Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 243: Đi Đến Nơi Hẹn Nhặt Xác




Sau khi Đào Quốc Vũ nghe thấy Hoàng Thiên nói ra câu này thì ngay lập tức sợ đến mức le lưỡi một cái.

Lúc nào anh ta cũng luyến tiếc cuộc sống này, bởi vậy mà anh ta cực kỳ sợ chết.

Vừa rồi Hoàng Thiên nói bằng giọng vô cùng chắc chắn khiến cho Đào Quốc Vũ không thể không tin.

Nhìn anh bằng ánh mắt khiếp đảm pha lẫn sợ sệt, trống ngực Đào Quốc Vũ đập thình thịch, anh ta rất sợ việc bản thân phải chết trong tay Hoàng Thiên.

“Anh Thiên, tôi rất hợp tác với anh mà, anh không thể giết tôi như thế được!”

Đào Quốc Vũ nói với Hoàng Thiên bằng giọng hốt hoảng, bày ra dáng vẻ nịnh hót như chó vẫy đuôi mừng chủ về.

Hoàng Thiên chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đào Quốc Vũ.

Là đàn ông mà một chút khí phách cũng không có, người như vậy đúng là làm cho người khác khinh thường.

“Đừng nói nhảm nữa!” Hoàng Thiên hét lên với Đào Quốc Vũ.

Đào Quốc Vũ sợ đến nỗi rụt cổ lại, không dám lằng nhằng với Hoàng Thiên nữa.

“Anh Thiên, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Tiêu Tấn hỏi Hoàng Thiên bằng giọng nghỉ ngờ.

Anh ta có cảm giác chắc là chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, nếu không thì chắc chắn Hoàng Thiên sẽ không giận dữ như vậy.

Hơn nữa Tiêu Tấn còn nhận ra, bây giờ Hoàng Thiên đang cực kỳ lo lắng.

Hoàng Thiên không giấu diếm Tiêu Tấn mà kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe, về chuyện mà Đào Văn Lâm ra tay hãm hại làm cho gương mặt của Lâm Ngọc An bị biến dạng.

Sau khi Tiêu Tấn.nghe Hoàng Thiên kể lại mọi chuyện thì không khỏi hít sâu vào một hơi.

Từ lâu Tiêu Tấn đã biết Lâm Ngọc An có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Một người phụ nữ đẹp như thế mà khuôn mặt lại bị hủy hoại, thật sự thì chuyện này làm cho người ta không thể tiếp nhận nổi!

“Anh Thiên, anh cứ bình tĩnh đã, cũng may là chỉ bị hủy một mảng da nhỏ thôi.

Tôi nghĩ lão già họ Đào đó chắc chắn có thể trị khỏi được.” Tiêu Tấn vội vàng an ủi Hoàng Thiên nhưng anh chỉ cười khổ một cái rồi không nói gì nữa.

Cho dù có thể chữa khỏi hay không thì bây giờ anh cũng chỉ có thể cam chịu mà thôi, huống hồ bây giờ vẫn chưa tìm được Đào Văn Lâm.

Đào Quốc Vũ lo lắng đứng ở đó trong trạng thái đề phòng.

Trông anh ta giống hệt một thằng ngốc vậy, chỉ đứng yên ở đó mà không dám hé răng nói nửa lời vì anh ta sợ Hoàng Thiên sẽ giết mình.

Tiêu Tấn nhìn thoáng qua Đào Quốc Vũ rồi nói với anh ta: “Là cha cậu tác động vào thuốc nên mới khiến cho khuôn mặt của vợ anh Thiên bị hủy hoại đúng không?”

Chuyện này…

Đào Quốc Vũ nghẹn họng, anh ta thấy dáng vẻ hung dữ đó của Tiêu Tấn thì cả người run lên vì sợ hãi.

“Anh Tấn hỏi sao mày còn chưa trả lời đi!”

Tên đầu trọc, thuộc hạ của Tiêu Tấn xông lên đấm vào mặt Đào Quốc Vũ một cái.

Đào Quốc Vũ sợ đến mức mặt mũi tái nhợt cả lại, lại còn bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt nên nỗi sợ hãi trong lòng anh ta càng tăng lên nhiều hơn.

“Đúng thế, là do cha tôi động tay động chân…” Đào Quốc Vũ không dám chối mà nói thật với Tiêu Tấn bằng vẻ khúm núm.

“Cha cậu còn nói gì nữa?” Hoàng Thiên hỏi bằng giọng lạnh lùng.

“Cha tôi còn nói ông ấy không phải là người dễ dây vào như vậy đâu.

Nếu anh dám khiêu khích ông ấy thì ông ấy sẽ khiến cho anh dù có khóc ra nước mắt cũng không thể tìm được ông ấy.” Đào Quốc Vũ vội vàng nói lại với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên giận đến mức không thể kiềm chế được nữa, anh giơ chân đạp một đạp vào bụng Đào Quốc Vũ làm cho anh ta bay xa ba mét rồi đập thẳng người lên vách tường đằng sau.

“AI” Đào Quốc Vũ ôm bụng một cách đau đớn rồi từ từ ngồi xổm xuống mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt anh ta.

Mức độ giận dữ bây giờ của Hoàng Thiên như muốn xé nát Đào Quốc Vũ ra vậy!

Nhưng Đào Văn Lâm còn chưa xuất hiện thì Hoàng Thiên vẫn phải giữ lại mạng của Đào Quốc Vũ làm con tin để ép ông ta xuất hiện.

“Nhìn đồng hồ đi, nếu trong vòng một giờ đồng hồ nữa mà Đào Văn Lâm vẫn chưa tới đây thì giết tên nhãi ranh này ngay lập tức đi!” Hoàng Thiên nói với Tiêu Tấn.

“Vâng!” Tiêu Tấn trả lời thì rút con dao găm trong người ra, hai mắt anh ta sáng rực lên nhìn chằm chằm vào Đào Quốc Vũ đang ôm bụng ngồi trong góc nhà.

Đào Quốc Vũ sợ đến nỗi nằm lăn ra đất, anh ta thừa biết răng Hoàng Thiên nói được làm được.

Đây không phải chuyện đùa đâu!

Nếu trong vòng một giờ đồng hồ nữa mà cha anh ta còn chưa xuất hiện thì chắc chắn Hoàng Thiên sẽ giết anh ta thôi.

“Anh Thiên, anh Thiên, tôi… tôi gọi điện cho cha tôi hỏi một chút được không?” Đào Quốc Vũ nói với Hoàng Thiên bằng giọng run rẩy, anh ta run đến mức không cầm vững cái điện thoại trong tay.

“Gọi đi.” Hoàng Thiên trả lời.

Đào Quốc Vũ bèn gọi điện thoại cho cha mình ngay lập tức.

Lần này anh ta rất mừng vì vừa gọi mà điện thoại đã được kết nối thành công.

“Cha, cha mau đến đây nhanh đi, nếu trong vòng một giờ nữa mà cha không đến là họ sẽ giết con đấy.” Đào Quốc Vũ gào ầm lên qua điện thoại, anh ta khóc đến mức làm cho người nghe cũng thấy đau lòng thay, hẳn là bị dọa đến mức này rồi.

“Con đưa điện thoại cho Hoàng Thiên đi!” Ở đầu dây bên kia, Đào Văn Lâm nói chuyện với Đào Quốc Vũ bằng giọng nói cực kỳ u ám.

Đào Quốc Vũ cũng không biết Đào Văn Lâm muốn làm gì, anh ta nhanh chóng đứng dậy rồi đưa điện thoại qua chỗ của Hoàng Thiên.

“Anh Thiên, cha tôi muốn nói chuyện với anh”

Hoàng Thiên cầm lấy điện thoại di động, anh chỉ nghe thấy giọng nói của Đào Văn Lâm truyền tới từ đầu dây bên kia: Hoàng Thiên, không phải cậu muốn tìm thuốc chữa trị khuôn mặt cho vợ mình sao? Tôi có thể cho cậu! Bây giờ cậu đến thôn Lê Khang Vĩ đi, tôi đang ở nhà máy gạch bỏ hoang ở phía Tây của thôn chờ cậu.

Nhưng cậu nhớ kỹ một điều cho tôi, là nếu con tôi bị rụng dù chỉ một sợi tóc thì đừng mong tôi đưa thuốc cho cậu!”

Nói xong, Đào Văn Lâm cúp điện thoại ngay lập tức.

Đúng là Hoàng Thiên không ngờ rằng đến giờ này rồi mà lão già Đào Văn Lâm này vẫn còn can đảm để ngang ngược như vậy!

Mạng sống của con trai ông ta đang nằm trong tay Hoàng Thiên, dù bây giờ Hoàng Thiên không lấy được thuốc trong tay ông ta thì Lâm Ngọc An cũng không thể chết được.

Nhưng mặc dù như thế thì trong lòng của Hoàng Thiên, khuôn mặt của vợ mình còn quan trọng gấp nghìn lần mạng sống của tên khốn Đào Quốc Vũ này.

Chắc là lão già Đào Văn Lâm này đoán được Hoàng Thiên không dám giết con trai mình nên mới không sợ hãi gì như vậy!

Lão già Đào Văn Lâm đáng chết này còn khó đối phó hơn tên Đào Quốc Vũ kia nhiều!

“Anh Thiên, Đào Văn Lâm nói gì thế?”

Tiêu Tấn hỏi Hoàng Thiên.

“Ông ta hẹn gặp tôi ở một nhà máy gạch bỏ hoang ở phía Tây thôn Lê Khang Vĩ.

Cậu biết thôn Lê Khang Vĩ đó ở đâu không?”

Hoàng Thiên hỏi Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn nghĩ ngợi một lúc nhưng không biết thôn này nằm ở đâu.

“Trong số các cậu có ai biết thôn Lê Khang Vĩ ở đâu không?” Tiêu Tấn hỏi thuộc hạ của mình.

“Anh Tấn, em biết này! Thôn Lê Khang Vĩ nằm ở ngoại ô phía Nam của thành phố chúng ta, cách thành phố Bắc Ninh tâm mười kilomet đó ạ.” Tên thuộc hạ đầu trọc trả lời.

“Anh Thiên, chỗ đó cách đây cũng không xa lắm, em đi cùng anh nhé!” Tiêu Tấn xung phong nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên gật đầu một cái.

Anh đoán nếu Đào Văn Lâm đã có can đảm để hẹn gặp anh ở đó thì chắc chăn ông ta đã chuẩn bị kỹ càng từ trước và đặt sẵn mai phục ở đó cũng nen.

“Được rồi! Lão già này không dám đến thành phố Bắc Ninh nên mới phải hẹn tôi ra ngoại thành đây mà.” Hoàng Thiên gật đầu rồi nói.

“Sức khỏe của Lã Việt đã bình phục rồi, anh có muốn thông báo một câu cho ông ấy không?” Tiêu Tấn hỏi ý kiến của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không biết Lã Việt đã xuất viện nên khi thấy Tiêu Tấn hỏi như vậy, anh suy nghĩ một lúc rồi mới quyết định đưa Lã Việt đi cùng.

Dù sao thì Lã Việt cũng rất có tiếng ở thành phố Bắc Ninh này, nếu có ông ta đi cùng thì nhiều việc cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

“Được rồi, cậu gọi điện thoại cho Lã Việt, bảo ông ta tới đây.”

“Vâng!” Tiêu Tấn trả lời rồi gọi điện thoại cho Lã Việt.

Đào Quốc Vũ đứng ở một bên, niềm hi vọng dấy lên trong lòng anh ta.

Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Hoàng Thiên, Đào Quốc Vũ cười trộm trong lòng vì anh ta tưởng Hoàng Thiên đang gặp khó khăn.

“Mày cười gì? Mày tưởng cha mày đang ở ngoại thành là có thể làm khó được người nhà họ Hoàng bọn tao à?”

Tên đầu trọc có tính cách cực kỳ hung bạo, anh ta nắm cổ áo của Đào Quốc Vũ rồi quát lên.

Đào Quốc Vũ bị dọa đến mức xếch một bên miệng, anh ta không dám cười nữa mà chỉ còn biết nói bằng giọng khẩn trương: “Không không không, tôi, tôi không cười.”

“Mày tưởng mắt bố mày mù à?” Tên đầu trọc nhìn Đào Quốc Vũ rồi liên tục nói như nã đại bác vào mặt anh ta.

Đào Quốc Vũ thực sự buồn bực đến mức muốn chết luôn đi cho rồi.

Hôm nay là ngày lễ bị đánh hay sao à?

Nhưng anh ta không dám nói gì, cũng không dám cười nữa mà chỉ thật thà đứng nguyên ở chỗ đó.

Hoàng Thiên không có tâm trạng quan tâm đến Đào Quốc Vũ.

Bây giờ anh chỉ muốn đến thôn Lê Khang Vĩ gặp Đào Văn Lâm càng nhanh càng tốt!

Anh đoán chắc Đào Văn Lâm sẽ không cho mình leo cây đâu, vì dù sao thì con trai của ông ta cũng đang là con tin trong tay anh, ông ta không thể nào không cứu con mình được.

Nghĩ như vậy nên trong lòng Hoàng Thiên yên tâm hơn được một chút.

Mười mấy phút sau, Lã Việt vội vàng chạy tới.

Sau lưng Lã Việt còn có mấy tên thuộc hạ, tất cả những người đó đều là thuộc hạ trụ cột, là cánh tay đắc lực của ông ta.

“Anh Thiên! Tiêu Tấn đã nói hết mọi chuyện với tôi rồi, anh không cần lo lắng, bây giờ tôi đi cùng anh.” Lã Việt nhìn Hoàng Thiên bằng vẻ mặt kích động rồi nói bằng giọng cực kỳ tự tin.

Hoàng Thiên không nói gì, bây giờ trên mặt anh gần như không có biểu hiện gì cả nhưng khắp người anh đều tỏa ra mùi chết chóc.

Lã Việt hiểu rõ rằng lần này Hoàng Thiên tức giận thật rồi, cái tên Đào Văn Lâm đó lại có gan bày trò hãm hại vợ anh, đúng là muốn tìm chỗ chết mà!

Người ngựa đều đông đủ rồi nên Hoàng Thiên chỉ chỉ vào Đào Quốc Võ rồi nói với đám Lã Việt: “Dẫn theo thằng nhãi này, đi thôi.”

“Vâng!”

Lã Việt trả lời rồi cho thuộc hạ vác Đào Quốc Vũ lên rồi theo Hoàng Thiên rời đi.

Hoàng Thiên lên xe, anh để gã thuộc hạ đầu trọc lái xe đi phía trước, còn tất cả những người còn lại đều đi phía sau xe tên đầu trọc.

Vì tên đầu trọc biết đường đến thôn Lê Khang Vĩ nên anh ta là người lái xe dẫn đầu đoàn.

Anh ta lao vút đi với tốc độ cực kỳ nhanh, chạy thẳng ra bên ngoài khu vực thành thị.

Sáu bảy chiếc xe rời khỏi khu vực thành phố Bắc Ninh, chỉ mất mười phút đồng hồ để đến thôn Lê Khang Vĩ.

Sau khi đến nơi, đúng như lời Đào Văn Lâm nói, quả thực ở đây có một nhà máy gạch bỏ hoang gần làng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.