Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 177: Không Muốn Chết À




Khi Hoàng Thiên vừa nói ra những lời này, ngay cả Vũ Thanh cũng rất kinh ngạc, không kìm được nhìn Hoàng Thiên chằm chằm.

Vũ Thanh thật sự không ngờ, bây giờ cậu chủ lại có sự thay đổi lớn như vậy, đây vẫn còn là Hoàng Thiên lúc nhỏ có tính cách ôn hòa hay sao?

Vũ Thanh có suy nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, bởi vì anh ta hiểu Hoàng Thiên rất rõ, hơn nữa chỉ dừng lại lúc Hoàng Thiên còn nhỏ.

Thật ra anh ta không biết, mười năm này Hoàng Thiên chịu biết bao nhiêu nhục nhã nên tính cách đã sớm biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Hùng nghe được những lời này, sợ tới mức hồn bay lên trời!

Má ơi? Muốn xử bắn bọn ta hay sao?

Trong đầu ba cha con nhà họ Phạm đều có chung suy nghĩ này, trong thời gian ngắn sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Đặc biệt là Phạm Văn Hồng, lão già này cực kỳ tiếc mạng, con trai có tiền có thế, ông ta cũng được thơm lây mở sòng bạc ở các nơi trong nước, lợi nhuận kiếm được cũng khoảng cỡ vài trăm tỷ.

Nhiều năm như vậy, cuộc sống của Phạm Văn Hồng phải nói là cực kỳ thoải mái… tiền bạc, địa vị, mỹ nữ, tất cả đều có, ông ta thật sự không muốn chết đâu!

“Không không không, cậu Hoàng Thiên, anh không thể làm vậy…, cậu không thể giết chúng tôi!”

Phạm Văn Hùng run rẩy lớn giọng gào thét… Mà bắt đầu, gần như khóc nức nở.

“Cậu Hoàng Thiên, anh ngàn vạn lần đừng giết tôi, tôi biết sai rồi, cũng không dám đến trêu chọc anh nữa đâu mài”

Phạm Văn Doãn càng sợ hãi hơn, khóc lóc cầu xin Hoàng Thiên.

Phạm Văn Hùng xem như có dũng khí, tuy trong lòng cũng sợ bị giết nhưng anh ta vân đứng đó không lên tiếng, so với cha và em trai mình thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Ngô Diệu Hoa đứng hoa mặt vào tường cũng suy nghĩ, không biết cô ta có nằm trong danh sách bị xử bắn hay không…, đã sớm bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

“Anh Hoàng Thiên, anh, chắc không phải ngay cả em, anh cũng giết đấy chứ?”

Ở trước mặt Hoàng Thiên, Ngô Diệu Hoa cũng không dám kiêu ngạo, bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu, đi đến trước mặt Hoàng Thiên hỏi.

“Tùy tâm trạng.

Giọng điệu Hoàng Thiên rất bình tĩnh nói với Ngô Diệu Hoa.

Tùy tâm trạng?

Ngô Diệu Hoa không hiểu rõ lắm Hoàng Thiên có ý gì, nhưng mà cô ta lại rất có biện pháp, cứ cố hết sức biểu hiện thuần khiết xinh đẹp trước mặt Hoàng Thiên, hy vọng có thể khiến Hoàng Thiên thương hoa tiếc ngọc, tha cho cô ta một lần.

Hoàng Thiên nhìn thấy cô ta như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Vốn dĩ Hoàng Thiên cũng chỉ định hù dọa mấy người này thôi, huống hồ cho dù anh có thật sự đánh chết cha con Phạm Văn Hồng đi chăng nữa thì cũng không tính giết người phụ nữ này, dù sao Ngô Diệu Hoa cũng không trực tiếp trêu chọc đến Hoàng Thiên.

Vừa nhìn thấy bạn gái của mình ở trước mặt Hoàng Thiên tỉ tiện như vậy, Phạm Văn Hùng cảm thấy đỉnh đầu mình là một thảo nguyên xanh lè luôn rồi, vừa ngộp thở vừa tức giận.

“Hoàng Thiên! Mày có gan thì giết hết bọn tao đi! Giết bọn tao rồi, sau này mày cũng đừng mong được sống yên ổn, đàn em của tao sẽ không buông tha cho mày đâu!”

Phạm Văn Hùng lết đến gần Hoàng Thiên quát lớn, trọng lời nói tràn đầy uy hiếp.

Thứ mà Hoàng Thiên ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp, vốn dĩ ban đầu anh không có ý định lấy mạng Phạm Văn Hùng, nhưng mà bây giờ, anh không ngại thành toàn cho anh ta đâu!

“Cậu đang uy hiếp tôi à?”

Hoàng Thiên sa sầm mặt, nhìn chằm chằm Phạm Văn Hùng hỏi.

Thấy bộ dạng Hoàng Thiên khí thế u ám như vậy, trong lòng Phạm Văn Hùng thật sự sợ hãi…

Thế nhưng theo như Phạm Văn Hùng thấy, anh ta chắc chắn phải chết, dù gì anh ta cũng sắp chết rồi, thì phải chết cho có thể diện một chút!

không phục nhìn Hoàng Thiên chằm chằm.

“Không chịu? Được thôi, tôi dùng chai rượu thay thế, lại thưởng thêm cho cậu năm chai rượu nữa này.

Hoàng Thiên vừa dứt lời thì lại muốn đi tìm chai rượu.

Phạm Văn Doãn sợ hãi, vội vàng xua tay với Hoàng Thiên: “Không không, tôi bằng lòng, tôi bằng lòng mà”

Nói xong, Phạm Văn Doãn đứng dậy chạy đến bên cạnh Phạm Văn Hồng, cùng đập đầu vào tường với ông ta.

Lúc này, Phạm Văn Hùng cũng tỉnh dậy, lầm bầm đứng lên, bước đi loạng choạng, vẫn còn vô cùng choáng váng.

“Cậu cũng đi qua đó đập đầu vào tường đi.

Ba cha con mấy người nên ở bên cạnh Nghĩ đến đây, Phạm Văn Hùng bỏ qua sự sợ hãi của mình, trợn mắt mắng Hoàng Thiên: “Mẹ, ông đây uy hiếp mày thì sao? Có gan thì mày cứ giết, đàn em của tao sẽ đuổi giết mày và người nhà mày, cho đến khi nào tất cả bọn mày xuống gặp Diêm Vương mới thôi”

Những lời này của Phạm Văn Hùng, xem như hoàn toàn chọc giận Hoàng Thiên.

Cái tên Phạm Văn Hùng này đi tìm đường chết thật sự thành công rồi, cho dù bây giờ Hoàng Thiên có ở trước mặt Lâm Ngọc An đi nữa thì anh nhất định cũng phải làm thịt Phạm Văn Hùng.

“Rất tốt, nếu mày đã có gan không sợ chết như vậy rồi thì tao đây sẽ thành toàn cho mày.

Hoàng Thiên lạnh lùng nói, sau đó cầm lấy cây súng trường tự động từ trong tay một †rong những người bộ đội đặc công.

Sau khi nạp đạn lên nòng, trong mắt Hoàng Thiên đã tràn ngập sát khí, họng súng nhắm ngay đầu Phạm Văn Hùng, muốn bóp cò.

Con mẹ nói Khi Phạm Văn Hùng vừa nhìn thấy Hoàng Thiên chơi thật, anh ta vẫn rất biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện, phát hiện trong mắt Hoàng Thiên tràn đầy sát khí, chắc chắn đã muốn giết người rồi, cái này cũng không phải chỉ muốn dọa anh tai Bịch bịch.

Hai chân Phạm Văn Hùng lập tức mềm nhũn, quỳ thẳng xuống trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn Phạm Văn Hùng chằm chằm, cạn lời.

“Ông nội, ông tổ ơi, ban nãy con chỉ mạnh miệng thôi, làm sao mà con có thể không sợ chết chứ…?”

Phạm Văn Hùng hoàn toàn không biết xấu hổ, hận không thể nhận Hoàng Thiên làm ông nội, chỉ cần Hoàng Thiên không xử bắn anh ta là được rồi.

Hoàng Thiên thật sự mở rộng tầm mắt, cái tên Phạm Văn Hùng này làm người ta cực kỳ cạn lời.

“Vậy thì mày còn giả vờ nguy hiểm cái gì chứ!”

Hoàng Thiên gầm lên, nhấc chân đá Phạm Văn Hùng văng ra.

Lại nhìn Phạm Văn Hùng, như con chó chết mà ngã ở đó, mà còn nịnh nọt tươi cười với Hoàng Thiên, cười một cái có thể được gọi là vô cùng lúng túng.

Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn cảm thấy trên mặt nóng rát, niềm tự hào và chỗ để dựa vào của nhà bọn họ, là Phạm Văn Hùng, nhưng ngay lúc này đây, Phạm Văn Hùng cứ như trò hề, không có chút cốt khí nào cả.

“Không muốn chết à?”

Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.

“Dạ, đúng vậy ông nội, ông thả con đi, con sẽ trở về Bắc Giang, cả đời này cũng sẽ không bao giờ bước vào thành phố Bắc Ninh nửa bước.

Bây giờ có nói gì đi nữa thì Phạm Văn Hùng cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo, chỉ cần Hoàng Thiên đồng ý tha cho anh ta một lần là được.

“Vậy được rồi, nhớ kỹ lời mày đã nói hôm nay: Hoàng Thiên trầm giọng nói.

Phạm Văn Hùng nghe xong lập tức mừng rỡ, xem ra có thể giữ lại một mạng rồi.

“Cảm ơn cậu Hoàng Thiên!”

“Đừng vội cảm ơn, mày nên để lại vài món đồ đã, nếu không mày sẽ không nhớ rõ ngày hôm nay đâu.

Hoàng Thiên u ám lạnh lẽo nói với Phạm Văn Hùng.

Trong lòng Phạm Văn Hùng lộp bộp một cái, dựa vào trực giác, anh ta có thể cảm nhận được, đồ mà Hoàng Thiên muốn lấy nằm trên người anh ta.

“Cậu Hoàng, cậu muốn tôi để lại cái gì vậy…? Tôi còn rất nhiều tiền, tôi có thể để lại tiền”.

Phạm Văn Hùng nhìn Hoàng Thiên hỏi.

“Tiền tao không cần, muốn một ngón tay của mày thôi.

Hoàng Thiên nói.

Cái này!

Phạm Văn Hùng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuy anh ta cũng được xem như một kẻ hung ác, nhưng cắt đứt một đầu ngón tay thôi, anh ta cũng chịu không nổi…

“Cậu Hoàng, đừng như vậy mà…”

“Còn tiếp tục lề mề than vãn nữa thì hai ngón, tự mình cắt nhanh lên!”

Hoàng Thiên nghiêm nghị quát.

Làm Phạm Văn Hùng sợ tới mức hồn cũng sắp bay luôn, anh ta biết Hoàng Thiên nói được làm được, nếu không nhanh chóng cắt, có thể Hoàng Thiên thật sự sẽ muốn hai ngón tay của anh ta.

Con mẹ nó Hoàng Thiên! Mày chờ đó cho tao!

Phạm Văn Hùng mắng chửi thầm Hoàng Thiên trong lòng, đã hạ ngoan tâm, nhất định phải phát động trả thù điên cuồng.

Rút ra một cây dao nhỏ bên hông, Phạm Văn Hùng đặt ngang một ngón tay lên mặt đất, ngay sau đó nhắm mắt cắn chặt răng.

Phập.

Theo tiếng hét thảm của Phạm Văn Hùng, thằng này đã hôn mê luôn rồi.

“Đều cút đi, nhớ kỹ, đừng để tao nhìn thấy… bất cứ ai trong chúng mày lần nữa!”

Hoàng Thiên cảnh báo mấy người Phạm Văn Hồng, sau đó dẫn theo Lâm Ngọc An nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Thiên đi rồi, bọn họ mới thật sự thoát hiểm.

Vũ Thanh mang theo người của anh ta đi sát Hoàng Thiên, cũng ra khỏi khách sạn.

Trương Lan Phượng đâu còn lá gan ở lại đó ngồi ngốc nữa…? Vội vàng đi theo Hoàng Thiên, rất sợ anh sẽ bỏ bà ta ở lại đây.

“Cậu chủ, tôi dẫn người đi trước, có chuyện gì thì gọi tôi.

Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đưa mắt nhìn Vũ Thanh dẫn người rời khỏi, sau đó anh mang theo Anh ta cũng không muốn bị headshot, anh ta còn chưa sống đủ đâu!

“Cậu chủ Hoàng Thiên, cậu chủ Hoàng Thiên, anh đừng như vậy…”

Phạm Văn Hùng sợ rồi, anh ta ôm lấy bắp đùi của Hoàng Thiên, mặt mũi tràn đầy sự cầu xin.

So với thái độ vừa rồi của Phạm Văn Hùng, sự tương phản cũng hơi bị lớn rồi, thật sự khiến người khác kinh ngạc.

Hoàng Thiên cũng bị sét đánh không nhẹ, còn tưởng Phạm Văn Hùng là một người đàn ông xương cốt cứng rắn, ai mà ngờ cái thằng này lại là miệng cọp gan thỏ chứ… Lúc sắp chết lại là bộ dạng xấu hổ như vậy.

“Mày không phải là một lòng muốn chết hay sao? Sao vậy? Bây giờ sợ rồi?”

Lâm Ngọc An lên xe.

“Chờ mẹ một chút, chờ mẹ một chút đã Trương Lan Phượng nhanh chóng chạy tới, mở cửa bước lên xe, ngồi ở hàng ghế sau.

Hoàng Thiên vốn dĩ không định mang theo Trương Lan Phượng, bởi vì anh thật sự quá chán ghét người phụ nữ này.

Nhưng vì cha con nhà họ Phạm vẫn còn ở trong khách sạn chưa ra, Trương Lan Phượng lạc đàn mà nói, chắc chắn không thể gây ra rắc rối gì.

Cho nên Hoàng Thiên cũng không đuổi bà ta xuống xe, lái xe trở về biệt thự.

Trong khách sạn, lúc này Ngô Diệu Hoa đã lay tỉnh Phạm Văn Hùng, đang băng bó vết thương cho anh ta.

“Cái tên họ Hoàng này, tao thề tao phải biết chết mày!”

Vẻ mặt Phạm Văn Hùng âm tàn, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đừng nói nữa, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện xử lý ngón tay, rồi sau đó rời khỏi thành phố Bắc Ninh, mảnh đất đầy sự thị phi này!”

Phạm Văn Hồng căng thẳng nói, sau đó nhặt ngón tay của Phạm Văn Hùng lên, mang mọi người rời khỏi khách sạn, chạy thẳng đến bệnh viện.

Sáu sát thủ mà Phạm Văn Hùng gọi tới, tất cả đều cần phải trị liệu, nhưng Phạm Văn Hùng cũng không dám để họ ở trong bệnh viện thành phố Bắc Ninh, nên định để họ về Bắc Giang chữa trị.

“Anh Hùng, anh kiên nhẫn chờ đợi một chút, em đã có biện pháp đối phó Hoàng Thiên rồi!”

Trên đường đến bệnh viện, cái miệng nhỏ nhắn của Ngô Diệu Hoa mím lại, lạnh lùng nói.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.