Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 220: Quay Về Hà Nội




Lâm Ngọc An tâm trạng thoải mái, nếu vua của những loài thuốc Đào Văn Lâm không đủ sức, mặt cô sẽ để lại sẹo, vậy sau này cô phải sống sao?

Nhưng Hoàng Thiên hứa sẽ đưa cho Đào Văn Lâm bảy tỉ, đây là điều mà Lâm Ngọc An không bao giờ ngờ tới.

Trước mặt hai cha con nhà họ Mục, Lâm Ngọc An không thể hỏi được, nên khi lên xe cô mới hỏi Hoàng Thiên Đào: “Hoàng Thiên, không phải anh chỉ có một tỉ tư thôi sao?

Anh cho người ta bảy tỉ làm gì?”

Hoàng Thiên giật mình, nhưng lập tức bật cười.

Anh ta không muốn giấu giếm Lâm Ngọc An nên nói: “Tỉ tư, bảy tỉ cũng chẳng là gì với chồng em.”

“Hả? Bảy tỉ, không nhiều lắm sao?”

Lâm Ngọc An sửng sốt, bảy tỉ không là gì, rốt cuộc Hoàng Thiên có bao nhiêu tiền?

Hoàng Thiên cũng không giải thích quá nhiều, chỉ muốn lập tức đi tìm Tiểu Đông Mạt, không thể để cô ta tung hoành nữa.

Sau khi đưa Lâm Ngọc An về nhà, Hoàng Thiên lái xe ra khỏi nhà một mình.

Lúc này, anh nghĩ đến Vũ Đăng và cả Lã Việt.

Đối với Vũ Đăng, tìm Tiêu Đông Mai chắc là nằm chắc rồi, dù sao thì năng lực của Vũ Đăng quá mạnh.

Hơn nữa, nếu Tiêu Đông Mai vẫn còn ở thành phố Bắc Ninh, chỉ cần Lã Việt ra tay, Tiêu Đông Mai sẽ có thể được tìm thấy.

Nghĩ đến điều này, Hoàng Thiên định gọi Vũ Đăng và Lã Việt, mời họ ra ngoài gặp mặt.

Chỉ là tuần vừa rồi tôi không liên lạc với Lã Việt, không biết vết thương của Lã Việt đã lành hay chưa, đã xuất viện chưa.

Chưa kịp gọi điện thì điện thoại di động của Hoàng Thiên đã đổ chuông.

Nhìn thấy số điện thoại, Hoàng Thiên rất kinh ngạc.

Thực ra là một cuộc gọi từ quản gia Trần.

“Alo, quản gia Trần.”

“Cậu chủ, hiện tại cậu đang ở đâu?”

Giọng nói lo lắng của quản gia Trần qua điện thoại.

“Tôi ở thành phố Bắc Ninh.”

“Cậu chủ, cậu đã gặp bà chủ chưa?”

Quản gia Trần hỏi.

Hoàng Thiên hết sức kinh ngạc, không ngờ tin tức của Quản gia Trần lại nhanh vậy, sao ông ấy lại biết sớm như vậy?

“He he, tôi thấy rồi, bà ta ở thành phố Bắc Ninh rất vui vẻ.”

Hoàng Thiên cười lạnh.

“Aiii, Vũ Đăng đã gọi cho tôi, cậu ta hỏi tôi rằng bà chủ đã trở về Hà Nội chưa.”

Quản gia Trần thở dài.

Hoàng Thiên trong lòng cảm động, có vẻ như Vũ Đăng vần rất quan tâm, cậu ấy đã đi tìm Tiêu Đông Mai.

“Bà ta đã trở lại Hà Nội chưa?”

Hoàng Thiên trầm giọng hỏi.

“Đã trở về, hiện tại bà chủ đang cùng ông chủ đánh golf.

Cậu chủ, dù cho chúng tôi nói cái gì đi nữa thì ông chủ cũng sẽ không nghe, tôi xem hay cậu quay về một chuyến…

Quản gia Trần xấu hổ nói.

Hoàng Thiên trong lòng biết Quản gia Trần và Vũ Đăng rất trung thành với mình.

Vũ Đăng và Quản gia Trần muốn nói với cha về những việc Tiêu Đông Mai đã làm ở thành phố Bắc Ninh, nhưng họ khai thông không được.

Cha anh yêu chiều Tiêu Đông Mai rất nhiều nên Vũ Đăng và quản gia Trần không cách nào nói với cha anh được.

Nghĩ đến đây Hoàng Thiên vẻ mặt ảm đạm, ngồi trong xe thật lâu không nói lời nào.

“Cậu chủ, vậy cậu sẽ trở về sao?”

Quản gia Trần ngập ngừng hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thực sự không muốn đối mặt với cha mình, nhưng bây giờ, trong lòng anh như lửa đốt, món nợ với Tiêu Đông Mai, anh phải giải quyết!

“Tôi sẽ về đến vào buổi chiều.”

Hoàng Thiên nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi ngồi trên xe và thiền định một lúc, Vũ Đăng gọi.

“Cậu chủ, cậu đang ở đâu?”

Vũ Đăng gấp gáp nói.

Hoàng Thiên biết rằng Quản gia Trần chắc chắn đã thông báo cho Vũ Đăng, và Vũ Đăng đã biết rằng anh sẽ trở về Hà Nội.

Sau khi nói cho Vũ Đăng biết vị trí của mình, Hoàng Thiên ngồi vào trong xe chờ.

Mười phút sau, Vũ Đăng lái xe tới.

Lúc này, Vũ Đăng đi đến một mình, sau khi xuống xe thì nhanh chóng đến trước xe của Hoàng Thiên.

Sau khi lên xe vào ngày Hoàng Thiên, Vũ Đăng không giấu được sự phấn khích.

“Cậu chủ, cậu đã quyết định trở về Hà Nội chưa?”

Vũ Đăng hỏi Hoàng Thiên.

“Đúng vậy, đã mười năm rồi, đã đến lúc trở lại rồi.”

Hoàng Thiên ánh mắt lóe lên, lạnh lùng nói.

“Đã đến lúc trở về, tôi đợi ngày này, đã đợi quá lâu.”

Vũ Đăng vẻ mặt kiên định nói.

Hoàng Thiên trái tim nóng rực, Vũ Đăng vẫn luôn trung thành với anh, từ khi Vũ Đăng bị Tiêu Đông Mai ép ra khỏi nhà họ Hoàng, những ngày tháng của Hoàng Thiên càng thêm đau buồn, suýt chút nữa mất mạng.

Tất cả những chuyện này đều do Tiêu Đông Mai gây ra, giờ đã đến lúc tính món nợ này rồi.

“Đi thôi, đặt hai chuyến bay trở lại Hà Nội.”

Hoàng Thiên sau khi im lặng một lúc, nói với Vũ Đăng.

“Tôi đã đặt hàng rồi, một lát nữa sẽ giao đến.”

Vũ Đăng đáp lại.

Hoàng Thiên gật đầu, xem ra Vũ Đăng vẫn như trước, làm việc ổn thoả.

Buổi trưa, Hoàng Thiên và Vũ Đăng bay đến Hà Nội.

Buổi chiều, Hoàng Thiên và Vũ Đăng cuối cùng cũng đến nhà họ Hoàng ở Hà Nội.

Nhà họ Hoàng ở Hà Nội không chỉ là gia tộc hàng đầu ở Hà Nội mà còn là gia tộc hàng đầu ở Việt Nam.

Đừng nói tới phong cách trước cửa, không ở khu trung tâm sầm uất náo nhiệt, mà là ở vòng ngoài tao nhã, toàn bộ khu nhà họ Hoàng có diện tích mấy chục nghìn mét vuông.

Quản gia Trần biết trước tin tức, đã sớm dẫn theo một nhóm người hầu và bảo vệ nhà họ Hoàng đến đứng trước cổng đón cậu chủ quay về nhà.

Đối với Hoàng Thiên, đây là những khuôn mặt xa lạ, và chỉ có Quản gia Trần đã ở lại nhà họ Hoàng.

Số bảo vệ và người hầu của viện dưỡng lão đều đã biết tin cậu chủ sẽ về nhà, đều muốn chứng kiến phong thái của cậu chủ nhà họ Hoàng, ai ai cũng rất mong chờ.

“Cậu chủi!”

Hai mươi người đồng loạt cúi đầu trước Hoàng Thiên, tiếng gọi rung động cả bầu trời.

“Cậu chủ, cậu chủ rốt cuộc đã trở lại!”

Quản gia Trần hào hứng chào hỏi, chuẩn bị cúi chào Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đỡ Trần quản gia, anh không có cái giá lớn như vậy để mà vênh váo.

“Vào nói chuyện.”

Hoàng Thiên trầm giọng nói, mang theo Vũ Đăng bước vào trong ngôi nhà đã lâu chưa về.

“Ông chủ đã biết cậu đã trở lại.

Ông ấy rất vui.

Tôi chưa bao giờ thấy ông chủ vui như vậy trong nhiều năm như vậy.”

Quản gia Trần đi theo sau Hoàng Thiên, nói với anh.

Hoàng Thiên không nói lời nào, trong lòng anh bây giờ rất hỗn loạn.

“Thiên! Cuối cùng con cũng trở lại rồi!”

Trong sân, một người đàn ông trung niên mặc bộ áo dài nhìn Hoàng Thiên kích động mà nước mắt lưng tròng, hai tay run run.

Là cha của Hoàng Thiên, chủ gia đình của nhà họ Hoàng, Hoàng Văn Thành, người nổi tiếng khắp Việt Nam.

“Cha”

Hoàng Thiên khóe mắt cũng ươn ướt, cho dù có thêm hiểu lầm cùng oán hận với cha, nhưng lúc này, nhìn vẻ mặt hưng phấn của cha, loại máu mủ tình thâm không gì có thể vùi lấp này, Hoàng Thiên cũng đành chịu.

Không khỏi cảm thấy chua xót.

Hoàng Văn Thành thực sự không ngờ rằng Hoàng Thiên sẽ gọi mình là bố.

Ông ta cho rằng Hoàng Thiên nhất định sẽ phàn nàn về ông ta, sẽ chọc giận ông ta.

“Thiên! Con nguyện ý trở về, ch, cha thật sự rất hạnh phúc!”

Hoàng Văn Thành bật khóc vì xúc động, mặc kệ thân phận chủ gia đình của mình nên chạy tới, năm chặt lấy tay Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không có lời nào, và anh cũng biết rằng nếu không có cái chết của đứa em trai cùng cha khác mẹ, cha anh sế không bao giờ như thế này.

Đây chính là nút thắt trong tim của Hoàng Thiên, cũng chính là vách ngăn cách giữa anh và cha mình.

Nhưng Hoàng Thiên không muốn lo lắng về chuyện này nữa, anh quay lại lần này chỉ là để tìm Tiểu Đông Mai tính sổ!

“Mẹ kế của con đâu?”

Hoàng Thiên đột nhiên lạnh lùng, hỏi Hoàng Văn Thành.

Hoàng Văn Thành sắc mặt thay đổi, ông ta sửng sốt.

Trên thực tế, dựa vào kinh nghiệm và mưu kế của Hoàng Văn Thành, không thể biết được anh ta đã làm gì với Tiêu Đông Mai.

Chỉ là Tiêu Đông Mai rất không an phận, còn Hoàng Văn Thành lại thực sự không muốn đối phó với người vợ yêu quý này của mình.

“Ha ha, Thiên à, mẹ kế của con đang ở phòng khách, nói chuyện với em trai bà ấy.”

Hoàng Văn Thành nở nụ cười với Hoàng Thiên, nhưng nụ cười đó lại có phần xấu hổ.

“Tên Tiêu Tử Phong đến rồi?”

Hoàng Thiên híp đôi mắt lại, anh nhớ rõ khi mẹ kế một lòng muốn làm tổn thương anh, Tiêu Tử Phong, em trai của mẹ kế đó, không hề dừng việc châm dầu vào lửa.

Hoàng Văn Thành cũng đã nghe nói về tất cả những điều này, nhưng ông ta không có bằng chứng đầy đủ.

“Thôi, Thiên à, đừng như vậy.

Phải gọi Tiêu Tử Phong là cậu.

Cho dù trước đây giữa hai đứa có hiểu lầm, nhưng cũng đã nhiều năm như vậy rồi, cũng đừng để chuyện đó trong lòng nữa.”

Hoàng Văn Thành thở dài nói với Hoàng Thiên.

.

Truyện Hot

Hoàng Thiên không thể nghe lọt tai một lời nào cả, thậm chí anh còn biết rằng cha anh đã bị Tiêu Đông Mai mê hoặc từ lâu, đối với nhà họ Tiêu chỉ có thiên vị và thiên vị.

“Ông chủ, nếu ngài biết bà chủ đã làm gì cậu chủ ở Bắc Xuyên, e rằng ngài sẽ không nói như vậy.”

Vũ Đăng bước tới, ông ta vốn dĩ là người có tính tình nóng nảy, vì thế mà không kìm được lửa giận..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.