Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 144: Cứ Bắt Tôi Phải Bực Mình




“AI Đừng, đừng đánh nữa.

Hoàng Thiên, anh đừng đánh tôi nữa.”

Đinh Mạnh kêu gào ầm ï, tiếng kêu vang lên đầy thất thanh.

Hoàng Thiên chưa kịp làm gì mà ông ta đã sợ hãi như vậy rồi.

Đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Điều đó làm cho Hoàng Thiên kinh ngạc vô cùng.

Anh cầm chiếc giày trong tay rồi nhìn về phía Đinh Mạnh.

Giờ đây Đinh Mạnh chẳng khác nào một con lợn đang vùng vãy, la hét thất thanh khi sắp bị người ta đem đi giết thịt.

Ông ta đúng là sợ đến mất mật rồi.

“Đừng nhúc nhích nữa.Ông còn nhúc nhích nữa thì cánh tay của ông sẽ gãy đấy.”

Tiêu Tấn và anh Phó vặn chặt cánh tay Đinh Mạnh, không cho ông ta di chuyển nữa.

“Không đánh ông thì cũng được thôi.

Nói đi, con trai của ông và gã Grusen kia đang ở đâu?”

Hoàng Thiên vỗ vỗ vào mặt Đinh Mạnh rồi hỏi ông ta.

Đinh Mạnh lắc đầu nguầy nguậy, dùng hết sức nói: “Tôi không biết, tôi thực sự không biết.”

“Ông thật sự không biết?”

Ngữ khí trong giọng nói của anh dần trở nên lạnh lùng, anh lại lắc lắc chiếc giày da trong tay.

Bây giờ Đinh Mạnh sợ nhất chính là trò đùa này.

Ngoại trừ bốn cái răng cửa, chiếc giày này đã lấy đi hết số răng còn lại của ông ta.

Cảm giác này cứ như đang ở trong địa ngục Vậy.

“Thật mà, tôi thực sự không biết.

Anh Thiên, lâu lắm rồi con trai tôi và Grusen không về nhà.

Thế nên tôi cũng không biết bọn chúng đã đi đâu.”

Đinh Mạnh lắp bắp giải thích cho Hoàng Thiên.

Đương nhiên, Hoàng Thiên không thể dễ dàng tin tưởng Đinh Mạnh được.

Anh cười lạnh và nắm lấy cổ áo của Đinh Mạnh.

Đối với Đinh Mạnh, nụ cười của bây giờ của Hoàng Thiên thực sự quá đáng sợ.

Ông ta thật sự không biết Hoàng Thiên sẽ tiếp tục hành hạ mình như thế nào.

Thật ra Hoàng Thiên không muốn phải hành hạ ông ta nhưng anh bắt buộc phải biết được tin tức của Đinh Toàn từ miệng của cha hắn.

Vì Hoàng Thiên biết rằng tên Đinh Toàn này chính là một mối hiểm họa rình rập, nếu anh giữ nó lại thì đúng là giữ lại một quả bom hẹn giờ.

“Chà, cái miệng của ông cũng chặt nhỉ.

Vậy tôi chỉ có thể thử rồi.”

Hoàng Thiên trầm giọng nói.

Đinh Mạnh lại khóc, ông ta bị dọa cho sợ thật rồi.

“Anh Thiên, anh định thử cái gì…”

Đinh Mạnh nhăn nhó mặt mày hỏi Hoàng Thiên.

“Thử xem mồm của ông cứng hơn hay giày của tôi cứng hơn.”

Hoàng Thiên nói rồi nhặt chiếc giày của mình lên, quật cho Đinh Mạnh vài phát.

Đinh Mạnh thật sự không còn thiết tha gì nữa, hôm nay đúng là ngày ông ta bị ăn đòn mà, ông ta đã bị Hoàng Thiên đánh cho hơn trăm phát rồi.

Ông ta sợ rằng đêm nay mình sẽ bị Hoàng Thiên đánh cho chết mất.

Hoàng Thiên đánh vài phát, thấy Đinh Mạnh ngoài kêu gào ầm ï ra thì ánh mắt vẫn kiên định, hình như ông ta định rắn miệng đến cùng.

Lúc này Tiêu Tấn mới nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, tôi nghĩ ông ta thật sự không biết tung tích của con trai mình đâu.

Nếu không, ông ta làm sao có thể chịu được giày vò như thế này.

Nếu biết thì ông ta đã nói ngay rồi.”

“Đúng vậy đó anh Thiên, tôi nghĩ anh có đánh ông ta thêm nữa thì cũng vô dụng.

Cho dù anh giết ông ta thì ông ta cũng không biết.”

Anh Phó cũng lắc đầu tỏ ra hết cách rồi.

Hoàng Thiên nghe xong thì cười nhạt, anh nói với Tiêu Tấn Tần và anh Phó: “Các anh thật sự quá coi thường lão già này rồi.

Ông ta là một người vô cùng cứng đầu.”

Nói xong, Hoàng Thiên vỗ vai Đinh Mạnh và cười: “Ông Mạnh, tôi phát hiện ra hóa ra ông đúng là người cứng mồm cứng miệng.

Nói thật cho ông biết, tối nay tôi nhất định phải tìm ra con trai của ông và Grusen.

Nếu như ông còn cứng mồm cứng miệng nữa thì tôi sẽ đánh chết ông thật đấy.”

Đinh Mạnh liếc nhìn Hoàng Thiên nhưng lần này ông ta hoàn toàn im lặng, cũng không thèm nhìn Hoàn Thiện một cách tử tế.

Dám chơi bài cứng với tôi à?

Hoàng Thiên thấy vậy thì không khỏi điên lên.

Để tên Đinh Toàn ở bên ngoài thêm một phút nào thì mọi người xung quanh anh vẫn có thể bị hăn làm hại.

Bây giờ Đinh Mạnh còn dám cứng cổ với Hoàng Thiên như vậy.

Anh không thể tha cho ông ta được.

“Haha, tôi mới phát hiện ra đại ca Mạnh đây chỉ còn có bốn cái răng cửa, như vậy trông không cân đối chút nào.”

Hoàng Thiên phá lên cười rồi nhìn chăm chằm vào bốn chiếc răng cửa của Đinh Mạnh.

Như vậy sao được?

Tim của Đinh Mạnh đập thình thịch, suýt chút nữa thì bị nhồi máu cơ tim.

Ông ta chỉ còn lại có bốn cái răng cửa này thôi, ông ta cũng chỉ mong còn ăn được cơm bằng bốn cái rằng này.

Lẽ nào Hoàng Thiên định đánh gãy nốt bốn cái răng này hay sao?

Đinh Mạnh càng ngày càng hận Hoàng Thiên nhưng lớn hơn cả nỗi hận là nỗi sợ hãi.

“Hoàng Thiên, anh đừng có quá đáng.

Anh phải biết con giun xéo lắm cũng quăn, đại ca như tôi đây không phải là dễ chọc vào đâu.”

Đinh Mạnh hét lên với Hoàng Thiên nhưng giọng ông ta lại tràn đầy vẻ run rẩy sợ hãi.

Vẻ cứng rắn bên ngoài chỉ là giả vờ.

Hoàng Thiên không vội vàng, anh nhìn Đinh Mạnh và nói: “Sao đại ca Mạnh lại đem mình so sánh với giun.

Ông là sói chúa mới phải chứ, là một sói chúa rất lợi hại.”

“Anh biết vậy là tốt.

Anh thả tôi ra thì tối nay coi như chưa từng có chuyện gì, anh thấy sao?”

Định Mạnh lấy lại ít sức mạnh cho mình, ông ta thực sự cho rằng Hoàng Thiên e ngại thực lực của mình nên mới vừa nói cứng vừa nói mềm để lừa Hoàng Thiên.

Bốp Hoàng Thiên không nói thêm lời nào mà cầm chiếc giày da trong tay lên quật vào mồm Đinh Mạnh.

“Á”

Đinh Mạnh kêu lên thảm thiết và há mồm nhổ ra hai chiếc răng cửa ở hàm trên.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa.

Tôi nói, tôi nói hết…”

Nước mắt và nước mũi của Đinh Mạnh chảy ra ròng ròng.

Ông ta thấy Hoàng Thiên vân định đánh tiếp thì cuối cùng ông ta cũng phải khuất phục.

“Haha, đại ca Mạnh à, sao ông lại phải khổ thế chứ? Để lại thêm hai cái răng không phải tốt hơn à? Là ông cứ bắt tôi phải bực mình đấy nhé?”

Hoàng Thiên lại phá lên cười.

Định Mạnh tức giận đến mức suýt ngất đi.

Hoàng Thiên đã được lợi rồi mà vẫn cứ nói mát, anh đánh tới mức mũi của Đinh Mạnh lệch thật rồi.

“Con trai tôi không có ở nhà, nó đến nhà bố vợ nó rồi.”

Định Mạnh nhổ máu ra rồi nói với Hoàng Thiên.

“Tới nhà của vợ nó là Phó Mẫn sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi lại và tinh thần anh lập tức lên cao.

“Đúng vậy, các anh muốn tìm nó thì cứ tìm.

Chỉ cần tha cho tôi là được.”

Định Mạnh yếu ớt nói.

“Nhà của Phó Mẫn ở đâu?”

Hoàng Thiên hỏi.

Đinh Mạnh chỉ vào thành viên của hội Sói Điên là “Anh Lục” đang ngồi xổm ở một bên và nói với Hoàng Thiên: “Anh Lục từng đến đó rồi, để anh Lục dẫn mấy anh tới đó.”

“Đại ca Mạnh, ông dám giở trò với tôi thì ông biết rõ hậu quả rồi đấy.”

Hoàng Thiên lạnh giọng nói với Đinh Mạnh Đinh Mạnh gật đầu: “Không phải lo lắng đâu anh Thiên.

Tôi không dám nói dối anh đâu, con mẹ nó, anh độc ác quá mà.”

Nói đến đó, Đinh Mạnh khóc lên rưng rức vì đau khổ.

Tất cả những người có mặt ở đó đều đơ ra.

Không ai có thể nghĩ rằng Đinh Mạnh, đường đường là đại ca uy nghiêm lãy lừng của hội Sói Điên mà trong một đêm mà khóc hết lần này đến lần khác như vậy.

Người đàn ông không đến lúc đau đớn vô cùng thì không rơi nước mắt, có thể thấy Đinh Mạnh bị Hoàng Thiên đánh đau tới mức độ nào.

Mọi người đều thầm nghĩ như vậy trong lòng.

Tiêu Tấn và anh Phó lúc này vô cùng ngưỡng mộ Hoàng Thiên.

Vừa rồi cả hai người đều đã muốn bỏ cuộc vì cho rằng Đinh Mạnh thật sự không biết tung tích của Đỉnh Toàn.

Nhưng cuối cùng, Hoàng Thiên cũng ép được Đinh Mạnh phải nói ra.

Điều này làm Tiêu Tấn và anh Phó vô cùng nể phục.

“Anh Thiên, chúng ta đi luôn trong đêm đi.

Phải dỡ nhà ông bố vợ của Đinh Toàn lên.”

Hai mắt anh Phó sáng rực lên.

Anh rất kích động nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lắc đầu: “Mục tiêu của chúng ta là Đinh Toàn và Grusen.

Chúng ta không được làm bị thương người vô tội.”

“Được rồi, anh Thiên.

Anh mau ra lệnh đi, tôi nóng lòng quá rồi.”

Anh Phó không kìm được sự kích động trong lòng và lên tiếng thúc giục Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn mấy trăm anh em của Lã Việt cũng đang ở đây hóng chuyện.

Hoàng Thiên cảm thấy bày vẽ ra như thế này cũng có chỗ không hợp lý.

Lúc trước, Hoàng Thiên nhất thời tức giận mà muốn diệt cả hội Sói Điên nên mới triệu tập tất cả anh em của Lã Việt cùng tới.

Bây giờ mới thấy đúng là lấy dao mổ trâu đi làm thịt gà.

“Tiêu Tấn, cậu ra bảo anh em rút về trước đi, chỉ cần để lại hơn hai mươi người ở lại đây canh chừng Đinh Mạnh là được.

Tôi trở về rồi sẽ quyết định xử lý Đinh Mạnh thế nào.”

Hoàng Thiên nói với Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn gật đầu và cho cả trăm người bên dưới rút đi, chỉ để lại hơn hai mươi người ở nhà của Đinh Mạnh.

“Anh Thiên, tôi sẽ quay lại lấy súng.

Gã Grusen đó có súng.

Chúng ta không thể chịu thiệt như trước đó được nữa.”

Hai mắt Tiêu Tấn sáng lên và quay sang hỏi ý kiến của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên gật đầu, tốt nhất vẫn nên có súng.

“Được rồi, tôi đi lấy súng đã.”

Hoàng Thiên nói xong thì sải bước tới †rước xe và một mình lên xe.

Tiêu Tấn và anh Phó thả tay Đinh Mạnh ra và lệnh cho hai mươi người còn lại dùng dây thừng trói Đinh Mạnh và hơn chục tay chân của ông ta lại.

Chỉ còn lại người tên anh Lục, Tiêu Tấn áp giải anh ta ngồi vào xe của Hoàng Thiên.

Anh Phó chọn ra một vài người khỏe mạnh, nhanh nhẹn trong số hơn hai mươi anh em còn lại đó để cùng lên đường với họ.

Đầu tiên bọn họ đến nhà Tiêu Tấn để lấy hai khẩu súng lục rồi sau đó Hoàng Thiên lái xe đưa Tiêu Tấn và anh Lục ra khỏi khu nhà.

Anh Phó và mấy anh em kia đi ba chiếc xe, bám theo xe của Hoàng Thiên.

Theo sự dẫn đường của anh Lục, mấy người Hoàng Thiên lái xe ra khỏi thành phố và đi vào một ngọn núi sâu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.