Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 226: Mượn Đao Giết Người




Lương Thiên Vũ lúc này lại giới thiệu cho Hoàng Thiên thêm vài người bạn nữa, Hoàng Thiên đối những người này cũng chẳng hề có ấn tượng nào cả, cho nên cũng chỉ tùy tiện ứng phó cho có mà thôi.

“Em gái, em ở đây cùng anh Hoàng Thiên nói chuyện một lúc, anh đi một chút rồi trở lại.

Lương Thiên Vũ nói với Lương Ngọc Lan.

Nhìn vào dáng vẻ của Lương Ngọc Lan có thể thấy có vẻ cô rất có hứng thú với Hoàng Thiên, lúc này cô liền quay ra với Lương Thiên Vũ gật gật đầu nói: “Hi hi, em biết rồi ạ, em nhất định sẽ cùng anh Hoàng Thiên nói chuyện vui vẻ.

Thiên Vũ cười cười rồi xoay người rời khỏi phòng tiệc.

Hoàng Thiên thấy vậy liền chau mày, Lương Thiên Vũ này rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy, anh ta lôi lôi kéo kéo bằng được anh tới tham gia bữa tiệc tối này, vừa tới được một lúc liền phủi mông rời đi? Còn đem em gái anh ta đẩy tới chỗ anh, anh ta rốt cuộc là muốn làm cái gì?

“Anh Hoàng Thiên, anh trai em lát nữa sẽ trở lại ngay, em với anh cùng nhau uống rượu đi”

Lương Ngọc Lan vừa cười vừa nói chuyện với Hoàng Thiên, sau đó vẫy tay với người bồi bàn ở bên cạnh, ý bảo anh ta đi rót rượu.

Rất nhanh, người bồi bàn đã bưng rượu tới, Lương Ngọc Lan tự mình giúp Hoàng Thiên rót đầy ly rượu, sau đó đưa nó cho Hoàng Thiên.

Nhìn Lương Ngọc Lan với dáng vẻ dụ dỗ như vậy, Hoàng Thiên trong lòng thực sự không biết phải nói gì.

Xem tình hình này, Lương Ngọc Lan là đang muốn quyến rũ anh, nhưng làm như vậy không phải là tốn công vô ích hay sao?

Dù sao Hoàng Thiên anh cũng là một người đã có vợ rồi đó, hơn nữa anh cũng vô cùng yêu vợ của mình là Lâm Ngọc An, như vậy làm sao có thể bị Lương Ngọc Lan câu dẫn được chứ?

Trong lòng đã có suy nghĩ này, cho nên Hoàng Thiên ngoài mặt cũng không biết lộ bất cứ biểu cảm gì.

Anh cũng muốn xem xem rốt cuộc Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan có mưu đồ gì.

Vũ Thanh chỉ uống một chút rượu nên vẫn còn vô cùng tỉnh táo, với kinh nghiệm của anh ta, tất nhiên là đã sớm đã nhìn ra Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan có âm mưu từ trước.

Nhưng cũng vào đúng lúc này, ở trong một góc tối khác đang có một đôi mắt nhìn chằm chặp vào bên trong căn phòng, là Lương Thiên Vũ đang dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.

Ngồi bên cạnh Lương Thiên Vũ còn có một người đàn ông trung niên, vị trí mà hai người bọn họ ngồi là một nơi tối tăm mà ánh đèn không thể chiếu tới.

Người đàn ông trung niên kia không ai khác chính là em trai của Tiêu Đông Mai, ông ta tên Tiêu Tử Phong.

Lúc này trên mặt Tiêu Tử Phong vẫn còn có vết thương, cứ từng người từng người một đi qua hút thuốc, ông ta sắp bị làm cho tức chết rồi Một đôi mắt tàn ác đang nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, Tiêu Tử Phong thực sự hận không thể lập tức đem Hoàng Thiên đánh cho tàn phế.

“Thiên Vũ à, rất cảm ơn cháu, đêm nay nếu như mọi chuyện có thể thuận lợi thành công, chú nhất định sẽ tạ ơn cháu thật tử tế”

Tiêu Tử Phong hạ giọng nói với Lương Thiên Vũ.

Lương Thiên Vũ nghe xong nở nụ cười xấu xa, nói với Tiên Phong: “Chú Tử Phong, chú cứ yên tâm đi, chúng ta đều đã là bạn bè quen biết nhiều năm, chú không cần phải khách khí với cháu như vậy.

“Tên Hoàng Thiên này thật là không biết trời cao đất rộng là gì, còn cho rằng chỉ cần về tới nhà họ Hoàng là sẽ không có ai dám động đến anh ta nữa à? Hừ, dám đánh Tiêu Tử Phong chú, chú sẽ khiến cho nó trở thành một đứa tàn phết”

Tiêu Tử Phong đầy một bụng oán khí hừ lạnh nói.

“Yên tâm đi chú Tử Phong, việc của chú, cháu chắc chắn sẽ giúp đỡ tận tình.

Ha ha, hiện tại em gái cháu chính là bạn gái của cậu chủ Hạo, cháu cũng đã hẹn cậu chủ Hạo tới bữa tiệc hôm nay rồi, nếu anh ta mà nhìn Hoàng Thiên đang bám lấy em gái cháu, anh ta còn không lao tới giết Hoàng Thiên hay sao?”

Lương Thiên Vũ đắc ý nói, anh ta cảm thấy cái chiêu mượn đao giết người này, bản thân anh ta đã làm vô cùng tốt.

Ở Hà Nội này, các cậu chủ con nhà quyền quý phải nói rằng có rất nhiều, Lương Thiên Vũ cũng là một trong số đó.

Ngoại trừ nhà họ Hoàng ra, thì nhà họ Phan cũng được xem như là dòng họ có thực lực nhất đất Hà Nội này rồi, mà vị cậu chủ Hạo Trong miệng của Lương Thiên Vũ không ai khác chính là đứa con trai duy nhất của nhà họ Phan, Phan Hạo.

Tiêu Tử Phong bị Hoàng Thiên Hoàng Thiên làm thành ra dáng vẻ như ngày hôm nay, trong bụng ngấm ngầm toàn là lửa giận, cho nên ông ta mới tìm tới Lương Thiên Vũ, muốn mượn sức của Lương Thiên Vũ giúp ông ta trừng trị Hoàng Thiên.

Tên Lương Thiên Vũ này cũng là một kẻ xấu xa khốn nạn, anh ta và Hoàng Thiên dù sao cũng là bạn từ nhỏ của nhau, nhưng bây giờ đến khi cả hai trưởng thành rồi, Lương Thiên Vũ đối với Hoàng Thiên dù là một chút tình nghĩa cũng không còn, thậm chí, Lương Thiên Vũ còn cảm thấy Hoàng Thiên rất chướng mắt nữa.

Có Hoàng Thiên ở trên đất Hà Nội này, Lương Thiên Vũ căn bản là không được coi là cái gì, tên nhóc này làm vậy cũng là do xuất phát từ lòng ghen tị, hơn nữa lại thêm Tiêu Tử Phong hứa hẹn sẽ tặng cho Lương Thiên Vũ một món đồ cổ có giá trị cao, cho nên Lương Thiên Vũ mới đồng ý, quyết định ra tay với Hoàng Thiên.

Lương Ngọc Lan cũng đã bị Lương Thiên Vũ thuyết phục từ sớm rồi, mục đích đêm nay của cô ta chính là muốn quyến rũ Hoàng Thiên, vì cô ta cảm thấy sẽ không có bất kì người đàn ông nào có thể không động lòng trước cô ta.

Tiêu Tử Phong nghe được Lương Thiên Vũ nói như vậy, ông ta cũng cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Nhưng ông ta vẫn có chút lo lắng, bởi vì ông ta đã nhìn thấy, hôm nay Vũ Thanh và Hoàng Thiên đã cùng nhau đến đây.

“Lương Thiên Vũ à, Phan Hạo quả thực rất lợi hại, việc trừng trị tên Hoàng Thiên kia chắc sẽ không thành vấn đề.

Nhưng còn tên Vũ Thanh đi bên cạnh Hoàng Thiên, Phan Hạo có thể xử lý được cả tên Vũ Thanh đó không?”

Tiêu Tử Phong thực sự cảm thấy lo lắng rất mà hỏi Lương Thiên Vũ.

Lương Thiên Vũ nghe xong thì phá lên cười, nói với Tiêu Tử Phong: “Chú Tử Phong, không phải chú từng nói với cháu rồi à, rằng tên Vũ Thanh kia cũng đã đắc tội với chú, anh ta bây giờ cũng ở đây không phải là rất tốt hay sao? Hãy để cho vị em rể tương lai kia của cháu đem cả anh ta và Hoàng Thiên đi trừng trị một thể luôn đi!”

“Tốt thì có tốt đó, nhưng mà tên Vũ Thanh kia rất khó đối phó, chú chỉ sợ Phan Hạo không làm gì được Vũ Thanh…”

Tiêu Tử Phong rất lúng túng nói.

Lương Thiên Vũ nghe xong lại cười ha hả một trận đắc ý, hướng Tiêu Tử Phong nói: “Chú cứ yên tâm đi, Phan Hạo có năng lực như thế nào… cháu là người hiểu rất rõ!”

“Vậy thì được rồi, hy vọng đừng xảy ra sự cố gì, chú muốn tên Hoàng Thiên đó từ nay về sau chỉ có thể ngồi trên xe lăn! Còn muốn nó phải quỳ gối trước mặt chú xin tha tội nữa!”

Tiêu Tử Phong nghiến răng nghiến lợi oán hận nói.

Lương Thiên Vũ nghe xong chỉ mỉm cười, tuy rằng anh ta không nói thêm điều gì, nhưng trong lòng thì lại vô cùng đắc ý.

Hoàng Thiên nếu như bị tàn phế, hơn nữa… lại còn quỳ gối trước mặt Tiêu Tử Phong nhận lỗi, vậy thì những ngày tháng sau này của Hoàng Thiên ở Hà Nội còn có thể ngẩng cao mặt mà sống tiếp được nữa hay sao?

Cho đến khi ấy, Phan Hạp chính là cậu chủ lớn nhất ở cái thành phố Hà Nội này rồi, mà Lương Thiên Vũ, sẽ là người đứng thứ hai.

Nghĩ đến đây, Lương Thiên Vũ trong lòng vô cùng đắc ý, cùng Tiêu Tử Phong trốn ở một góc nhìn chằm chằm Hoàng Thiên ở trong bữa tiệc.

Lúc này Lương Ngọc Lan đang quyến rũ Hoàng Thiên, cô ta thực sự cảm thấy rất buồn bực, bản thân xinh đẹp như vậy, tại sao cô ta dù có làm cách nào cũng không thể quyến rũ được Hoàng Thiên chứ?

Nhìn sắc mặt của Hoàng Thiên giờ phút này đây, giống như không hề bị cô làm cho lay động một chút nào vậy, điều này thật đúng là vô cùng kỳ lạ.

Trong lòng Lương Ngọc Lan cảm thấy rất buồn bực, lần đầu tiên trong đời cô gặp một người đàn ông không thèm để ý đến cô ta, cô †a vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.

Nhưng chính vì điều này đã làm khơi lại dã tâm muốn chinh phục của Lương Ngọc Lan, vậy nên cô ta quyết tâm phải quyến rũ Hoàng Thiên cho bằng được.

“Anh Hoàng Thiên, mau mau lại đây nào, chúng ta cùng nhau uống một chén.

Lương Ngọc Lan vừa nói với Hoàng Thiên vừa dựa sát vào người anh, làm ra dáng vẻ như đã bị men say vây lấy.

Một luồng hương thơm bay vào mũi của Hoàng Thiên, khỏi phải nói, Lương Ngọc Lan lúc này thật sự là vô cùng quyến rũ.

Hoàng Thiên cũng là một người đàn ông bình thường, đương nhiên cũng sẽ có lúc động lòng, nhưng cuối cùng thì anh cũng có thể kiềm chế chúng lại được.

Chuyện như vậy xảy ra tất có điều bất thường, Lương Ngọc Lan lại chủ động đưa đến tận cửa như vậy, Hoàng Thiên cảm giác được cô ta nhất định là có ý đồ gì đó.

“Còn uống nữa cô sẽ say đó.

Hoàng Thiên thản nhiên cười, nhẹ nhàng đẩy Lương Ngọc Lan ra.

Lương Ngọc Lan lại giống như yêu tinh bám người, lại tựa sát hơn vào Hoàng Thiên, dáng vẻ đã say nói: “Em chưa có say đâu, anh Hoàng Thiên, nếu như anh cảm thấy uống như vậy không có hứng thú, vậy chỉ bằng uống với em một ly rượu giao bôi, thế nào?”

Uống rượu giao bôi?

Uống cái đầu nhà cô ấy, uống gì mà uống!

Hoàng Thiên thực sự cảm thấy không thể chịu nổi người phụ nữ này nữa, uống rượu giao bôi là việc có thể uống bừa bãi hay sao? Phải có quan hệ như thế nào mới có thể cùng nhau uống rượu giao bôi chứ?

“Cô say rồi, qua bên kia ngồi nghỉ một lúc đi”

Hoàng Thiên chỉ chỉ vào một chỗ ngồi ở cách đó không xa, nói với Lương Ngọc Lan.

Thật ra Lương Ngọc Lan không hề say, cô ta chỉ là ở trước mặt Hoàng Thiên giả vờ say rượu mà thôi.

Thấy Hoàng Thiên sống chết cũng không biết điều đó, Lương Ngọc Lan cũng có chút mất kiên nhẫn.

Anh trai Lương Thiên Vũ của cô đã sớm giao nhiệm vụ cho cô rồi, đó là đêm nay nhất định phải quyến rũ được tên Hoàng Thiên này, sau đó làm cho Phan Hạo khi đến đây sẽ tận mắt chứng kiến Hoàng Thiên thân mật với cô ta.

Đang lúc Lương Ngọc Lan tính toán phải làm sao để có thể quyến rũ được Hoàng Thiên đúng lúc Phan Hạo tới thì đột nhiên có một tiếng hét chói tai vang lên từ trong đám người tham gia bữa tiệc.

“Oa! Là cậu chủ Hạo đến!”

“Đúng vậy nha, Phan Hạo cũng đã đến đây rồi, đêm nay thật sự là rất vinh hạnh khi có thể gặp được anh ấy!”

“Cậu Lương Thiên Vũ thật đúng là có mặt mũi, vậy mà cũng có thể mời được cậu chủ Hạo đến đây.

“Anh thì biết cái gì chứ, em gái của cậu Lương Thiên Vũ chính là bạn gái của cậu chủ Hạo đấy, anh thử nói xem, cậu Lương Thiên Vũ có thể mời cậu chủ Hạo tới đây được hay không hả?”

Mọi người cũng sôi nổi tám chuyện hẳn lên.

Nhìn phong thái nhẹ nhàng đang tiến vào bên trong của Phan Hạo, tất cả mọi người đều cảm thấy kích động.

Cũng khó trách bọn họ họ lại có biểu hiện như vậy, mấy năm nay Hoàng Thiên không ở Hà Nội, Phan Hạo chính là người nổi bật nhất, có thể nói là người nổi bật nhất ở thành phố Hà Nội này.

Những người có thể cùng Phan Hạo kết giao, chỉ sợ không phải chỉ là ăn uống chơi bời, mà đều sẽ có thứ để khoe khoang với mấy người trong vòng bạn bè của mình.

Phan Hạo cũng đã sớm quen với việc được mọi người tung hô như thế này rồi, cho nên anh ta ngoài mặt luôn mang theo ý cười, vừa tiến vào liền lập tức lướt tìm bóng dáng của Lương Ngọc Lan.

Lương Ngọc Lan dáng người rất quyến rũ, lại vô cùng xinh đẹp, gia cảnh thì tốt, Phan Hạo vô cùng vừa ý với Lương Ngọc Lan.

Lương Ngọc Lan vừa thấy Phan Hạo đã đến đây thì lấp tức dính sát lên người Hoàng Thiên, nhìn vào sẽ thấy cô ta và Hoàng Thiên vô cùng thân mật.

Hoàng Thiên cũng nghe rõ những lời bàn luận của đám người khi nấy, khi ấy mới biết thì ra Lương Ngọc Lan lại là bạn gái của Phan Hạo.

Đối với người tên Phan Hạo này, Hoàng Thiên đúng là có chút ấn tượng, chỉ là Hoàng Thiên không ngờ rằng Lương Ngọc Lan rõ ràng đã biết chuyện Phan Hạo đã đến đây rồi mà vẫn một mực dính lấy anh không rời!

Ngay lập tức, Hoàng Thiên đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện, Lương Ngọc Lan đang cố ý làm như vậy.

Lúc này Phan Hạo cũng đã nhìn thấy Lương Ngọc Lan, khi anh ta nhìn Hoàng Thiên với Lương Ngọc Lan đang dán sát người lại cùng nhau, sắc mặt anh ta lập tức lạnh đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.