Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 251: Ra Tay Trước Sẽ Chiếm Được Lợi Thế




Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy ngay ông già có cánh tay đang bị băng bó kia chính là Đinh Quang Anh, Đường chủ Hắc Phong Đường.

Hai người là kẻ thù nên nhìn thấy nhau là thấy ngứa mắt, bây giờ lại gặp nhau, tất nhiên là Hoàng Thiên vô cùng tức giận rồi.

“Hoàng Thiên, mày không ngờ tới đúng không? Rằng chúng ta có thể gặp lại nhanh như thế? Ha ha hai”

Đinh Quang Anh nở nụ cười đắc ý, bước dần về phía Hoàng Thiên.

Mấy người đàn ông cơ bắp lực lưỡng cũng theo sát ông ta, Hoàng Thiên liếc qua mấy người đó, anh thấy họ rất quen mắt, có lẽ là anh đã thấy họ trước đó ở ngoại ô.

Hoàng Thiên cười lạnh lẽo đáp trả Đinh Quang Anh: “Lão già chết tiệt kia, ông đúng là dai như đỉa đói, xem ra ông thực sự muốn đối nghịch với tôi.”

Định Quang Anh tức giận đến nỗi ria mép dựng thẳng lên.

Hoàng Thiên gọi ông ta là “Lão già chết tiệt” làm ông ta thật điên tiết.

Thằng nhãi này là ai mà dám ăn nói hỗn láo như vậy với ông ta chứ?

Đinh Quang Anh tức nhưng vẫn cười, ông †a nghiến răng nghiến lợi nói: “Ha ha, tao mới là người phải khâm phục mày đấy, tự cho mình là số một sao, ai cho mày dũng khí để ngông cuồng như vậy hả?”

Hoàng Thiên cười lạnh nhạt, nhìn Đinh Quang Anh đầy khiêu khích: “Người nhà họ Hoàng ngông cuồng như vậy đấy, thế nào, ông không phục sao?”

Đinh Quang Anh bị Hoàng Thiên chọc cho tức điên lên, nhưng ông ta vuốt ngực tự an ủi bản thân rằng ông ta đã cho người mai phục ở xung quanh ngôi nhà để xử lý anh rồi.

Thấy mình đã dụ được Hoàng Thiên vào tròng, Đinh Quang Anh cảm thấy vô cùng kích động.

Chỉ cần bắt sống được Hoàng Thiên là có thể báo cáo nhận thưởng ở chỗ Tiêu Đông Mai rồi!

Những năm gần đây, Đinh Quang Anh có thể có một cuộc sống sung sướng như vậy hoàn toàn nhờ vào sự chu cấp của Tiêu Đông Mai, mà Tiêu Đông Mai chu cấp cho Hắc Phong Đường lớn mạnh cũng vì mục đích của bà ta.

Bây giờ, Hắc Phong Đường đã phát huy tác dụng, chính thức trở thành công cụ của bà ta để đối phó với Hoàng Thiên.

Đinh Quang Anh quát Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, mày và đồng bọn của mày mau giơ tay chịu trói đi, nếu không cái mạng chó của chúng mày cũng không giữ nổi đâu!”

“Ông Quang Anh à, từ khi nào mà ông làm việc lại nói dông dài như thế hả?”

Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một giọng nữ quyến rũ.

Ngay sau đó, một người phụ nữ gợi cảm có cơ thể nóng bỏng bước vào.

Bà ta vừa bước chân vào, ai đứng bên trong cũng có thể ngửi thấy một hương thơm thanh đạm trên người bà ta.

Hoàng Thiên nhìn kĩ mới thấy rõ, thì ra người phụ nữ này chính là Tiêu Đông Mail Đây là điều mà Hoàng Thiên ngàn lần không ngờ tới.

Anh không hề biết rằng Đinh Quang Anh lại có quen biết với Tiêu Đông Mai.

Lần trước khi rời khỏi Hà Nội, Hoàng Thiên với Vũ Thanh đi được nửa đường thì bị Đinh Quang Anh đưa theo người chặn giết, trong mấy người đó có cả Phan Hạo với Lương Thiên Vũ, nên Hoàng Thiên chỉ biết là Đinh Quang Anh có liên hệ với bọn Phan Hạo.

Thật không ngờ đằng sau Đinh Quang Anh còn có cả Tiêu Đông Mai nữa, điều này khiến Hoàng Thiên vô cùng bất ngờ.

Bọn chúng làm loạn lâu như vậy, thì ra là đằng sau có Tiêu Đông Mai giở trò sai khiến.

Có Tiêu Đông Mai ở phía sau là kẻ giật dây, thảo nào Hắc Phong Đường lại giúp đỡ Đào Văn Lâm.

Hoàng Thiên thầm nghĩ như vậy, cuối cùng anh cũng hiểu lý do tại sao Cảnh Thiều Trung mang theo người của Hắc Phong Đường đến giúp đỡ Đào Văn Lâm, thì ra là Cảnh Thiều Trung nghe lệnh của Đinh Quang Anh, mà Đinh Quang Anh nghe theo lệnh của Tiêu Đông Mail Quả thực bà già này không đơn giản, ngay cả Hắc Phong Đường cũng nằm dưới sự chỉ đạo của bà tal Hoàng Thiên tặc lưỡi nghĩ, ánh mắt của anh tối sầm lại.

Xem ra hồi ở Hà Nội anh đã quá nhẹ tay với Tiêu Đông Mai rồi, để đến bây giờ lại gặp thêm rắc rối không đáng có!

“Hoàng Thiên à, cậu không ngờ tới là chúng ta lại gặp nhau ở đây đúng không?”

Tiêu Đông Mai nở một nụ cười quyến rũ, nhưng trong mắt bà ta lại lộ ra ánh nhìn lạnh lão với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lùng nhắc nhở Tiêu Đông Mai: “Tiêu Đông Mai, quả nhiên bà già rồi nên trí nhớ kém đúng không? Bà đã quên bộ dạng thảm hại của bà ở Hà Nội rồi sao?”

Một người kiêu căng tự mãn như Tiêu Đông Mai làm sao có thể chịu nổi câu nói như vậy? Hoàng Thiên càng nói làm bà ta càng cảm thấy nhục nhã.

Nhớ lại hồi còn ở nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên dám làm bà ta mất hết mặt mũi, khiến bà ta phải ăn trái đắng, tức đến nổ phổi!

Tiêu Đông Mai trừng mắt lên mắng Hoàng Thiên: “Được lắm thằng nhóc này, cậu vẫn có gan ăn nói ngông cuồng vậy sao?”

Vẻ mặt Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Đông Mai nói: “Ha ha, nói vậy thì làm sao nào? Tiêu Đông Mai, bà cho rằng tôi vẫn là Hoàng Thiên của mười năm trước sao?”

Tiêu Đông Mai ngơ người ra, tất nhiên bà †a cũng hiểu rõ năng lực của Hoàng Thiên đã vượt qua quá khứ, không còn có thể đối phó dễ dàng như lúc trước nữa rồi.

Từ trước đến nay Hoàng Thiên vẫn là cái gai trong mắt bà ta, không diệt trừ sớm chỉ khiến bà ta lo sợ thêm.

Huống chỉ bây giờ có cơ hội tốt như vậy, bà ta không thể để vuột mất cơ hội được.

“Tôi biết cậu rất giỏi, nhưng bây giờ cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh mình đi, liệu cậu còn có đường thoát không?”

Tiêu Đông Mai chỉ vào hơn ba mươi người của Hắc Phong Đường, buông lời đe dọa với Hoàng Thiên.

“Được đấy, bà cho rằng bà mang theo đám người vô dụng đấy thì có thể làm gì được tôi sao? Hôm nay tôi sẽ cho bà hiểu rõ đạo lý ác giả ác báo là thế nào!”

Hoàng Thiên vừa nói, tay anh vừa sờ đến khẩu súng lục bên hông anh.

Tiêu Đông Mai không chú ý tới chỉ tiết nhỏ này, bà ta vừa nghe thấy Hoàng Thiên nói thì đã đắc ý cười to: “Ha ha! Nói thật, tôi cũng rất khâm phục cậu đấy, sống mà coi trời bằng vung, không coi ai ra gì.

Tôi cho cậu biết, cho dù hôm nay Tiêu Đông Mai tôi không xử lý được cậu thì cậu cũng không có khả năng quay về được Hà Nội đâu.

Cậu đã đánh bầm dập bọn Phan Hạo với Lương Thiên Vũ đúng không, cậu cho rằng nhà họ Phan với nhà họ Lương sẽ để cho cậu sống yên ổn sao?”

Tuy rằng Tiêu Đông Mai nói như vậy nhưng xem ra Hoàng Thiên không hề để tâm đến những lời nói vô nghĩa ấy.

Từ trước đến nay, Hoàng Thiên đã làm chuyện gì thì chưa từng hối hận, Phan Hạo với Lương Thiên Vũ ngang ngược tàn bạo đã quen thói, bọn họ có tội thì phải gánh tội thôi, Hoàng Thiên không bao giờ hối hận vì đã cho chúng một bài học.

Hoàng Thiên hỏi Tiêu Đông Mai bằng tông giọng lạnh lùng.

“Nhà họ Phan với nhà họ Lương rất đáng sợ sao? Tiêu Đông Mai, bà bớt nói xàm đi, bây giờ bà có chịu thua không, hay là để tôi phải ra tay bà mới chịu thua?”

Tiêu Đông Mai đã hoàn toàn bị Hoàng Thiên chọc tức rồi, bà ta không nói gì nữa, mà chỉ liếc mắt ra hiệu với Đinh Quang Anh.

Đinh Quang Anh chỉ chờ Tiêu Đông Mai ra lệnh cho ông ta, thấy ánh mắt của Tiêu Đông Mai, ngay lập tức Đinh Quang Anh vung tay lên, ra hiệu cho những tên thuộc hạ đồng loạt xông lên!

Hoàng Thiên không muốn để những thuộc hạ của mình phải liều mạng chiến đấu ở trận này.

Chém chém giết giết như vậy sẽ có nhiều thương vong, Hoàng Thiên không đành lòng phải nhìn thấy kết cục đẫm máu như vậy.

Chính vì vậy, Hoàng Thiên không hề do dự lao đến gần Đinh Quang Anh, đồng thời anh lấy súng lục bên hông ra.

“Mẹ kiếp, mày cho rằng ông đây bị mất một cánh tay thì không thể trừng trị được mày sao?”

Vẻ mặt Đinh Quang Anh vô cùng giận dữ, ông ta hùng hùng hổ hổ xông lên muốn đánh Hoàng Thiên.

Nhưng ông già chết tiệt đó chưa kịp làm gì thì ông ta đã bị Hoàng Thiên chĩa nòng súng vào gáy.

Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Nếu ông chưa muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời tôi đi!”

Nòng súng lạnh lẽo dần dần di chuyển lên thái dương, làm cho trái tim của Đinh Quang Anh nhảy lên nhảy xuống.

Súng đạn không có mắt, chỉ cân Hoàng Thiên trượt tay một cái là ông ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Cho dù ông ta có nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng tốc độ của súng đạn được.

Đỉnh Quang Anh trợn ngược mắt lên măng Hoàng Thiên: “Mày lén mang theo súng lục sao? Đúng là thằng hèn hại”

Không những Hoàng Thiên không giận mà anh còn cười, dùng nòng súng dí sát vào thái dương Đinh Quang Anh hơn, nói: “Ông mang theo nhiều thuộc hạ đến đây, lấy nhiều địch ít thì vẻ vang lắm nhỉ?”

Đinh Quang Anh bị Hoàng Thiên nói đến nghẹn lời, ông ta biết mình đã sơ suất rồi, không hề biết Hoàng Thiên lại giấu súng ở trên người.

Nếu ông ta biết trước thì đã mang theo nhiều thuộc hạ hơn rồi, đến lúc đó tất cả bao vây Hoàng Thiên lại, Hoàng Thiên dù có súng cũng không thể làm gì.

Tình thế bây giờ khiến ông ta trở thành người bị động, lại bị Hoàng Thiên dùng súng chĩa vào đầu, ông ta phải làm sao mới ổn đây?

Đinh Quang Anh càng nghĩ càng phiền muộn, đặc biệt bây giờ ở trước mặt Tiêu Đông Mai, ông ta càng cảm thấy mất mặt hơn, Tiêu Đông Mai thấy vậy chắc chắn sẽ đánh giá thấp ông ta.

Đúng thật là như vậy, bây giờ Tiêu Đông Mai vô cùng điên tiết, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Đinh Quang Anh, bà ta cảm thấy Đinh Quang Anh thật vô dụng!

Tiêu Đông Mai đứng ở cách đó không xa lên tiếng cảnh cáo Đinh Quang Anh: “Ông Quang Anh, nếu như ông không bắt được Hoàng Thiên, thì đừng trách tôi không để yên cho ông đâu!”

Mồ hôi trên trán Đinh Quang Anh không ngừng rơi xuống, ông ta muốn bắt được Hoàng Thiên ngay lập tức mới thì có thể lập công nhận thưởng với Tiêu Đông Mai.

Nhưng bây giờ thực lực không cho phép ông ta làm điều đó, hơn nữa nếu Hoàng Thiên nếu như nổ súng thì ông ta phải làm sao bây giờ?

Đôi mắt Đinh Quang Anh đảo qua đảo lại, ông ta đau đầu nghĩ làm sao mới có thể đối phó với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng biết Đinh Quang Anh là một lão già gian xảo, vì vậy trong lòng anh đã sớm chuẩn bị suy tính kỹ càng để đề phòng ông ta.

Thấy ánh mắt Đinh Quang Anh đảo qua đảo lại, Hoàng Thiên biết lão già này muốn giở trò gì rồi, cho nên anh đá mạnh vào khuỷu chân của Đinh Quang Anh khiến ông ta khuyu xuống.

Một tiếng “bịch” vang lên, Đinh Quang Anh đứng quay lưng về phía Hoàng Thiên nhanh chóng phải quỳ xuống mặt đất.

Hoàng Thiên lại dùng súng chĩa thẳng vào thái dương của Đinh Quang Anh, nhắc nhở ông ta: “Lão già chết tiệt, nếu như ông không ngoan ngoãn nghe lời tôi sẽ bắn nát sọ ông ra đấy!”

“Đừng, đừng mà, Hoàng Thiên, có gì chúng ta cứ từ từ nói chuyện.”

Đỉnh Quang Anh hoảng hốt, ông ta quỳ gối thương lượng với Hoàng Thiên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.