*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lập tức, trong lòng Lâm Ngọc An lộp bộp một tiếng.
Khuỷu tay của cô bị Chu Tấn Giang tóm đến phát đau, hơn nữa trong vẻ mặt của Chu Tấn Giang, Lâm Ngọc An có thể nhìn thấy vẻ hèn hạ ác độc.
Lúc này, cuối cùng Lâm Ngọc An cũng hoàn toàn hoảng sợ.
Nếu đối phương chỉ muốn tiền, thế thì vẫn còn dễ nói.
Dẫu sao thì đối với cô và Hoàng Thiên mà nói, mấy tỷ vốn không là gì cả.
Có thể cứu được Lâm Huỳnh Mai, Hoàng Thiên cũng sẽ không để ý đến mấy tỷ đó.
Nhưng dáng vẻ lúc này của Chu Tấn Giang, rõ ràng là không chỉ muốn tiên, mà còn muốn thừa cơ làm bậy.
“Chu Tấn Giang, anh có yêu câu gì thì nói đi nhưng thả tôi ra trước đãt”
Lâm Ngọc An dùng lực để thoát ra, nhưng cuối cùng vân không thoát được.
“Ha ha ha, yêu cầu của tôi.
Cô cũng có thể làm được, chỉ xem cô có đồng ý hay không thôi”
Chu Tấn Giang ha ha cười lớn, nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An đã đoán được Chu Tấn Giang muốn nói gì, sắc mặt cô vẫn luôn đỏ tới mang tai.
Thật sự vừa xấu hổ vừa tức, tên Chu Tấn Giang này quá ghê tởm.
“Tôi đã đồng ý đưa anh một tỷ rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Lâm Ngọc An tức giận nói.
“He he, chắc chắn là tôi muốn tiền rồi, nhưng mà cô, tôi còn muốn hơn.
”
Chu Tấn Giang cười he he, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.
Vấn đề là Lâm Ngọc An quá xinh đẹp, Chu Tấn Giang đã bị vẻ đẹp Lâm Ngọc An làm mê đắm từ ánh mắt nhìn đầu tiên rồi.
Chỉ có điêu có Hoàng Thiên, Chu Tấn Giang không dám hấp tấp mà thôi.
Bây giờ chỉ có một mình Lâm Ngọc An ở đây, ý nghĩ xấu xa của Chu Tấn Giang lại nổi lên.
“Hừ hừ, chồng cô thực sự rất lợi hại, nhưng anh ta cũng không có cách nào tóm được tôi, vì từ giờ vê sau anh ta sẽ không thấy tôi nữa!”
Chu Tấn Giang hừ đắc ý, rồi kéo Lâm Ngọc An vào lòng.
Lâm Ngọc An liêu mạng chống cự, lớn imgwebtruyen
.