Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 235: Thứ Mặt Dày




“Không đi được sao? Cậu chủ tôi muốn đi, mấy người cản được sao?”

Lúc này Vũ Thanh mới lên tiếng, hừ một tiếng lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý tới những người mặc đồ đen này.

“Ồ, giọng điệu cũng lớn phết đấy, ngươi chính là tên Vũ Thanh kia đúng không?”

Tên đại ca già nua kia lên tiếng, nhìn Vũ Thanh với vẻ mặt khinh miệt, sau đó ông ta bước đến.

Vũ Thanh cười chế nhạo khi thấy tên đại ca ngạo mạn như vậy.

Đúng là trên đời cái gì cũng có thể xảy ra, lão già này thật sự không muốn sống nữa rồi?

“Ông là ai?”

Vũ Thanh nhìn tên đại ca, rồi thản nhiên hỏi.

Trong lòng tên đại ca già kia rất khó chịu, với thân phận và thực lực của ông ta, chưa từng có ai dám xem thường ông ta như Vũ Thanh cả.

“Các ngươi đứng cho vững mà nghe đây, tôi đây là thủ lĩnh của băng Hắc Phong, Đinh Quang Anh, ngoài đời bạn bè hay gọi tôi là chú Anh.

Đinh Quang Anh lắc đầu lắc đầu tự giới thiệu, tỏ vẻ khá tự hào.

Vũ Thanh không khỏi cảm thấy kích động khi nghe điều này.

Vũ Thanh sớm đã được nghe nhiều thông tin về băng Hắc Phong này rồi.

Đây là một tổ chức khét tiếng ở Kyoto, và tên Đinh Quang Anh này đã nổi tiếng nhiều năm, với rất nhiều tên đàn em tay sai, còn hành động rất bí mật.

Nhiều người không muốn chọc tức lão già này, bởi vì chỉ cân chọc giận lão, nghĩa là bọn họ đang gặp rắc rối lớn, cả đời không được yên ổn.

Hoàng Thiên đứng một bên nghe rất rõ, thì trong lòng anh cảm thấy hơi chấn động.

Xem ra hôm nay thật sự có chút phiền phức rồi, băng Hắc Phong này thật sự không thể chọc vào được, đặc biệt là tên Đinh Quang Anh này, là một tên thực sự rất khó nhăn, lão già này hận rất dai, hơn nữa không từ thủ đoạn để đoạt lấy, dưới trướng ông ta còn có vô số tên đàn em liều mạng vì lão.

“Bây giờ biết sợ chưa hả? Hừ, tối hôm qua mấy người còn rất hung hăng lắm mà?”

Lương Ngọc Lan đang nhìn từ phía sau tỏ vẻ rất đắc ý, lúc đó hỏi Hoàng Thiên và Vũ Thanh với vẻ mỉa mai.

“Sợ? Ha ha, con nhỏ kia, ngươi không hiểu Vũ Thanh ta chút nào cả.

Vũ Thanh vừa ha ha một tràng, rồi sau đó bước đến chỗ Đinh Quang Anh.

Lúc này Đỉnh Quang Anh mới phát hiện ra, trong tay Vũ Thanh cầm một khẩu súng, nhưng ông ta không lấy gì bận tâm cả, nếu trong tay Vũ Thanh chỉ có một khẩu súng, thì trong khẩu súng đó chứa được mấy viên đạn đâu chứ? Mình dẫn theo nhiều người như vậy, lại có thể sợ hãi trước một khẩu súng sao?

“Được đấy, xứng đáng là Vũ Thanh vang danh khắp Kyoto đấy, dũng khí cũng khá khen đấy.

Đinh Quang Anh nở một nụ cười nham hiểm, rồi còn vỗ tay.

Tất nhiên rồi, ông ta vốn dĩ không phải đang võ tay khen ngợi Vũ Thanh gì cả, mà chỉ là gửi tín hiệu cho cấp dưới của mình.

Trong phút chốc, mười mấy tên mặc đồ đen xông lên, hai tên trong số đó đã gạt người ra sau lưng Hoàng Thiên và Vũ Thanh, chuẩn bị đánh lén Vũ Thanh.

Với kỹ năng của mình, đương nhiên Vũ Thanh đã phát hiện ra động thái của hai tên đồ đen này từ sớm rồi, lúc này anh còn không thèm quay đầu lại, rồi liên tiếp tung ra hai cước tuyệt đẹp vào hai tên kia!

Bụp bụp!

sẠI”

“Ay dat”

Hai tên mặc đồ đen bị đá ngồi lăn trên đất, một hồi lâu sau cũng không thể đứng dậy được, sắc mặt có chút đau đớn.

“Xông lên hết một lượt cho tal”

Đinh Quang Anh nghiêm nghị hét lên, nụ cười trên mặt ông ta biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy tức giận.

Khoảng mười mấy tên mặc đồ đen vừa định làm gì đó, thì Phan Hạo hét lên: “Chờ đất”

Ngay sau đó, Phan Hạo sải bước đi tới, phía sau anh ta còn có Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan.

Lúc này sắc mặt của Phan Hạo tái nhợt đi tràn đầy sự tức giận.

Sau khi anh ta bước đến, đầu tiên là nhìn Hoàng Thiên, rồi nghiến răng, giống như sắp ăn thịt Hoàng Thiên vậy.

Đinh Quang Anh có chút kinh ngạc, hỏi Phan Hạo: “Cậu Hạo, cậu có gì cần nhắc nhỡ sao?”

Vốn dĩ Đinh Quang Anh khách sáo với Phan Hạo như vậy là vì Phan Hạo là người bảo trợ cho ông ta, để đối phó Hoàng Thiên, Phan Hạo đã chỉ ra 3 tỷ, thuê người của băng Hắc Phong để trả thù Hoàng Thiên trút giận cho anh ta.

Nghe thấy Đinh Quang Anh hỏi như vậy, Phan Hạo nghiến răng nở nụ cười sắc lạnh nói với Đinh Quang Anh: “Chú Anh, để tôi nói vài lời với tên Hoàng Thiên này trước đã.

“Haha, được thôi, được thôi, đợi cậu nói xong rồi, thì tôi sẽ lại xử lý cậu ta.

Đinh Quang Anh cười lớn, rồi ra hiệu cho người của mình đừng làm gì cả.

Phan Hạo đã nói rõ với Đinh Quang Anh rằng anh ta muốn khiến cho Hoàng Thiên phải tàn phế, đánh phế cả hai chân của Hoàng Thiên, khiến anh phải ngồi xe lăn cả đời.

Nhưng trước đó, Phan Hạo còn muốn hạ bệ Hoàng Thiên, anh ta muốn nhìn thấy Hoàng Thiên phải quỳ dưới chân mình để cầu xin, hơn nữa anh ta còn muốn quay phim lại, rồi đăng lên cho người khác xeml Phan Hạo cho rằng chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch nỗi nhục mà anh ta phải chịu đựng đêm qua, đó mới thực sự là báo thù trút giận!

“Hoàng Thiên, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, lập tức quỳ dưới chân tôi, liếm sạch giày cho tôi! Còn nữa, gọi tôi mười tiếng ông nội, và thừa nhận lỗi lâm của mình! Nếu làm vậy, thì tôi có thể tha cho anh một mạng, chỉ phế đi hai chân của anh thôi, thế nào? “

Phan Hạo rất ngạo mạn, khoa tay múa chân nói trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên chỉ cảm thấy thật buồn cười, trong lòng nghĩ tên cặn bã này không phải điên rồi chứ?

“Phan Hạo, tên nhóc nhà cậu đủ rồi đấy, so với cậu, thì Hoàng Thiên tôi vẫn là nhân từ hơn.

Hoàng Thiên nhếch miệng nói với Phan Hạo.

Thấy Hoàng Thiên đến nước này mà còn có thể cười được, Phan Hạo thực sự rất tức giận.

“Được được, anh còn dám cười khinh tôi đúng không? Hoàng Thiên, anh tưởng tôi không dám giết anh chứ gì?”

Phan Hạo hung hăng trừng mắt nhìn, rồi la lớn lên.

“Những lời anh nói đây, tôi sẽ làm y như vậy trên người anh.

Nói xong, Hoàng Thiên không thèm để ý đến Phan Hạo nữa, mà chỉ nhìn về phía Lương Thiên Vũ nói: “Thiên Vũ, cậu định xử lý tôi thế nào đây?”

Lương Thiên Vũ biết mình và Hoàng Thiên đối lập nhau rất nhiều, nếu không khiến Hoàng Thiên không thể trở mình được, thì sau này anh ta sẽ khó mà sống qua ngày.

Vậy nên anh ta không giả vờ nữa, hoàn toàn lộ rõ bản chất thật của mình.

“Hì hì, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng kiêu ngạo nữa được không? Chỉ dựa vào cậu và Vũ Thanh thì có thể đối phó với nhiều người như vậy của băng Hắc Phong sao chứ? Cậu có thể đối phó với chú Anh sao chứ?”

Lương Thiên Vũ hỏi Hoàng Thiên với vẻ giễu cợt.

“Tôi muốn thử.

“Thử? Hahaha, chỉ dựa vào cây súng tàn trong tay Vũ Thanh thôi sao? Dù anh ta có bắn chuẩn đến đâu thì có thể giết được mấy người chứ?”

Lương Thiên Vũ cười rộ lên, có băng Hắc Phong chống lưng, nên bây giờ anh ta chẳng xem Hoàng Thiên và Vũ Thanh ra gì cả.

“Tôi chỉ muốn biết, cậu sẽ xử lý tôi sao đây? Cũng muốn đánh gãy hai chân của tôi giống như tên Phan Hạo kia sao?”

Sắc mặt Hoàng Thiên trở nên lạnh lùng, anh hỏi lại Lương Thiên Vũ.

Hai mắt Lương Thiên Vũ trừng lên, quát Hoàng Thiên: “Đúng vậy! Tôi cũng như cậu Hạo, muốn đánh phế tên chết tiệt nhà cậu, khiến cậu phải ngồi trên xe lăn suốt nửa đời còn lại, hahal”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.

Hoàng Thiên cười nhạt một cái, nói xong lời này, anh đột nhiên bắt lấy Phan Hạo đang đứng trước mặt, rồi dùng đầu gối đánh vào bụng của anh ta!

Bụp một tiếng, Phan Hạo đột nhiên hét lên thảm thiết, gập người ngồi xổm trên đất.

“Chà! Còn dám ngạo mạn? Lên cho tôi, đánh gãy chân anh ta cho tôi!”

Lương Thiên Vũ vô cùng tức giận hét lên, ra hiệu cho đám người của băng Hắc Phong xông lên.

Mười mấy tên mặc đồ đen lao về phía Hoàng Thiên, trong tay mỗi tên đều cầm một cây gậy ngắn, đặc biệt để đánh nát chân của Hoàng Thiên!

Nãy giờ Vũ Thanh đã nhịn đủ rồi, nhưng lúc này anh không kìm được nữa, liền bóp cò!

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!

Sáu phát súng được băn ra, ngay lập tức, sáu tên đàn ông mặc đồ đen bị bắn vào chân, rồi tất cả đều gục xuống đất.

“Tên chết tiệt nhà ngươi dám bắn? Ngươi chết chắc rồi!”

Đỉnh Quang Anh vô cùng tức giận, lão ta hung dữ đến mức nhảy tới trước mặt Vũ Thanh, rồi bất ngờ dùng chân đá một cái thật mạnh vào khẩu súng của anh ta.

Lúc đó Vũ Thanh đang nhìn về phía Hoàng Thiên, nên anh ta đã mất cảnh giác bị Đinh Quang Anh đá vào cổ tay phải.

Khẩu súng trên tay anh ta cũng rớt xuống, văng xa vài mét.

Khẩu súng đã hết đạn, nên không cần để ý nữa, chỉ là cú đá lúc nấy suýt chút nữa đã đá văng cổ tay của Vũ Thanh rồi, khiến cổ tay anh ta sưng tấy cả lên.

Vũ Thanh nghiến răng, tự nghĩ rằng Đinh Quang Anh này quả là danh bất hư truyền, thực lực quả rất lợi hại.

Nhưng điều này cũng khiến Vũ Thanh hứng chí lên, anh ta bay đến đấu với Đinh Quang Anh.

Những tên mặc đồ đen còn lại đã bao vây Hoàng Thiên, xông vào đánh nhau với Hoàng Thiên một trận tơi bời.

Một mình Hoàng Thiên đối phó với bảy tám tên đồ đen, anh cảm thấy rất căng thẳng.

Dù thực lực của Hoàng Thiên khá mạnh, nhưng dù sao anh cũng tay không, đối phó với bảy tám tên cầm gậy ngắn cũng rất khó.

Sau khi đánh gục ba tên đồ đen xuống, Hoàng Thiên không thèm để ý nên bị một tên cầm gậy đánh vào sau lưng, lúc đó đau đến nổi phải nghiến răng chịu đựng.

Hoàng Thiên chưa kịp suy nghĩ, vừa quay đầu lại liền tóm lấy tên mặc đồ đen kia, rồi đoạt lấy cây gậy trong tay hẳn.

Bộp!

Hoàng Thiên hung hăng cầm lấy cây gậy ngắn, nện vào đầu tên đồ đen!

“AI”

Tên mặc đồ đen thật xui xẻo, bị đánh đến chảy máu đầu, loạng choạng rồi ngã xuống đất.

Lúc này ánh mắt Hoàng Thiên đỏ lên, rồi xông lên xử lý bốn tên đồ đen còn lại.

Thấy mọi chuyện không suôn sẻ như mong đợi, Lương Ngọc Lan đang đứng quan sát cảm thấy hoảng loạn, cô ta thấy Hoàng Thiên càng đánh càng hăng, thì trong lòng có dự cảm không hay.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.