mà làm, không có cách khác, nếu không bắt cóc vợ của ngài, thì chúng tôi sẽ mất mạng đó.
"
Dáng vẻ một người mặc áo đen khổ sở giải thích với Hoàng Thiên.
"Đi bắt cóc vợ tôi, các người có thể sống sao?" Hoàng Thiên tức giận nói.
"Ngài Thiên, xin ngài tha mạng, chúng tôi không phải là ngài, chúng tôi không được phép động vào vợ ngài.
"
"Ông ta chạy đi đâu?" Hoàng Thiên hỏi.
"Chuyện này chúng tôi không biết, ngài Thiên, chúng tôi không biết nhiêu như thế" Một người mặc đồ đen kia cướp lời nói trước.
.