Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 184: Được Thầm Mến!




Phương Vũ đau đến mức choáng váng, năm trên mặt đất mà cảm giác như toàn thân vỡ vụn.

Anh ta không ngờ được, hôm nay Kha Phù bị làm sao mà lại đánh anh ta dữ dội như vậy.

“Kha Phù, em thật sự không đứng dậy.

Phượng Vũ bày ra vẻ mặt đau khổ, nói với Kha Phù.

“Nếu mày không dây được thì bây giờ tao sẽ dạy cho mày một bài học ra trò!”

“Trong mắt Kha Phủ lóe lên hung quang.

Ông ta không hề nói đùa với Phương Vũ, lời nói ra chắc chẩn sẽ thực hiện.

Phương Vũ vô cùng sợ hãi, mặc dù đau.

muốn chết cũng không dám làm phật ý Kha “Phù, nếu thực sự thì sẽ bị đánh chết mất.

“Ông Kha Phù”

Phương Vũ đi đến bên cạnh Kha Phù, như một con gà trống bị đánh bại, vẻ mặt bơi phờ.

“tập tức xin lôi cậu Thiên, cầu xin anh ta tha lỗi cho mày.

Nếu không dù có thần tiên.

cũng không thể cứu được mày đâu, hôm nay tao nhất định sẽ xử lý cả nhà mày”

Kha Phủ ra lệnh.

Phương Vũ tức giận đến mức tuyệt vọng.

Đừng có đùa! Hoàng Thiên đánh gãy xương sườn của mình, vậy mà còn muốn mình cầu xin hân tha lỗï?

“Ông Kha Phù, chính Hoàng Thiên đã đánh gãy xương sườn của em, sao ông lại bắtem..”

“Nói nhảm nhí gì đấy”

Kha Phù vung tay lên, tát vào mặt Phương Vũ.

Phương Vũ lúc này vô cùng thê thảm, trên mặt không còn chỗ nào bình thường, sưng đỏ một máng lớn.

Phương Vũ dù có bị mù cũng nhìn ra được, quan hệ giữa Hoàng Thiên và Kha Phù.

vô cùng thân thiết, ‘Trông thấy thái độ kinh sợ của Kha Phi có lẽ ông ta rất sợ Hoàng Thiên.

“Trời ạ, sao có thể vậy được? Hoàng “Thiên chỉ là một tên phế vật tại sao Kha Phù lại phải sợ hẳn?

Phương Vũ nghĩ mãi cũng không ra, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, sự.

thật đã bày ra trước mắt, anh ta không tin cũng không được.

“Này, cho xin lỗi.”

Giọng nói của Phương Vũ vô cùng nhỏ, không tình nguyện xin lỗi Hoàng Thiên.

Bốp, bốp!

Kha Phù tức giận, cho anh ta thêm hai bạt ti.

“Còn dám ăn nói cợt nhả? Ngay cả tao cũng không có tư cách gọi như vậy, thẳng khốn nhà mày có muốn chết không?”

Kha Phù tức giận mảng.

Phương Vũ khóc lóc, lúc này, anh ta thực sự có uất ức muốn chết.

“Anh Thiên ơi, thật sự xin lỗi anh, em sai rồi”

Phương Vũ khóc nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhíu mày, vô cùng khinh bỉ Phương Vũ.

‘Vậy cũng tự gọi mình là đàn ông? Động.

một chút đã khóc nhè, đúng là không biết xấu hổ, Phương Vũ, mày còn không bắng một con đàn bà.”

Hoàng Thiên bất lực nói với Phương Vũ.

Phương Vũ vô cùng tức giận nhưng cũng không dám bộc lộ ra ngoài Bị Hoàng Thiên châm chọc như vậy, Phương Vũ cảm thấy rất xấu hổ, không còn mặt mũi đâu mà ở lại nơi này.

‘Đặc biệt việc này còn diễn ra ngay trước.

mặt Tô Lạc Yến, làm cho Phương Vũ càng.

không thể chấp nhận được.

Anh ta khẽ nhìn về phía Tô Lạc Yến, trồng thấy Lạc Yến đang nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt vô cùng tình cảm.

Điều này khiến.

Phương Vũ tức muốn chết “Nhận sai là xong rồi sao? Mày mau quỳ xuống trước mặt cậu Hoàng Thiên mau!”

Kha Phù quát lớn với Phương Vũ.

Ông ta có thể tinh mắt nhận ra, Hoàng Thiên vẫn chưa nguôi giận Cho nên, mới ra lệnh cho Phương Vũ quỷ xuống trước Hoàng Thiên.

Phải giúp cho.

Hoàng Thiên bớt giận thì Kha Phù mới có thể yên tâm.

Phương Vũ nghe xong thì lập tức chấn động, đã bị đánh thành ra như vậy, còn phải ‘quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên? Vậy thì anh ta còn mặt mũi đâu nữa?

Phải chịu nhục nhã ngay trước mặt Tô Lạc Yến, Phương Vũ không thể làm được.

“Coi lời tao nói như gió thoảng qua tai sao?”

Kha Phù vô cùng tức giận, chỉ vào mặt Phương Vũ mảng Phương Vũ vô củng sợ hãi.

Anh ta cũng, biết tính khí nóng nảy của Kha Phù, nếu không nghe lời, ông ta còn có thể đánh chết anh.

Bịch.

Phương Vũ quỳ xuống trước mặt Hoàng.

“Thiên, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Anh Thiên i, em không biết điều mới đi gây sự với anh Cầu xin anh tha thứ cho em!”

Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng cười, vỗ vào khuôn mặt của Phương Vũ: “Bạn học cũ à, bạn nói bạn có tội gì thế? Trước đó, tôi đã khuyên bạn rời đi, vậy mà bạn lại cứ không vâng lời”

Phương Vũ như sắp điên lên.

Hiện tại, Hoàng Thiên còn tỏ ra thương tiếc cho anh tạ, thực sự làm cho anh ta vô cùng hối hận.

Mẹ kiếp! Nếu biết mày đáng sợ như vậy thì tạo đã sớm bỏ đi rồi? Sao có thế làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ?

Phương Vũ mắng thăm Hoàng Thiên, thật sự là vô cũng hối hận.

“Anh Thiên ơi, nế tình chúng ta là bạn.

học.

Anh tha cho em có được không? Em biết sai tồi”

một con đường sống.

Hoàng Thiên không thèm để ý đến anh ta nữa, quay sang nhìn Tô Lạc Yến, nói với cô: “Lạc Yến, cậu muốn xử lý thế nào?”

Tô Lạc Yến há miệng.

Cô làm sao biết phải xử lý như nào chứ?

“Hoàng Thiên, tôi, tôi cũng không biết phải xử lý thế nào.

Hay là cậu quyết định đi”

Tô Lạ Yến nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên khẽ gật đầu, chỉ vào.

Phương Vũ nói: “Vi đã từng là bạn học nên hôm nay tôi tha cho cậu một mạng.

Cậu nhớ Kĩcho tôi, lần sau nếu còn đám quấy rối Tô Lạc Yến, kết cục của cậu nhất định sẽ rất thảm”

Không nói nhiều, nhưng vẫn tràn đây uy.

Phương Vũ không hề nghĩ ngờ lời nói của Hoàng Thiên.

Anh ta nào dám quấy rầy Tô Lạc Yến nữa? Thực sự bị Hoàng Thiên dọa sợ mốt mật rồi “Anh yên tâm, anh Thiên.

Dù cho em một.

trắm cái lá gan, em cũng không dám làm loạn nữa”

Phương Vũ gật đầu thật mạnh.

Hoàng Thiện chẳng buồn để ý đến anh ta nữa, xua tay, ra hiệu cho anh ta mau xéo đi Phương Vũ lúc này chỉ ước có thêm một đôi chân để nhanh chóng chạy khỏi đây, anh.

ta che cái xương sườn bị gãy, lên xe của mmình rồi phóng thẳng đến bệnh việt Hoàng Thiên nhìn qua cửa trồng thấy rất rõ.

Cái tên Phương Vũ này cũng thật ghê.gớm,bị thương nặng như vậy còn dám tự mình lái xe.

Lúc này đây, Kha Phù đang vô cùng căng thẳng, xoa xoa đôi bàn tay, nơm nớp lo sợ.

nhìn Hoàng Thiên.

‘Vốn định tìm cách thân thiết với Hoàng, “Thiên nhưng phát hiện Hoàng Thiên còn “chẳng thèm để ý đến ông ta.

Điều này khiến cho Kha Phù càng thêm đau lòng, mỉm cười xấu hố, nói: “Cậu Thiên à, cậu ăn cơm chưa? Để tôi mời cậu ăn cơm”

“Ông có thể đi tồi”

Hoàng Thiên lập tức đuổi ông ta đi.

Chuyện này.

Mặt mũi Kha Phù tái mét, không dám.

làm phiền Hoàng Thiên, chỉ đành ngượng ngùng cười: “Được rồi, cậu Thiên, sau này có chuyện gì cậu cứ sai bảo, tôi sẽ lập tức đến”

“Thấy Hoàng Thiên không nói gì, mặt mũi Kha Phù đỏ lừ, đành phải dẫn Lăng Thanh.

“Trúc rời khỏi nơi này.

‘Tô Quân Long nhìn rõ mọi chuyện, hiện tại ông có hơi sững sờ.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Thân phận của Kha Phù cao quý như thế, tại sao lại dám ra vẻ như là cháu trai của Hoàng “Thiên vậy chứ?

Hơn nữa, Hoàng Thiên còn chẳng quan tâm đến thái độ của Kha Phù, hoàn toàn lạnh lùng với ông ta.

Chuyện này thật là đáng sợ.

“Cậu… cậu Thiên, thật sự đa tạ cậu.

Nếu không có cậu, con gái của tôi không biết còn bị quấy rối đến mức nào”

‘Tô Quân Long lắp bắp nói với Hoàng, “Thiên, ông cũng không biết phải nói gì cho đúng.

Hoàng Thiên nhìn Tô Quân Long, mỉm cười: “Bác Long, bác cứ gọi cháu là Hoàng “Thiên là được rồi”

“Không, không, tôi nào dám.

Ngay cả một người quyền lực như Kha Phù còn phải gọi cậu một tiếng “cậu Thiên”.”

Tô Quân Long vội đáp.

“Ha ha, đâu có giống nhau.

Bác là cha của Lạc Yến, trước sau vẫn là trưởng bối của cháu mà”

Hoàng Thiên lạnh nhạt cười “Chỉ một câu nói của Hoàng Thiên cũng, đã khiến Tô Quân Long vô cùng tiếc nuối.

Ông cảm thấy cậu thanh niên này thật tài giỏi lại lễ phép, nếu chưa kết hôn th tốt biết mấy.

Nếu vậy ông nhất định sẽ nhận cậu làm con rể!

“Lạc Yến, bố đi đến công trường một chuyến.

Con ở đây tâm sự với Hoàng Thiên đi”

Tô Quân Long nói với Lạc Yến.

“Vãngạ”

Tô Lạc Yến gật đầu đồng ý, nhưng mà trái im lại đập liên hồi Tô Quân Long nói với Hoàng Thiên vài câu,rồirời khỏi văn phòng Chỉ còn lại Hoàng Thiên và Tô Lạc Yến.

Hoàng Thiên thấy mặt Tô Lạc Yên đỏ lên, trong lòng cũng hơi khẩn trương.

Hai lần trước, Tô Lạc Yến đã bày tỏ tình cảm của mình với anh.

Vẽ chuyện này, anh vẫn có thể cảm giác được.

Bây giờ nhìn thấy biểu cảm của Tô Lạc ‘ến, Hoàng Thiên càng chắc chắn cảm giác của mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Thiên cũng hơi suy nghĩ lung tung.

Dù sao anh.

cũng là người có vợ, mấy chuyện tình cảm.

như vậy phải cố hết sức tránh xa mới được.

Đặc biệt, Tô Lạc Yến còn xinh đẹp như.

vậy.

Bất kì người đàn ông nào cũng rất khó chống cự lại “Lạc Yến, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi phái về nhà đây”

Hoàng Thiên nói với Tô Lạc Yến, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, không muốn ở lại với Tô Lạc Yến.

“Đã lâu không gặp, cậu không thể ở lại lâu hơn à?”

Tô Lạc Yến nhìn Hoàng Thiên, dịu dàng cười nói.

Xong rồi.

Xem ra Tô Lạc Yến thực sự có.

suy nghĩ như vậy Trong lòng Hoàng Thiên rõ ràng, không, khỏi âm thầm kêu khổ.

Hiện tại đi không được, mà ở lại đây thì chẳng khác gì tôi.

“Hoàng Thiên, thật ra tôi cũng biết, ở trong căn nhà đó cậu cũng không hề cảm thấy hạnh phúc, đúng không?”

Tô Lạc Yến đi đến trước mặt Hoàng “Thiên, giọng nói nhẹ nhàng, thanh mát nói với Hoàng Thiên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.