*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi nói ra những lời này, Vương Quân vô cùng kiêu ngạo.
Ông ta tự cho rằng mình nhìn người rất chính xác, những người giống như Hoàng Thiên, sẽ rất hay bị bắt nạt.
Hơn nữa Vương Quân cũng đã nhìn trộm Hoàng Linh, khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Linh vô cùng xinh đẹp, cũng có chút động lòng rồi.
Suy cho cùng đàn ông dù bao nhiêu tuổi cũng vẫn thích phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
“Ông chắc chắn rằng mình không nói sai sao?”
Hoàng Thiên híp mắt lại, nhìn liếc qua Vương Quân.
Đối với những loại chuyện như này, thật sự Hoàng Thiên rất lười phải ra tay.
Chết tiệt! Vương Quân trợn mắt nhìn chằm chằm, bây giờ ông ta đang có hai người đi theo, còn xung quanh Hoàng Thiên chính là một cô gái đẹp và một ông già, anh hoàn toàn đang ở trong thế yếu.
“He he! tên nhóc con, vân còn không biết thế nào là lợi hại sao?”
Vương Quân nở một nụ cười hắc ám, để giả bộ lên mặt trước mặt người khác, ông ta đã xắn tay áo, muốn lao đến dạy dỗ Hoàng Thiên một trận.
“Ông chủ, không được ra tay.
”
Vào lúc này một trong những tên tay sai đi cùng đột nhiên năm lãy tay ông ta, vội vàng nói.
Vương Quân lặng người, trợn mắt đầy kiêu ngạo nói: “Mày làm cái quái gì vậy? Sao lại không được ra tay?”
Tên tay sai nói với Vương Quần.
Chuyện này!
.